Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 238: Tự làm tự chịu



Thạch Thiên thấy yêu cầu của Lý Hiểu Lệ quả thật không hợp lý, nhưng nhìn đến nàng cười tự tin, không khỏi do dự.

Lý Hiểu Lệ thúc giục nói: "Có dám cá độ cùng em không? Nếu không thì anh đoán xem em đang ở nơi nào, em cho anh đoán năm lần."

Tuy rằng Thạch Thiên là người từng trải ngàn năm, bởi vì bản lĩnh của hắn cao hơn vạn lần người thường, cho tới nay chưa có cái gì có thể uy hiếp được hắn, cho nên một ngàn năm nay đều hài lòng, vả lại tạo nên tính cách hắn không nghĩ nhiều, hơn nữa hiện tại hắn là thiếu niên cường tráng, huyết khí mạnh mẽ, làm sao có thể chịu nổi kích động của một cô gái, hắn âm trầm nói: "Không dám đánh cuộc cùng cô ư? Tôi… Tôi là không nghĩ cô lại dễ dàng như thế. Như vậy đi, cho cô đoán mười lần… Chỉ cần cô đoán đúng, lão tử tuyệt đối không đổi khách sạn." Xúc động, có điểm bất chấp hậu quả, ngược lại cho nàng cơ hội gấp 10 lần.

Lý Hiểu Lệ nháy mắt nói: "Còn nữa, nếu thua về sau không được cố ý né tránh em, không được chê em làm phiền." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thạch Thiên tức giận nói: "Được rồi, lão tử đáp ứng cô là được, thực lắm chuyện."

Lý Hiểu Lệ cười lên hắc hắc nói: "Em đoán nhé… Hắc hắc… Anh ở khách sạn Ritz ở quảng trường Vendôme đúng không, không được thất hứa!"

Thạch Thiên kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu được mình đã sập bẫy Lý Hiểu Lệ, nàng rõ ràng đã biết mình ở tại khách sạn Ritz, cố ý muốn đánh cuộc. Bất quá Thạch Thiên nhất thời không nghĩ ra Lý Hiểu Lệ là làm sao biết được, tò mò liền hỏi: "Cô làm sao mà biết được?"

Lý Hiểu Lệ đắc ý nói: "Nói như vậy nghĩa là em đoán đúng rồi."

Thạch Thiên ngẩn ngơ gật đầu.

Lý Hiểu Lệ càng thêm đắc ý, hoan hô một tiếng nói: "Đồ ngốc, anh nhìn bản đồ liền hiểu được em làm sao đoán được."

Thạch Thiên vội mở ra bản đồ. Tìm được vị trí quảng trường Vendôme, nhất thời cảm thấy váng đầu mắt hoa, trong lòng hối hận. Quảng trường Vendôme ở một trong những khu nội thành cổ nhất Paris. Thạch Thiên quá quen đối với khu vực này, cho nên xem bản đồ khi hắn còn tìm Đại học V cùng vị trí viện nghiên cứu của Alex, không chú ý tới, cũng không nghĩ rằng khách sạn Ritz cũng được Becker đánh dấu.

Bây giờ hắn hiểu được Lý Hiểu Lệ vì sao vừa thấy bản đồ đã đánh đố hắn, hơn nữa tin tưởng chắc chắn chỉ cần đoán một lần. Ký hiệu rõ ràng như vậy, người khác có thể đoán được hắn ở tại khách sạn Ritz.

Trong lòng Thạch Thiên bắt đầu oán trách, vừa rồi còn khen ngợi Becker, cứ nghĩ hắn đánh dấu khách sạn là xuất phát từ ý tốt, để hắn thuận tiện quay về khách sạn. Nhưng nếu bây giờ Becker xuất hiện ở trước mặt hắn, khẳng định kiểu gì cũng bị Thạch Thiên giáng cho một trận. Bất quá cho dù đem Becker bị đánh chết cũng không có tác dụng. Chỉ có thể ngượng ngùng nói: "… không tính với cô, rõ ràng… hiển nhiên bản đồ rõ ràng ghi lại, làm sao có thể đem ra mà đánh đố…"

Lý Hiểu Lệ nói: "Trên bản đồ lại không viết rõ anh sẽ ở khách sạn Ritz. Chẳng qua là ở vị trí này vẽ cái vòng mà thôi, đương nhiên là do em thông minh đoán được, anh muốn chơi xấu cũng không được, nếu không… Nếu không em liều mạng với anh!" Nói xong vọt tới trước người Thạch Thiên, cúi người đi tóm lấy cổ áo của hắn. Bộ ngực đến mê người cứ phập phồng trước mắt Thạch Thiên, bộ dạng chân tướng muốn liều mạng.

