Sáng sớm, tại sân bay Washington, một chiếc Boeing vừa dừng lại trên đường băng, thì một chiếc trực thăng liền bay tới, đáp xuống cách chiếc Boeing khoảng năm mươi mét, mặt đất bị cánh trực thăng thổi vù vù làm đất cát bay tán loạn, nhưng cái trực thăng không có ý đậu xuống, cửa hành khách của chiếc Boeing mở ra, có vài người mặc đồ đen nhảy xuống, mang theo hai cái cáng chạy lại chỗ chiếc trực thăng, leo lên sợi dây thang, rồi chiếc trực thăng ấy nhanh chóng bay đi.
Nửa giờ sau, chiếc trực thăng đã xuống sân của một căn cứ quân sự ngoại ô washington, hai cái cáng được giao cho một người mặc đồ trắng đứng chờ trong sân nãy giờ, và người này là giáo sư Chris.
Thức nguyên một đêm, Chris mệt mỏi đi đến phòng họp ngầm, thở dài thật sâu, ngồi xuống cái ghế đối diện trung tướng Paula. Trong phòng họp ngoại trừ trung tướng Paula đảm nhận việc nghiên cứu an toàn quốc gia còn có chủ nhiệm tình báo Heber, trạng thái của hai người bây giờ cũng chẳng tốt hơn Chris là bao nhiêu, trong mắt đầy tơ máu.
Hai người đặc công gặp nạn tại Paris chính là người của Heber, Heber lo âu hỏi: "Bọn họ không sao chứ?"
Chris cười khổ nói: "tôi không biết trả lời ông thế nào nữa".
Heber ngẩn người, đứng lên quát: "Cái gì? Ông giằng co mười mấy tiếng, mà đáp án chỉ có một câu khôgn biết?" Hai người đặc công kia chính là những đặc công ưu tú nhất trong đội, lúc trước cho dù có nhiệm vụ khó khăn cỡ nào cũng có thể hoàn thành thuận lợi, rất được Heber tin tưởng, nếu như để chết khó hiểu như vậy, quả thật làm cho hắn khó chấp nhận, hơn nữa hắn còn có trách nhiệm báo cáo lên cấp trên.
Paula trầm giọng nói: "Heber, ông ngồi xuống trước đi, nghe giáo sư Chris nói ra kết quả đã".
Tuy rằng Paula và Heber đều là nhân viên cao cấp trong bộ tham mưu của Cục tình báo nghiên cứu lục quân Hoa kỳ, nhưng từng là cấp trên và cũng là thầy của Heber, cũng là người mà heber tôn kính nhất, hắn nghe vậy, chỉ đành ngồi xuống, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm Chris.
Chris cười khổ nói: "Kết quả kiểm tra là, bọn họ hoàn toàn khỏe mạnh".
Heber lại không nhịn được, đứng lên quát lớn: "Giáo sư Chris, ông chẳng lẽ không biết bọn họ đã hôn mê suốt ba ngày sao?"
Chris nói: "Tôi biết, chỉ là trên người bọn họ không phát hiện ra chỗ bị thương, cũng không có lưu lại dấu vết của việc dùng thuốc, ngoài ra tất cả những chỗ trong cơ thể là bình thường, chỉ là bộ não, theo bệnh trạng cho thấy, bọn họ căn bản là không giống như hôn mê, mà giống như...". Nói đến đây, Chris do dự nhìn Heber một chút, ngưng lại không nói hết.
Paula nhìn thấy, nói: "Nói đi, Heber chỉ quan tâm đến an nguy của nhân viên thôi, nên hơi xúc động, nhưng hắn ta cũng rất kính nể học thức và năng lực của ông".
Chris gật đầu nói: "Bệnh trạng của bọn họ thoạt nhìn giống như đang ngủ, nhưng mà, tôi đã dùng các phương pháp kích thích bọn họ, tất cả đều không có hiệu quả. Bây giờ chỉ có thể nhận định hai người đó lâm vào trạng thái hôn mê đặc biệt, tạm thời không nguy hiểm tính mạng, chỉ là, không biết bao giờ bọn họ mới tỉnh lại, cũng kông biết là có thể tỉnh lại hay không. Cho nên tôi khôgn thể trả lời câu hỏi của Heber vừa rồi, nếu mọi người hoài nghi năng lực của tôi, tôi không ngại đưa mọi người đi kiểm tra bọn họ một lần nữa".
Heber rất rõ trong nhóm của Paula đều là nhân vật cao cấp, mỗi năm tốn không dưới trăm triệu đô đầu tư nghiên cứu, nếu như bọn họ đã không còn cách nào, thì có thể chạy đi đâu? Suy sụp ngồi trở lại ghế, hỏi: "Ông nói là.. bọn họ có thể trở thành người thực vật?"
