Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 124: Không muốn làm hắn khó xử



Samantha nhìn thấy Kim Hinh mặt mày hớn hở, nhưng lại thấy sự ghen tuông nổi lên trong không khí, bật thốt: "Khó trách hèn chi gần đây không nghe được tin tức của bạn, thì ra trái tim đã có chỗ cập bến".

Kim Hinh cười nói: "Nghe cách nói chuyện của bạn hình như không giống đang chúc mừng mình nha!"

Samantha trách mắng: "Có cái gì mà chúc mừng, tiểu tử này so với xì can đan trước kia của bạn còn tệ hơn, sợ bạn mệt chết luôn đó".

Kim Hinh vẫn khẽ cười nói: "Thật ra hắn rất đáng yêu, cái này là tùy vào bạn nhìn hắn như thế nào, bạn không biết là ở cùng với hắn một chỗ rất thoải mái à?"

Samantha trừng mắt nói: "Thoải mái? Mình sắp bị tâm thần phân liệt rồi..."

Kim Hinh cười nói: "Đó là do bạn không thích ứng với con người của hắn, bạn không biết là lúc cùng hắn một chỗ, hoàn toàn không cần phải dùng đầu óc để đoán hắn muốn gì, bởi vì nếu hắn muốn làm gì thì sẽ không cần che dấu, sẽ nói cho bạn biết, hoặc trực tiếp đi làm, không giống như những người khác ngoài mặt thì vậy như sau lưng lại khác"

Samantha giật mình, cảm thấy biểu hiện của Thạch Thiên quả thật không khác gì Kim Hinh nói, nhưng ngoài miệng vẫn không phục: "Nhưng những chuyện hắn làm khiến cho người ta không chịu nổi".

Kim Hinh kinh ngạc nhìn Samantha, cười đầy thâm ý nói: "Có lẽ là do bạn đã bắt đầu để ý đến hắn..."

Samantha nói: "Bạn nói bậy bạ cái gì vậy, tại sao mình lại phải để ý đến hắn".

Kim Hinh cười nói: "Vậy tại sao bạn không chịu nổi? Hắn không hại cậu, cũng không phiền đến cậu, ngược lại còn cứu cậu, không phải sao?Lời hắn nói và việc làm đều rất trực tiếp, có đôi khi quả thật rất đáng giận, nhưng mà chỉ cần bạn không quản hắn, coi như là không nghe không thấy là được".

Samantha liếc nhìn Kim Hinh một cái, nói: "Bạn nói thì thoải mái rồi, còn mình mỗi ngày đều cùng hắn một chỗ, cũng đều là do "phúc" của bạn hết đó, bây giờ muốn thoát cũng khó".

Kim Hinh thở dài: "Mình còn hâm mộ bạn nữa là, bây giờ muốn gặp mặt hắn cũng không dễ dàng" Tiếp theo lại cười nói: "Mình còn nghe nói bạn yêu cầu hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh bạn, cái này làm sao mà lại trách mình chứ?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Samantha không biết có nên đem chuyện Thạch Thiên làm loạn đủ trò với các cô người mẫu ra nói với Kim Hinh không, do dự hỏi: "Bạn có tình cảm thắm thiết với hắn, có muốn sống cả đời với hắn không?"

Kim Hinh lắc đầu, thở dài nói: "Nếu hắn muốn, mình đương nhiên không phản đối, nhưng mà dường như không thể, mình cũng không dám đưa ra yêu cầu này, sợ vừa nói xong là hắn liền rời đi".

Samantha suy nghĩ rồi nói: "Thật ra mình mang hắn bên cạnh mỗi ngày đều có nguyên nhân cả, chẳng qua sợ nói ra thì lại chọc bạn không vui".

Kim Hinh cười nói: "Có gì cứ nói đi, cần gì phải thần thần bí bí như vậy".

Samantha nói: "Là bởi vì hắn và các cô người mẫu trong tạp chí xã làm... làm ra cái chuyện kia, còn có những cô bên ngoài nữa, mình thật sự không có biện pháp quản hắn, cho nên mới bắt hắn chạy khắp nơi mỗi ngày, trước kia mình không biết bạn là bạn gái của hắn, cho nên không nói cho bạn biết".

Kim Hinh cười khổ nói: "Bạn hiểu lầm rồi, mình còn không tính là bạn gái hắn, chỉ là... chỉ là... mình cũng không biết đó là gì nữa. Cho dù bạn không nói, vừa rồi mình cũng nhìn ra hắn và những cô người mẫu này có vấn đề, có lẽ trong mắt hắn, mình không khác gì những cô người mẫu kia".

