Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 318: Cùng là một người



Becker thấy khuôn mặt của Thạch Lệ không ngừng biến đổi, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng Thạch Lệ đã dặn, đừng quấy rầy để cho Thạch Lệ tự suy nghĩ, cho nên cứ dày vò như vậy hết nửa tiếng, Thạch Lệ rốt cục xoay người lại, chậm rãi hỏi: "Becker tiên sinh, ông có thể thành thật trả lời những câu hỏi của tôi không?"

Becker gật đầu nói: "Tôi xin thề với chủ nhân, mặc kệ đại tiểu thư hỏi cái gì, Becker này nhất định sẽ thành thật trả lời"

Thạch Lệ nói: "Không cần thề, nếu tôi hỏi những vấn đề mà ông không tiện trả lời, vậy cũng không cần trả lời, tôi chỉ hy vọng rằng Becker tiên sinh trả lời thành thật thôi"

Becker lắc đầu nói: "Đại tiểu thư cũng là chủ nhân của chúng tôi, trước mắt đại tiểu thư những từ ngữ không tiện này không tồn tại"

Thạch Lệ cắn răng nói: "Được rồi, tôi tạm thời dùng danh nghĩa chủ nhân để hỏi ông" Rồi đi đén trước mặt hai tấm bảng nói: "Những tấm bảng này nhìn qua hẳn là không dưới trăm năm, những chữ này là do ai viết?"

Becker bước lại đáp: "Chủ nhân sau khi mua Thiên Thạch Thành Bảo không lâu sau liền treo lên, cách đây cũng gần một trăm hai mươi năm, là tự mình chủ nhân viết"

Thạch Lệ nói: "Có một vấn đề tôi đã hỏi ông, nhưng câu trả lời không rõ ràng, bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, vị chủ nhân một trăm hai mươi năm trước của toà thành này rốt cục là ai, có thể nói cho tôi biết không?"

Becker thở dài nói: "Chủ nhân là người chúng tôi tôn kính nhất, là vị thần không gì không làm được, là tín ngưỡng duy nhất trong suy nghĩ của mọi người tại Thiên Thạch Thành Bảo. Tổ tông của chúng tôi đã chịu đại ân của chủ nhân, cho nên tất cả đều đã thề rằng sẽ làm người hầu trung thành nhất của chủ nhân, đây cũng là một vinh quang. Câu hỏi của đại tiểu thư tôi không thể trả lời được, bởi vì cho dù là tổ gia gia Laurent, người hiểu rõ chủ nhân nhất cũng không rõ ràng lai lịch của chủ nhân, đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chúng tôi cũng không dám hỏi"

Thạch Lệ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lòng trung thành của "người hầu" dành cho "chủ nhân" của Thiên Thạch Thành Bảo vừa nhìn là có thể hiểu được, nói: "Thật ra, tôi cũng biết chính là Thạch Thiên, bởi vì hắn đã trở thành một phần quan trọng trong sinh hoạt của tôi. Mà hiểu biết của tôi về hắn lại ít đến đáng thương. Hy vọng Becker tiên sinh có thể hiểu được tâm tình của tôi, vậy ông có thể xác minh cho tôi biết, vị chủ nhân của Thiên Thạch Thành Bảo một trăm hai mươi năm trước và Thạch Thiên bây giờ có quan hệ như thế nào? Hẳn là ông phải biết?"

Becker ngẩn người cười khổ nói: "Không phải là tôi không chịu nói, chỉ sợ đại tiểu thư không tin, ngược lại còn phá huỷ quan hệ của chủ nhân và hai vị tiểu thư"

Thạch Lệ cảm thấy khẩn trương, hít một hơi thật sâu, nhìn dòng chữ trên tấm bảng nói: " Xin nói cho tôi biết có lẽ bây giờ tôi sẽ tin…"

Becker nhìn theo ánh mắt của Thạch Lệ tựa hồ cũng đã hiểu được cái gì đó, gật đầu nói; "Được tôi nói cho đại tiểu thư biết, chủ nhân của Thiên Thạch Thành Bảo một trăm hai mươi năm trước và chủ nhân bây giờ… thật ra cùng là một người"

Thân thể của Thạch Lệ lung lay, choáng váng ngã ngồi lên cái "long ỷ" nước Pháp kia.

Becker thấy vậy, khẩn trương kêu lên: "Đại tiểu thư ! Đại tiểu thư ! Ngài không ssao chứ?"

Thạch Lệ lẩm bẩm: "Cái này… cái này… thật sự cùng một người… sao có thể… sao có thể…"

Becker vội nói: "Tuyệt đối là thật đại tiểu thư nhất định phải tin tôi, chủ nhân không phải là người… không không… không phải là người bình thường… ngài hẳn là….hẳn là cũng thấy được mà….nếu không cũng sẽ không hỏi tôi những vấn đề này, đúng không?"

