Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 288: Tiệc rượu thời trang



Chắc là bên trong trang viên không đỗ được nhiều xe như vậy, bên ngoài còn mấy bãi đất trống tạm thời làm bãi đỗ xe. Lúc này bãi đỗ xe đã có trên trăm chiếc xe xa hoa, xe thể thao, nhưng mà mỗi một khắc đều có rất nhiều xe nối đuôi tiến vào.

Bên cạnh cánh cổng trắng của tòa cung điện có hai pho tượng kỵ sĩ được đúc bằng đồng cao gần ba mét, thân mang áo giáp, tay cầm trường mâu, khí thế uy vũ bất phàm. Xe hơi chậm rãi dừng lại cách cánh cổng không xa, Samantha cùng Thạch Thiên bốn người xuống xe, vì Becker làm tài xế cho Samantha, Maicy, hắn dẫn đầu cho nên đỗ xe trước Brenda. Samantha xếp hàng sau đó đưa thiếp mời cho nhân viên đứng canh cổng, rồi mang theo Thạch Thiên ba người đi vào trang viên.

Bên trong, ở giữa tòa nội viện có một tòa suối phun, chung quanh có treo rất nhiều đèn màu càng tôn thêm màu sắc của vòi nước, tạo nên một phong cách rất đặc biệt. Một ít tân khách tốp năm tốp ba quần áo sáng sủa tụ tập, hoặc là du đãng thưởng ngoạn, hoặc là nghỉ chân nói chuyện phiếm, đem không khí bình yên ở đâu phá vỡ.

Quả nhiên giống như lời nói của Maicy, Samantha vừa đi vào trang viên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám tân khách chung quanh, hơn mười vị nam sĩ phong độ tiêu sái, vẻ mặt tươi cười hướng tới nàng vẫy tay chào hỏi, từ bốn phương tám hướng đi tới chỗ các nàng.

Samantha cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười phất tay thăm hỏi đám nam nhân kia, không đợi bọn họ tới gần, làng liền khoác cánh tay Thạch Lệ cùng Thạch Thiên kéo bọn họ tới lầu chính của trang viên, nhỏ giọng cười nói: "Chúng ta vào bên trong trước đi, bị bọn họ vây ở đây sẽ khó thoát thân đó."

Maicy bước nhanh đi theo phía sau bọn họ, cười nói: "Tớ xem ở bên trong cùng ở bên ngoài đều giống nhau a, chỉ cần Samantha tiểu thư đi tới nơi nào, đám người kia sẽ lập tức bám theo nơi đó a."

Samantha quay đầu lại sẳng giọng: "Mỗi lần cậu đều châm chọc bằng câu này a."

Maicy trách mắng: "Tớ chính là bạn tốt nhiều năm của cậu, cho nên mới có lòng nhắc nhở, cư nhiên bị cậu cho là châm chọc, hừ!"

Samantha cũng trách mắng: "Nếu như là bạn tốt, vậy cậu ở đây giúp tớ ngăn bọn họ lại đi, dù sao cậu cũng không ngại có nam nhân vây quanh mà."

Maicy lập tức đỏ bừng mặt. Vội la lên: "Cậu... cậu... tớ cũng không có mị lực lớn như vậy, cho dù tớ nguyện ý giúp cậu, cũng không thể ngăn được bọn họ!"

Trước kia không quản Samantha cùng Maicy vui đùa thế nào cũng được, đều không thấy nàng có phản ứng, bây giờ thấy nàng như vậy, Samantha ngẩn người sau đó lập tức minh bạch, chính mình không nên tại trước mặt Thạch Thiên nói nàng như vậy, vội nói: "Được rồi! Coi như là tớ nói sai đi, chúng ta đi vào thôi. Người bên trong cũng rất nhiều rồi, hơn nữa lại có nhiều đại nhân vật nữa, cho dù bọn họ có theo vào cũng không dám biểu hiện quá trớn đâu." Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Thạch Thiên nghe hai người nói vậy, cho phần không kiên nhẫn được, nói xen vào: "Có gì mà phải lo, lão tử đầu tiên là cắt đứt hết chân bọn chúng, sau đó vứt ra ngoài tường là được, đỡ cho bọn chúng tới làm phiền các ngươi" Nói xong hắn xoay người lại muốn đi tới trước mặt đám nam sĩ kia.

Samantha cùng Thạch Lệ vội vàng duỗi tay ra chặn Thạch Thiên lại, Maicy cũng giang hai tay chặn ở phía trước. Samantha nói: "Anh đừng có làm xằng làm bậy, bọn họ cũng không phải... Không phải... Người xấu, không đến nỗi chặt đứt chân của người ta."

Thạch Thiên nói: "Lão tử trông bọn họ bất kể là người tốt hay là người xấu, dựa vào cái gì mà phải trốn vào trong? Lão tử hiện tại cảm thấy không khí bên ngoài rất tốt. Không muốn vào bên trong."

Samantha lấy ra một chiếc bút nhét vào trong tay Thạch Thiên, nói: "Đi, vậy một mình anh ở bên ngoài, bọn em vào đây."

Thạch Thiên khó hiểu hỏi: "Ngươi cho lão tử đồ chơi này làm gì vậy? Cái này có phải là gậy gộc đâu? Lão tử dùng tay không cũng có thể cắt đứt chân bọn họ mà."