Samantha giật mình, nhìn Kim Hinh, có chút không tin, tuy rằng nàng cảm thấy Kim Hinh luôn luôn không coi trọng vấn đề tình cảm hôn nhân, từng có không ít những phú hào tài giỏi hỏi thăm, nhưng tuyệt đối là một cô gái có tâm cao khí ngạo, chỉ chơi đùa những người đàn ông đó trong tay mà thôi, chứ không như bây giờ, chỉ mong muốn Thạch Thiên không vứt bỏ mình, trao hết tất cả cho hắn, biến thành một cô gái không còn chủ kiến.

Kim Hinh nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Samantha, cũng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, cười nói: "Có lẽ bạn sẽ cảm thấy mình rất đáng thương, nhưng thật ra mình lại thấy bản thân rất hạnh phúc, trong lòng có chút hy vọng, không giống như sự trống rỗng trước kia, tuy rằng mình còn không biết hắn là ai, cũng không biết tương lai sẽ có kết quả nào, nhưng mình biết mình thích hắn" Kim Hinh vừa nói vừa đi đến cửa sổ sau lưng ghế của Samantha, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên xa xôi, nói tiếp: "Trước kia, mình muốn đàn ông cho mình một lời hứa thì rất dễ dàng, bọn họ sẽ nói ngay, thậm chí còn thề với trời với đất, nhưng mình biết đó đều là giả, vừa xoay lưng đi, bọn họ sẽ lập tức nói những câu này với những người đàn bà khác. Cho nên mình chưa bao giờ bắt bọn họ hứa hẹn gì với mình, mà Thạch Thiên... từ đầu mình và hắn chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, sau khi tiếp xúc với nhau, mình mới phát hiện ra, hắn và những người đàn ông mình biết trước kia khác nhau hoàn toàn, mình biết hắn sẽ không bao cho mình một lời hứa, bởi vì nếu hắn hứa, thì hắn nhất định sẽ làm được".

Samantha thở dài: "Bạn đã nghĩ như vậy, lại cảm thấy hạnh phúc, thì mình không có gì để nói. Nhưng mà mình cảm thấy bạn hẳn là nên nói cho hắn biết trái tim của bạn như thế nào".

Kim Hinh vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Không thể, bởi vì mình không cầu xin gì, hắn mới để cho mình ở bên cạnh, ngẫu nhiên đến thăm mình, mình không thể nói ra những lời nói vô vị ấy, đuổi hắn đi khỏi mình được" Quay đầu lại nhìn Samantha cười nói: "Mình vẫn còn hiểu được đàn ông mà, tuy rằng hắn không nói, nhưng mình có thể thấy được trong lòng hắn có mình, vậy là mình đã thỏa mãn rồi, mình không muốn làm hắn khó xử".

Samantha vừa thở dài vừa lắc đầu, nói: "Mình thật sự nghĩ không ra, hắn trừ cái vẻ dã man vô lễ ra, thì mình thật sự không nhìn thấy hắn có ưu điểm gì có thể làm cho một đại minh như bạn mà biết thành một cô gái sinh tình như vậy".

Kim Hinh cười nói: "Bạn thử dụng tâm mà tiếp xúc với hắn xem, tin rằng bạn cũng sẽ thích hắn, mình cam đoan tương lai sẽ không ăn dấm chua của bạn"

Samantha đỏ mặt, vội lắc đầu nói: "Mình mới không muốn giống như bạn, biết rõ hắn như vậy mà vẫn cố gắng chấp nhận, bây giờ mình nhìn thấy hắn là đau đầu, tốt nhất là không thấy hắn".

Kim Hinh nhìn thấy Samantha đỏ mặt, ngẩn người ra, sau đó cười nói: "Rõ ràng là bạn yêu cầu hắn ở bên cạnh bạn mỗi ngày mà, tự nhiên lại còn nói ra những lời này".

Samantha vội lạ lên: "Mình không có nói vậy nha, chỉ là vì suy nghĩ cho những cô người mẫu kia thôi".

Kim Hinh cười ha hả lên, nói: "Bạn cố sức hết lòng vì công việc như vậy, những cô người mẫu kia không biết sẽ hận bạn thế nào! Bạn cũng không cần đau đầu, nếu bạn không muốn tiếp cận với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dây dưa với bạn, nếu hắn đã không muốn tiếp xúc với bạn, hắn tuyệt đối sẽ không liếc nhìn bạn một cái".

Samantha nghĩ đến ngày đó ở trong phòng bị Thạch Thiên nhìn thấy cảnh thất thố của mình, Thạch Thiên quả thật không thèm nhìn lấy mình một cái, trong lòng tức giận vô cùng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, may mà Tô Ny gõ cửa, bảo là Quách Gia Chí tìm nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.