Lịch sử của Thiên Thạch Thành Bảo tuy rằng làm cho người ta rất khó tin, nhưng trong mắt của Thạch Lệ, Thiên Thạch Thành Bảo vốn là một sự tồn tại làm cho người ta kinh ngạc mà, Thạch Thiên vốn đã là một quái thai làm cho người ta khó tin rồi.
Thạch Lệ biết, mặc dù chuyện này xảy ra ở một trăm năm trước, như câu chuyện xưa này nếu truyền ra ngoài, vẫn có thể làm cho toàn cầu khiếp sợ, có thể làm cho Thiên Thạch Thành Bảo gặp những phiền toái không nhỏ. Becker nói cho nàng biết, bởi vì tin tưởng nàng, bởi vì nàng không thể hoài nghi mức độ thực tế của câu chuyện này. Becker trong mắt nàng càng không phải là người bịa chuyện, căn bản là không cần phải lừa nàng, huống chi trong Thiên Thạch Thành Bảo còn có rất nhiều "vật chứng" đáng giá.
Nhìn cái "Long ỷ" nước Pháp này, Thạch Lệ thầm nghĩ, vị chủ nhân trăm năm về trước của Thiên Thạch Thành Bảo có tính cách tương tự như Thạch Thiên bây giờ vậy, cơ hồ là giống như đúc. Muốn làm gì thì làm, mà cũng lưu tình khắp nơi, cái này chắc là do gen di truyền rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn hai tấm bảng trên tường, chỉ thấy nó được viết bằng hai hàng chữ hán, bên phải là "Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên", bên trái là "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật". Trừ nét chữ cứng cáp có lực ra, thì cũng không có điểm gì đặc biệt, hiển nhiên không phải là tác phẩm thư pháp của một danh gia nào, thậm chí ngay cả chất liệu tấm bảng cũng chỉ là loại gỗ bình thường, nhìn tấm bảng này thế nhưng đã có hơn trăm năm tuổi đời rồi, dưới sự tàn phá của thời gian mà bị biến hình, không còn một chút giá trị, để trong cái đại sảnh huy hoàng này có vẻ không được phù hợp.
Thạch Lệ có thể hiểu được nguyên nhân trong đó, bởi vì Becker đã nói rằng đây chính là chỗ truyền thụ lại công phu năm đó của Thiên Thạch Thành Bảo, mà trong tâm pháp của Thạch Thiên truyền lại cho hai chị em, câu đầu tiên cũng là hai câu này. Trước kia, chủ nhân của Thiên Thạch Thành Bảo hẳn là đã treo hai câu này lên tường, để cho người luyện công ghi nhớ điều này. Chẳng qua, khi Thạch Lệ nhìn hai tấm bảng này, trong lòng liền có một cảm giác quái dị, nhất thời không biết dùng từ gì để diễn tả.
Mục đích lần này mà Thạch Lệ đến nơi này, cũng chỉ muốn tìm hiểu về chỗ này, cho nên xem xét cũng rất cẩn thận. Mà Becker cũng rất trân trọng công việc hướng dẫn viên của mình, chỉ cần ánh mắt của Thạch Lệ dừng ở đâu cho dù chỉ là một cái tách trà thì hắn cũng sẽ giới thiệu lai lịch cho Thạch Lệ, mà hình như đồ dùng trong đây cái nào cũng có lịch sử cả. Cuối cùng, sau khi chuẩn bị phòng nghỉ cho Thạch Lệ, cũng đã gần trưa rồi.
Lúc này, Brenda đã đẩy xe đồ ăn đến, dọn một bữa tiệc ngoài trời, những món ăn trưa ngon miệng và đẹp mắt, mời Thạch Lệ dùng cơm. Sau đó cùng Becker lui ra ngoài. Bây giờ Thiên Thạch Thành Bảo tuy rằng đã giàu hơn một nước, hơn nữa trải qua vài thế hệ, nhưng bọn họ vẫn giữ nguyên lời dặn của Laurent, vẫn xem mình là người hầu của Thiên Thạch Thành Bảo, cho nên, đến tận bây giờ vẫn chưa từng mướn một người hầu nào bên ngoài cả.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nếu để cho Thạch Lệ dùng ăn cơm trong căn phòng giống như viện bảo tàng thì quả thật có chút không quen, nhưng ngoài sân thì lại khác, chẳng những có hoa cỏ thanh nhã, còn có thể thấy cả dãy Alps hùng vĩ nguy nga.
Mặc dù phong cảnh ở đây tuyệt đẹp, làm thư thả lòng người, làm cho con người không còn phiền não. Nhưng mà trong lòng Thạch Lệ luôn cảm thấy rất kì, sau khi ăn vài miếng lót dạ xong, liền đi về phòng, không biết là cái giường lớn này có phải là đồ dùng của hoàng cung nào không biết nữa.