Samantha nói: "Cái này là để cho anh ký tên đó."

Thạch Thiên càng thêm khó hiểu, Maicy cười nói: "Chẳng lẽ anh không có phát hiện ra ở đây có rất nhiều người muốn tìm kiếm đại anh hùng sao, so với Samantha còn nhiều hơn gấp bội a, chỉ cần anh đi dạo trong hoa viên này một lát, các tiểu thư nhất định sẽ tới chỗ anh đòi chữ ký, chẳng lẽ đến lúc đó không cần dùng bút sao."

Thạch Thiên đưa mắt nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện có rất nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn mình, mà lại còn đang thấp giọng nói cái gì đó. Hắn vội vàng vận công vểnh tai lên nghe, quả nhiên bọn họ nói người đứng cạnh Samantha không phải là Thạch Thiên, lúc này mới hít thật sâu vào một ngụm khí lạnh.

Maicy từ trong xắc tay lấy ra một bao giấy lau đưa cho Thạch Thiên. Nói: "Người sùng bái anh sẽ lập tức tới đó, đại đa số đều là mỹ nữ! Em xem ra anh xác thực là nên ở bên ngoài, miễn cho việc các nàng bị thương tâm. Một hồi nữa hãy tìm tới bọn em, nhớ rõ là chùi sạch vết son môi trên mặt đi nhé, nếu không người thương tâm sẽ là Samantha đó."

Samantha đỏ bừng mặt nói: "Thương tâm chính là cậu mới đúng á." Nàng trợn mắt trắng dã liếc Thạch Thiên, sau đó kéo tay Thạch Lệ nói: "Tự chúng ta đi vào, đừng quan tâm tới hắn nữa." Maicy cũng vui vẻ đi theo.

Thạch Thiên ngược lại không quan tâm việc ở bên ngoài bị mỹ nữ vây chết, hơn nữa nữ tử chung quanh phần lớn đều xinh đẹp mê người, quả thật làm cho hắn động tâm. Nhưng mà hắn cũng không muốn bị người ta coi là minh tinh chó má gì đó, sau đó bị nguời vậy quanh hỏi cái này cái nọ. Vả lại nếu nhiều mỹ nữ như vậy cùng tiến lên mà hôn, chính mình có vận khởi Thanh Tâm quyết chỉ sợ cũng không chống chịu được, đến lúc đó dục hỏa khó nhịn, nếu không được thỏa mãn sẽ thống khổ còn hơn cả tra tấn.

Hắn vội vàng chạy theo Samantha các nàng, hô: "Đợi... đợi với, bọn họ không phải là người xấu, lão tử sẽ không cắt chân của bọn họ nữa."

Maicy yêu kiều cười nói: "Là không nỡ cắt đứt mấy cái đùi dài đẹp của đám nữ tử mê bóng đá kia sao?"

Thạch Thiên đem giấy lau cùng bút nhét trả lại cho nàng cùng Samantha, trách mắng: "Lão tử không cùng nữ nhân chấp nhặt" Lời này tựa hồ như đem cả Maicy cùng Samantha ở trong, lập tức khiến hai nàng khinh thường hừ một tiếng.

Lầu chính của Trang viên chiếm quá ngàn thước vuông, chỗ cao nhất có sáu tầng, trước cửa là mấy cây cột đá lục lăng, chính giữa có hai cây cột đá hình trụ phải hai người mới ôm hết, đây là kiến trúc điển hình của chủ nghĩa cổ điển, biểu hiện ra khí thế tôn quý của hoàng thất.

Tầng lầu này chia làm hai cung, chính diện là cung điện hướng nam, chủ yếu dùng để tiếp đãi tân khách, cử hành vũ hội, thậm chí có thể làm sàn diễn hí kịch, cũng là hội trường của bữa tiệc ngày hôm nay. Sắc trời tuy chưa tối, thế nhưng trong cung điện đã rất rực rỡ, tân khách ở đây không quản là nam nữ già trẻ, quần áo đều chỉnh chu, phong tư nhẹ nhàng, ngay cả một ít nam nữ tiếp viên cũng đều cao lớn anh tuấn, trẻ tuổi đẹp đẽ, nhân số hơn trăm, thế nhưng cũng không có chật.

Hơn mười nam sĩ cũng đi theo bọn Thạch Thiên vào trong, thế nhưng cước bộ đều chậm lại, lấy một ly nước uống trên khay của mấy người phục vụ, lễ phép chào hỏi mấy người quen biết xung quanh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn còn lén nhìn về phía Samantha, rõ ràng cho thấy đang chờ Samantha dừng bước, sau đó sẽ tìn cơ hội thích hợp để sẽ đi qua thân mật.

Người ở chỗ này tựa hồ cũng quen biết Samantha, Samantha một đường đi tới liên tục vẫy tay, gật đầu, một bên nói với Thạch Thiên: "Em biết anh không thích mấy chỗ này, bên kia có một tiểu sảnh, em trước sẽ mang anh tới đó ngồi, đến khi tiệc rượu bắt đầu, em sẽ cùng một vài người nói chuyện, sau đó chúng ta trở về khách sạn, nhé!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.