Trong nhà tắm của trường học, Thạch Thiên vừa tắm vừa mắng: "DKM.... ngươi dùng con mẹ nó bút gì vậy, lại có nhiều mực như vậy, hại lão tử làm trò trước mặt lũ tiểu quỷ kia".
Lao Thư lại hưng phấn nói " Thiên ca, anh thật lợi hại, đây chính là cây bút mà ba mua cho em nhân dịp sinh nhật từ Nhật Bản, lớp vỏ ngoài là hợp kim vừa cứng vừa nhẹ, vậy mà bị anh đập nhẹ một cái đã gãy nát".
Thạch Thiên đột nhiên nổi giận trừng mắt nhìn Lao Thư mắng " Tiểu tử nghe đây, còn dùng đồ Nhật Bản nữa, lão tử ca ngươi cũng đem đập nát". Lao Thư sợ tới mức lui về phía sau vội nói " vâng vâng vâng ... sẽ không dùng nữa".
Thạch Thiên thần sắc lúc này mới dịu xuống, không để ý tới hắn nữa, hai người tắm rửa xong, vào phòng thay đồ, lấy quần áo từ trong máy giặt ra, tuy đã sấy khô nhưng vẫn còn hơi ẩm. Vốn Thạch Thiên có thể vận công đem nước trong quần áo bốc hơi hết, bất quá nghĩ lại, hiện tại trở về nhất định sẽ bị lũ tiểu quỷ kia cười nhạo, liền đem quần áo đưa cho Lao Thư, bảo hắn đem ra cửa sổ phơi cho khô, sẵn không có việc gì làm, ở trong phòng thay dồ dạy cho Lao Thư một ít thế võ đơn giản.
Lao Thư tư chất tuy không tốt, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, trí nhớ cũng không kém, nên dạy cũng rất nhanh, mấy chục chiêu chỉ chốc lát đã học xong, hưng phấn diễn luyện, phảng phất cảm thấy bản thân đã thành cao thủ võ lâm. Thạch Thiên thấy hắn học khá mau, cũng cao hứng, bất quá hiện tại hắn chỉ biết chiêu thức cũng là vô dụng, đánh nhau phải qua thực nghiệm, khi Lao Thư ra tay lực lượng cũng không đủ, còn chưa vặn gãy được tay của người khác, thì tay mình đã bị thương rồi, nên lại dạy hắn một bộ công pháp luyện khí lực cùng sức bền, nếu cần cù luyện tập trong hai tháng sẽ có hiệu quả không tệ.
Đợi Lao Thư đem bộ công pháp này học thuộc, trường học cũng vừa vặn hết giờ, một ít học sinh đã bắt đầu vào phòng thay đồ thay quần áo tắm rửa, Lao Thư cũng không đợi Thạch Thiên phân phó, lấy quần áo từ trên cửa sổ xuống, thấy khô rồi mới giữ cho thẳng đưa cho Thạch Thiên, sau khi mặc quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ, vừa mới tới cổng trường, thì một đám người đã xông tới, cũng phải hơn 30 người dẫn đầu chính là ba nữa Hạng Kiều
Lao Thư đứng ra làm trung gian khuyên nhủ " Ba chị cả, em thấy chuyện vừa rồi là hiểu lầm, Thiên ca chính là người tốt, mọi người không bằng làm bạn bè đi"
Quách Thiến Vi trên mặt lại xuất hiện hoa hồng mà nói " Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm! Làm bạn bè đi!" rồi đưa tay đi tới chỗ Thạch Thiên, nhìn qua không phải là bắt tay, mà là muốn ôm. Bị Hạnh Kiều một tay giữ nang ta lại mắng :" Đừng si mê nữa, xem bộ dáng của hắn kìa, bộ để ý tới bồ sao chứ?" Quách Thiến Vi nhìn về phía Thạch Thiên, quả nhiên là nhìn cũng không thèm nhìn mình, trong lòng buồn bực, bình thường nàng ta chấm ai, thì ngoắc tay cái là được, đâu từng bị lạnh nhạt như thế, nên căm tức mím môi " Hừ" một tiếng, nhưng sau khi nhìn Thạch Thiên vài lần, lại thấy hắn chẳng những không làm người ta chán ghét, ngược lại càng nhìn càng thấy đáng yêu, hai mắt lại trở nên si mê.
Hạng Kiều tiến lên một cước đá vào Lao Thư mà mắng" Tiểu tử có phải là muốn tạo phản, dám quản chuyện của ta sao?"