Không biết tại sao, cũng không biết bắt đầu như thế nào, nhưng mà hai tấm bảng kia luôn hiện trong đầu của Thạch Lệ, dường như muốn nói cho nàng biết một bí mật cực kì lớn nào đó, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy trong đầu trống rỗng.
Có lẽ là ở Paris làm việc quá nhiều, nghỉ ngơi không ssur, cho nên bây giờ khi ngã xuống cía giường nệm lông ngỗng kia, Thạch Lệ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại là trời đã tối rồi, trong toà thành yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh sáng lung linh từ các vì sao đang nhảy múa từ bên ngoài cánh cửa sổ thuỷ tinh kia. Thạch Lệ vội vã rời giường, chạy đến lan can, phát hiện ra bữa trưa đã dọn sạch sẽ, nhìn từ lan can xuống, thấy được từ quảng trường nhỏ kia có vài đốm lửa trại, quay quanh đống lửa ấy là mấy ông già khoảng bảy tám chục tuổi cùng mấy đứa nhỏ, mọi người im lặng ngửa đầu nhìn sao thấy Thạch Lệ nhô đầu ta liền cất tiếng chào hỏi.
Thạch Lệ nhớ rằng Aoliete đã từng nói tối nay tại quảng trường sẽ tổ chức tiệc liên hoan cho nàng, thầm mắng mình đáng trách, vội bước nhanh xuống lầu, trong lúc Thạch Lệ bước xuống quảng trường kia, thì bầu trời đanh yên tĩnh nhất thời bùng sang lên, những ông già khi nãy đang cầm trong tay những nhạc cụ truyền thống, cất lên những tiếng nhạc vang xa, tiếng hát tiếng hò reo, tiếng nâng chén uống rượu, tiếng của những đứa trẻ nô đùa cười sung sướng, tất cả cùng dâng lên giống như là một cơn sóng.
Sau khi nghe Becker nói, vừa rồi mọi người vì để cho Thạch Lệ nghỉ ngơi cho nên mới không làm ra một tiếng động nào, điều này làm cho Thạch Lệ cảm kích và xấu hổ, chẳng qua nhanh chóng bị bầu không khí vui vẻ tại quảng trường cuốn hút, liền quên hết những phiền não và mệt nhọc, dung nhập vào trong đó.
Cho đến tận khuya, buổi tiệc này mới chấm dứt, Thạch Lệ cảm thấy hôm nay là ngày mình cười nhiều nhất từ khi sinh ra trên đời, uống cũng rất nhiều, thậm chí còn có cả suy nghĩ sẽ thành công chúa đêm nay. Chỉ có một điều hối tiếc là Thạch Hiểu Mẫn không có ở đây, cùng mình vui vẻ trong bữa tiệc này, thầm nghĩ nếu em gái có mặt ở đây, nhất định là còn điên hơn cả mình, cười đến khan tiếng luôn.
Lúc trở về nghỉ ngơi, đi ngang qua đại sảnh, Thạch Lệ lại không tự chủ nhìn về tấm bảng kia, vừa muốn lên lầu, bỗng nhiên, cả người chấn động, quay đầu lại nhìn nét chữ trên tấm bảng kia.
Becker đưa Thạch Lệ trở về xong, chuẩn bị xoay người đi, thì thấy nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm tấm bảng gỗ, vội hỏi: "Đại tiểu thư, sao thế?"
Thạch Lệ run lên, hít một hơi thật sâu nói: "Becker tiên sinh, ông có thể ở lại một lát không? Tôi có vài câu hỏi, nhưng bây giờ đầu óc đang rối, nên muốn được suy nghĩ cho kỹ"
Becker gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, đại tiểu thư ngồi xuống đi, tôi đi pha cà phê cho ngài"
Thạch Lệ lắc đầu ánh mắt vẫn không rồi khỏi tấm bảng kia, lần này, nàng rốt cục đã hiểu được, vì sao khi mình nhìn thấy tấm bảng này, thì trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của nó, mấu chốt không phải do tấm bảng, mà chính là những nét chữ trên tấm bảng, trong tâm pháp gia truyền mà Thạch Thiên truyền cho hai chị em nàng cũng có hai dòng chữ này, cái đó không có gì kỳ quái, nhưng làm cho nàng giật mình chính là những chữ viết của Thạch Thiên giống cực kì giống với hai dòng chữ trên tấm bảng kia!!!
Với suy luận của nàng, căn bản không thể có hai chữ viết giống nhau mà cách nhau hơn trăm năm được, cho nên, không thể nhìn ra được bí mật kinh người này. Nhưng sua khi cùng mọi người ăn uống xong, tâm tình lập tức được thả lỏng, phiền não trong lòng cũng giảm bớt, cho nên khi nhìn một cái liền nhận ra ngay. Mặc dù trong lòng nàng đang không ngừng nhắc nhở mình điều này không có khả năng, điều này không có khả năng! Nhưng mà, bằng ánh mắt lão luyện của một cảnh sát có kinh nghiệm nhiều năm, nói cho nàng biết rằng, đây là sự thật….