Thạch Thiên vội vàng xua tay nói: "Thôi… thôi… thôi… lão tử tự làm tự chịu, tranh cãi cũng không hay ho, được rồi tôi hứa."

Lý Hiểu Lệ cũng không dám làm to chuyện, "Hừ" một tiếng, đắc ý nói: "Lúc này mới là nam tử hán chân chính, em đi vào bếp giúp cô Beila làm mấy món đãi anh."

Thạch Thiên hiện tại làm sao còn có tâm trạng ăn uống, thấy Lý Hiểu Lệ đi vào bếp, than khổ một tiếng, cũng đứng dậy lên tầng trên.

Tầng hai có ba phòng đều khoá cửa. Đối với Thạch Thiên mà nói khóa hay không khóa không có gì khác nhau. Trong đó hai gian là phòng ngủ, nhưng dường như không phải chỗ ngủ của Beila, thoạt nhìn đã rất lâu không có ai sử dụng hai gian phòng ngủ này, đồ vật cùng giường chiếu đều phủ trắng, để phòng ngừa tro bụi.

Một gian phòng khác là gác xép, gian ngoài có hai bàn làm việc, mấy ngăn tủ, cùng một ít đồ đạc Thạch Thiên không biết. Gian trong lớn hơn so với gian ngoài, chỉ hé ra bàn làm việc, mặt khác vây quanh là một giá sách, bất quá cũng đều trống không, chỉ có mấy quyển sách.

Thạch Thiên đi đến trước giá sách, đều là bộ sách nhân loại học cùng y học, trong đó một quyển sách mang tên "sinh mệnh huyền bí", tác giả - Alex. Thoạt nhìn phòng này hẳn là là văn phòng của Alex, bởi vì không liên quan đến một quyển sách tâm lý học nào, bên ngoài hai bàn làm việc có thể là hai trợ thủ của Alex.

Trong lòng Thạch Thiên nghĩ phòng này ở có thể chính là viện nghiên cứu của Alex trước khi mất tích, vội mở ra bàn làm việc, đều là trống không. Tùy tay mở ra quyển sách "sinh mệnh huyền bí, trang đầu tiên viết: "Sinh mệnh là sẽ không bao giờ chết, chỉ là tạm thời rời đi, mọi người sợ cái chết, là bởi vì chưa nhìn ra vận mệnh."

Thạch Thiên cảm thấy rung động không thôi, vội ngồi vào ghế trên cẩn thận lật xem. Trong sách từ trăm ngàn năm qua mọi người một mực tranh luận, nhưng Alex không giống các học giả khác, Alex cảm thấy được nhân loại mấy trăm vạn năm tiến hóa chỉ thay đổi hình thức bên ngoài, hắn đoán sinh mệnh có thể là tồn tại trong trạng thái một lực lượng không gian khác. Mặt sau viết chính là các hình thức tồn tại của sinh mệnh, tiềm lực của nhân thể, các nguyên nhân gây tử vong, con người phát sinh một vài hiện tượng quái dị, ví dụ như tâm linh cảm ứng, trường kỳ mê man, nhân thể tự cháy chưa lý giải được.

Ngoại trừ câu đầu tiên, các nội dung khác không liên quan trực tiếp đến việc Thạch Thiên muốn tìm Alex, Thạch Thiên thất vọng khép lại quyển sách nhưng nhìn lại giá sách, "Sinh mệnh sẽ không chết" câu này khiến cho hắn càng muốn tìm Alex để hỏi đến tột cùng.

Trở lại tầng một, thấy Lý Hiểu Lệ nằm ở chiếc sô pha, Beila ngồi ở góc bàn ăn xem tạp chí, thấy Thạch Thiên xuống, đứng dậy nói: "Anh ngồi đi, cô Lý vừa rồi uống một ngụm rượu đã lăn ra ngủ, có phải đánh thức cô ấy không?"

Thạch Thiên nghe tiếng Lý Hiểu Lệ hít thở, quả thật là đang ngủ, vội hỏi: "Không cần, cứ để cho cô ấy ngủ." với hắn mà nói đúng là cầu còn không được, tốt nhất trước lúc Lý Hiểu Lệ tỉnh lại xong bữa cơm, sẽ tìm cái lý do đi trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.