Lao Thư bình thường bị các nàng khi dễ thành quen, cũng không dám mở miệng, thật ra hắn không phải lo lắng cho Thạch Thiên, mà lo lắng cho ba man nữ này. Thạch Thiên này trời không sợ đất không sợ, hơn nữa lại có võ công, cảm thấy đám người Hạnh Kiều này không thể làm khó gì được Thạch Thiên, mà trong lòng hắn lại đem ba man nữa này trở thành bạn bè, tuy bị các nàng khi dễ, nhưng khi người ngoài khi dễ hắn, thì ba vị man nữ này cũng giúp hắn, nên trong lúc nhất thời cũng không biên nên như thế nào cho phải
Thạch Thiên không biết quan hệ giữa Lao Thư và các nên, thấy Lao Thư bị khi dễ, tiến lên lạnh lùng nói:" từ nay về sau hắn là người của ta các cô còn dám đánh hắn đừng trách ta không khách khí" Thạch Thiên trầm mặt xuống, tự nhiên có cỗ khí chất uy nghiêm, Hạng Kiều nghe xong lời này trong lòng đương nhiên tức giận, nhưng bị ánh mắt như thực chất của Thạch Thiên trừng mát, lại cảm giác cả người như nhũn ra, nhịn không được phải lui ra sau một bước. Thạch Thiên cũng không để ý tới nàng ta, kéo Lao Thư lại khiển trách " Về sau ai đánh thì ngươi phải hoàn thủ, quản hắn là ai, là đàn ông con trai mà sống ra bộ dạng đo, *******..... con mẹ nó đừng làm mất mặt ta".
Lao Thư lần đầu tiên nghe lời khích lệ thô túc như vậy. nhưng lòng lại hào khí bừng bừng, gật gật đầu, lấy lại can đảm trừng mắt nhìn Hạnh Kiều
Mấy chục người kia lắp bắp kinh hãi, nghĩ không ra " tiểu lão thử" nhát gan kia cùng Thạch Thiên đi tắm rửa một lần, liên như thay đổi thành người khác, lại dám trợn mắt với Hạnh Kiều. Đương nhiên tức giận nhất là Hạnh Kiều:" Tiểu lão thử, mày... mày... mày dám trừng mắt nhìn tao ..."
Lao Thư dù sao trừng thì cũng trừng rồi cũng đã thông suốt, nhìn Hạnh Kiều mà hét tiên:" Tên của tao là Lao Thư, không phải là tiểu lão thử" Lại nhìn mấy chục người mà Hạng Kiều dẫn đến, cùng những học sinh khác ở xa xa vây xem, lớn tiếng hô " Chúng mày con mẹ nó nghe lão tử đây, về sau ai dám gọi tao là tiểu lão thử, lão tử cùng kẻ đó liều mạng".
Hạnh Kiều quả thực bị chọc giận đến phát khùng, hô lên:" Tao đánh chết mày" rồi nhằm về phía Lao Thư, một cước phi qua, nhưng còn chưa đá tới Lao Thư, liền cảm thấy thân thể chợt nhẹ, bắp chân đã bị ai đó bắt lấy, làm cho lơ lửng giữa không trung, chỉ nghe Thạch Thiên lạnh lùng nói:"Quên lời ta cảnh cáo rồi sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạng Kiều cũng là dạng trời không sợ đất không sợ, tuy bị Thạch Thiên nắm giơ lên giữa không trung như con gà con, cũng không sợ chút sợ hãi mà mắng " Cảnh cáo cái đầu ngươi, ngươi đi tìm chết đi" rồi dùng chân còn lại đá loạn lên, hai tay cúng múa may trong không trung, nhưng làm thế nào cũng đá không đến, chụp không tới người Thạch Thiên.
Mấy chục người kia thấy "Chị cả" của bọn họ bị người giơ lên giữa không trung, nào còn do dự, đều vọt lên, nhưng vừa vọt tới trước mặt Thạch Thiên, đã bị Thạch Thiên cho một cước đá bay trở về, trong khoảng khắc đã ngã xuống hàng loạt, có vài tên chạy tới chậm thấy tình huống không ổn, cũng xoay người chạy mất. Hạng Kiều hoa tay múa chân cả nửa ngày trời cũng không đụng tới một cọng lông của Thạch Thiên, tức giận mà phun nước bọt, bởi vì nàng hiện tại là bị treo giữa không trung, phun không đến mặt Thạch Thiên nhưng Thạch Thiên lại không nghĩ tới nàng ta dùng chiêu số " Âm hiểm" như thế, trên quần cũng bị dính trúng, dưới sự tức giận mà nhằm mông nàng ta đánh tới, đương nhiên, Thạch Thiên chỉ giáo huấn nàng ta, không dùng nội lực, nên Hạng Kiều cũng chịu được, chỉ nghe thấy " bốp, bốp,bốp" âm thanh đánh vào mông cùng tiếng kêu thê thảm của Hạng Kiều, quanh quẩn trên bầu trời ngoài cổng trường, các học sinh nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm
Thạch Thiên sau khi đánh mấy chục cái, cảm thấy cũng đủ rồi, tiện tay quẳng đi, lần này so với hồi xưa còn xa hơn, thân hình động lòng người của Hạng Kiều " vù " một tiếng,đã bay vào trong vườn hoa, không thấy bóng dáng. Qua một hồi lâu Hạng Kiều mới đứng lên, trên người trên đầu là hoa, phảng phất như là "Hoa tiên tử" vậy, bất quá bộ mặt có chút dữ tợn, đã tức giận đến vặn vẹo biến hình
Mà Thạch Thiên cùng Lao Thư đã sớm đi không thấy nữa