Chris lắc đầu, thở dài: "Xin lỗi, câu trả lời của tôi vẫn là không biết, cơ thể của con người có rất nhiều điều bí mật, điều mà chúng ta biết thật ra rất ít, đang không ngừng thăm dò, đó cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng ta có hứng thú với thiếu niên HongKong kia". Mặc dù biết không nên biểu lộ hứng thú trước mặt Heber, nhưng Chris vẫn không nhịn được hưng phấn nói: "Hai người hôn mê này hiển nhiên là có liên quan đến thiếu niên thạch Thiên kia, chứng minh rằng trên người hắn có bí mật mà chúng ta không tưởng tượng được, ít nhất là không chỉ biết đá banh, chỉ cần có thể biết được bí mật này, thì tên của chúng ta có thể ghi trong lịch sử phát triển của nhân loại, chỉ là, hai nhân viên của ông đang hôn mê...".
Heber lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi chỉ cảm thấy người này rất nguy hiểm".
Chris không cho là vậy nói: "Nếu hắn là nhân vật nguy hiểm, liệu hai đặc công ấy còn có thể sống trở về?"
Heber hỏi ngược lại: "Nhưng ông có thể bảo đảm là tương lai hắn không làm gì đến quốc gia, hoặc là không bị tổ chức khủng bố lợi dụng?"
Chris cười lạnh: "Mr Heber, ông có thể bảo đảm những người trong cục an toàn quốc gi đều tuyệt đối trung thành với Hoa kỳ không? Trên thực tế, mỗi người đều có thể bị người khác lợi dụng, theo lý luận của ông, có phải nên tiêu diệt tất cả mọi người mới an tâm được sao? Ông đừng quên, người thiếu niên này chẳng những không trở thành phần tử khủng bố, mà ngược lại còn trợ giúp cảnh sát Paris bắt giữ bọn Hell Hunter, cứu lấy hơn một ngàn du khách, trở thành anh hùng trong suy nghĩ của nước pháp, chính phủ Pháp chẳng lẽ không cảm thấy hứng thú với hắn? Chỉ là có thể trơ mắt trở về HongKong, không dám hành độgn bậy bạ".
Heber cãi lại: "Cục an toàn quốc gia có trách nhiệm dự phòng những nguy hiểm sẽ phát sinh, ít nhất là nên khống chế người này lại...".
Paula khoát tay nói: "hai người đừng tranh luận nữa, lo lắng của Heber không phải là không có lý, nhưng có thể để lần sau mà thảo luận, điều quan trọng trước mắt bây giờ chính alf làm cách nào để cho hai đặc công kia tỉnh lại, có lẽ bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết một số tin tức quan trọng".
Chris nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Bản thân thiếu niên kia có thể cứu tỉnh bọn họ".
Paula và Heber đều ngẩn người, nhưng cảm thấy lời này rất có đạo lý nếu Thạch THiên làm cho hai đặc công này biến thành như vậy.
Heber a lên một tiếng, đứng dậy lần thứ ba, nói: "Bây giờ tôi sẽ an bài người đi HongKong".
Chris liền đứng dậy ngăn cản: "Ông muốn làm gì?"
Heber trừng mắt nói: "Đương nhiên là mang thiếu niên kia trở về, bắt hắn cứu tỉnh nhân viên của tôi, rồi sau đó ông có thể dùng hắn để đẩy mạnh sự phát triển của nhân loại". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chris lại hỏi tiếp: "Ông chuẩn bị dùng phương pháp nào để dẫn hắn về?"
Heber cười lạnh nói: "Đây là điều mà giáo sư Chris không hiểu được đâu, nhưng mà tôi có thể nói cho ông biết một chút, đừng nói là dẫn một người từ HongKong về dây, cho dù lấy gấu trúc ra khỏi trung Quốc đại lục, tôi cũng có thể làm được".
Chris trầm giọng noi: "Tôi cũng nhắc nhở ông, năng lực của thiếu niên này không phải đơn giản như ông tưởng tượng vậy đâu, giường bệnh nghiên cứu thực nghiệm không nhiều, tôi không muốn nơi này trở thành bệnh viện của cục tình báo".
"Ầm". Một cô gái tóc vàng, dáng người cao gầy, mặc một bộ áo trắng, đẩy cửa cái rầm vào, thở phì phò, hưng phấn kêu lên: "Giáo sư... bọn họ... bọn họ tỉnh rồi...".