Thạch Lệ hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi phát hiện ra dòng chữ trên hai tấm bảng này là chữ viết của Thạch Thiên nhưng mà…nhưng mà…"

Becker nói: "Nói thật, từ một trăm năm trước, khi chủ nhân rời đi, trong Thiên Thạch Thành Bảo trừ tổ gia gia ra, những người khác đều không tin chủ nhân sẽ trở về"

Thạch Lệ hỏi: "Thạch Thiên …một trăm năm trước…Thạch Thiên đã rời khỏi đây?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Becker nói: "Chính xác là như vậy, khi đó cách đây một trăm lẻ hai năm, chủ nhân tuyên bố phải trở về phương Đông, sau đó liền rời khỏi toà thành. Lúc ấy có tổ gia gia là người đưa tiễn chủ nhân, chủ nhân nói cho lão nhân gia biết sinh mệnh của mình đã đến điểm kết, phải đợi hơn trăm năm sau mới có thể trở về. Vì thế người trong thành khi đó liền lập lời thề đời đời kiếp kiếp đều là người hầu của chủ nhân, trông coi toà thành cho chủ nhân, chờ chủ nhân trở về. Nói ra thật xấu hổ, khi chúng tôi lớn lên, đã không còn tin chuyện chủ nhân sẽ trở về, chẳng qua không dám nói suy nghĩ cho tổ gia gia biết. Chỉ có tổ gia gia là vẫn tin tưởng không một chút nghi ngờ, sợ rằng khi chủ nhân trở về ở không quen, cho nên lão nhân gia ngày nào cũng đi kiểm tra từng cái góc của toà thành, làm cho toà thành bảo trì được nguyên vẹn, thật may, rốt cục cái ngày mà lão nhân gia chờ rốt cục đã đến, nằm ngoái chủ nhân thật sự đã về"

Thạch Lệ bị lòng trung thành trăm năm của Laurent làm cho cảm động, nghe được hai mắt đỏ lên, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt tại chỗ, nghĩ đến lời nói của Thạch Thiên dành cho Laurent trước lúc ra đi, thầm nghĩ, chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện đầu thai chuyển thế sao? Liền hỏi: "Các người làm sao mà xác định Thạch Thiên chính là vị chủ nhân đã rời đi hơn một trăm năm trước?"

Becker giải thích: "Năm đó trước khi rời đi, chủ nhân đã chia tài sản làm hai phần, một phần để trong toà thành cho tổ tông của chúng tôi, một phần khác gửi trong ngân hàng của Thuỵ Sĩ, nói cho tổ gia gia là để dành cho một trăm năm sau dùng. Mật mã cũng chỉ có một mình chủ nhân biết, sau đó, chúng tôi mua lại ngân hàng Thuỵ Sĩ này, chính là ngân hàng TS bây giờ, còn phái chuyên gia đến trông coi những đồ do chủ nhân gửi, chờ chủ nhân đến lấy"

Thạch Lệ chợt hỏi: "Là Thạch Thiên đến lấy, đúng không?"

Becker gật đầu nói: "Nhưng mà, khi chúng tôi gặp chủ nhân, thoạt nhìn chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi, nghĩ rằng đây chắc là truyền nhân hoặc đời sau của chủ nhân, nhưng tổ gia gia chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra chủ nhân"

Thạch Lệ nói: "Không thể tin được…" Nhìn nàng có vẻ bình tĩnh nhưng mà giọng nói lại vô cùng run rẩy…

Becker nói: "Quả thật không thể tin được, nhưng đại tiểu thư không phải liếc mắt một cái cũng đã nhận ra nét chữ trên tấm gỗ là do chủ nhân viết sao? Cái này chứng minh rằng tổ gia gia không nhận lầm người"

Thạch Lệ thở dài nói: "Nói như vậy, Thạch Thiên không phải là một đứa trẻ…"

Becker nói: "Đương nhiên là không phải rồi, nghe tổ gia gia nói hình như chủ nhân đã cải lão hoàn đồng, chúng tôi chỉ biết khi chủ nhân rời đi là một ông già, khi đó tổ gia gia mới ba mươi tuổi, tôi nghĩ… bây giờ chủ nhân ít nhất cũng đã hai trăm tuổi rồi?"

Thạch Lệ cười khổ lẩm bẩm: "Thạch Thiên đã từng hỏi tôi rằng, có tin hắn có hơn hai ngàn tuổi không… tôi chỉ cho rằng đây là suy nghĩ kì lạ của đứa trẻ thôi…" Ngẩng đầu lên hỏi Becker: "Ông có tin không?"

Becker kinh hãi nói: "Hai… hơn hai ngàn tuổi? Tôi đương nhiên tin, chủ nhân chắc chắn là không lừa gạt đại tiểu thư, xin đại tiểu thư tin tưởng lời nói của chủ nhân!"

Thạch Lệ cười khổ nói: "Tôi… tôi không biết…" Sau đó lắc mạnh, đứng lên nói: "Cảm ơn Becker tiên sinh, quấy rầy không ít thời gian của ông, tôi trở về phòng bình tĩnh suy nghĩ một chút"

Becker biết tất cả đều rất kinh người, Thạch Lệ trong phút chốc khó có thể tiếp nhận được, nhưng mà hắn vẫn không rời đi, mà đi theo sau lưng Thạch Lệ lên lầu.

Thạch Lệ vừa đi được hai bước lên cầu thang, chợt quay đầu lại hỏi: "Becker tiên sinh, ông có biết quan hệ chân chính của Thạch Thiên và chị em chúng tôi không?"

Becker do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Biết, chủ nhân đã nói qua với chúng tôi, hai vị tiểu thư là thân sinh đời sau của chủ nhân"

Thân thể của Thạch Lệ chấn động mạnh, Becker vội vàng giơ tay đỡ lấy, để tránh nàng bị ngã xuống cầu thang


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.