Thạch Thiên chỉ muốn giảm lửa trong người thôi, cho nên muốn làm ở đâu cũng không quan tâm, thầm nghĩ đề nghị của Mã Sĩ Kiệt cũng không tồi, gật đầu nói: "Được!"
Hạng Hồng đứng bên cạnh kì quái nhìn Thạch Thiên, không hiểu trong đầu của người thiếu niên này nghĩ gì, đã có mỹ nữ như Kim Hinh, Tiêu Vi, còn được sự say mê của em gái cùng hai thiên kim khác, mà giữa ban ngày đến hộp đêm để tìm gái, tựa hồ còn rất sốt ruột. Rồi chợt nhớ đến tình cảnh trên giường với Thạch Thiên xong, hai mắt liền đỏ lên.
Hạng Hồng vốn không có hứng thú với đàn ông, không ngờ chỉ sai sót ngẫu nhiên mà lại sinh ra cảm tình mãnh liệt đến nỗi làm cho người ta mất hồn đoạt phách. Chuyện đêm đó làm cho nàng khắc cốt ghi tâm không thể nào quên, thậm chí mỗi đêm đều tái diễn trong mộng của nàng, thường xuyên hưng phấn la lên tên của Thạch Thiên, sau đó giật mình tỉnh lại.
Không biết là do vấn đề tâm lý hay là nguyên nhân của Hạng Kiều, mà làm cho Hạng Hồng không ngờ mình lại giống như Kim Hinh, trở thành người bên cạnh của Thạch Thiên. Nhưng bây giờ Thạch Thiên trước mặt nàng lại có vẻ như không nhìn thấy, yêu cầu Mã Sĩ Kiệt tìm gái cho hắn, trong lòng nhất thời có cảm giác chua xót và phiền muộn vô cùng. Bây giờ thấy Mã Sĩ Kiệt và Thạch Thiên đi ra ngoài hộp đêm, bỗng nhiên có một xúc động nổi lên, đuổi theo nói: "Mã Sĩ Kiệt, chờ chút…" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Mã Sĩ Kiệt dừng chân lại, thấy trên mặt Hạng Hồng khẩn trương, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
Hạng Hồng đỏ mặt nói: "Tôi… tôi muốn anh ở lại xử lý chuyện ở đây, còn chuyện của Thạch tiên sinh giao… giao cho tôi làm…"
Mã Sĩ Kiệt vui vẻ nói: "Được được, người mà cô tìm nhất định có thể làm cho Thạch tiên sinh hài lòng" Hắn cũng biết bên cạnh Thạch Thiên toàn là siêu cấp mỹ nữ, trong lòng đang suy nghĩ có thể tìm được cô nàng nào làm cho Thạch Thiên hài lòng hay không. Mà nếu để Hạng Hồng đi chuẩn bị, tìm mấy nữ minh tinh trong công ty của nàng, tuy không mê người như Kim Hinh, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn gái trong hộp đêm.
Thạch Thiên nhìn Hạng Hồng, trong lòng tràn đầy lo lắng: "Đừng giống như lần trước, tìm đến hai cô gái trinh nha…"
Hạng Hồng khẽ cắn môi, mặt đỏ bừng nói: "Thạch tiên sinh yên tâm… tôi… tôi sẽ làm cho cậu hài lòng…"
Mã Sĩ Kiệt cũng nói: "Ở chỗ Hạng Hồng…ặc… nhân tài xuất chúng, nếu các nàng không thể làm cho Thạch tiên sinh hài lòng, vậy tôi càng không thể khiến cho Thạch tiên sinh hài lòng được"
Trong lòng Thạch Thiên đang nghĩ đến Kim Hinh cũng là do Hạng Hồng tìm đến, quả thật không tệ, gật đầu dặn dò Hạng Hồng: "Lão tử vì cứu tiểu tử này mà đã nhẫn nhịn nửa ngày, một hồi phát tác sẽ vô cùng lợi hại, chỉ tìm một hai người thôi không đủ"
Hạng Hồng nghe vậy liền ngẩn ra, chẳng qua hơi do dự một chút, sau đó liền cúi đầu nói: "Hiểu rồi, chúng ta đi thôi"
Mã Sĩ Kiệt bây giờ mới phát hiện ra Hạng Hồng có chút kì quái. Nghĩ thầm, không phải đây là lần đầu tiên nàng chuẩn bị thứ này cho người ta, bình thường đều rất hào phóng, nhưng hôm nay sao lại cứ thẹn thùng thế nào ấy, mà thái độ dũng cảm tìm gái của Thạch Thiên cũng làm cho Mã Sĩ Kiệt cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nhìn chỉ là nhìn, thầm nghĩ kì nhân chính là kì nhân, làm chuyện gì cũng đều không giống người bình thường.
Những người mà Hạng Hồng mang đến đều để lại cho Mã Sĩ Kiệt, để phòng ngừa Côn mập trở lại, chỉ cô đi với Thạch Thiên, cảm thấy rằng cho dù Hoàng Chính Bưu mang toàn bộ Đông Thắng cũng không thể làm được gì.
Hai người ra ngoài, leo lên chiếc Ferrari màu lửa đỏ của Hạng Hồng, quẹo vào một con đường, dừng lại tại một khách sạn cao cấp, khách sạn này cũng là sản nghiệp của Hạng gia, vừa rồi Hạng Hồng đang ở đây, nghe có một đám đông người vào hộp đêm của Mã Sĩ Kiệt, vì thế mới có thể dẫn người đến đúng lúc.
Trước sảnh có một cô gái xinh đẹp, dáng người đầy đặn đang nghe điện thoại, thấy hạng hồng dẫn một người đàn ông đến, vội vã để điện thoại xuống, chạy ra nhìn hai người, lo lắng hỏi: "Hạng tiểu thư, bên Kiệt ca thế nào? Em đã gọi điện thoại cho Hạng lão gia tử và các lão đại của vài đường khẩu, bọn họ đã dẫn người đến chỗ Kiệt ca"
Hạng Hồng nói: "Không có chuyện gì đâu chị Hồng, phiền chị nói với bọn họ là không cần đến, mặt khác hỏi giúp tôi xem phòng cao nhất có người ở không?"
Cô gái xinh đẹp này mới nhẹ nhàng thở phào, đi trở về sảnh, làm chuyện mà Hạng Hồng dặn.
Hạng Hồng giới thiệu cho Thạch Thiên: "Nàng ta là Ông Gia Hồng, là tâm phúc của Hạng gia. Cũng là chị em tốt của tôi và Kim Hinh. Thạch tiên sinh hoàn toàn có thể yên tâm với nàng."
Thạch Thiên gật đầu, thầm nghĩ, các người tin tưởng nàng ta thì có liên quan gì đến lão tử, có lo lắng gì chứ, chẳng lẽ muốn đem nàng ta giúp lão tử trừ lửa? Nhìn kĩ dáng người nóng bỏng của Ông Gia Hồng, dung nhan xinh đẹp, cảm thấy rất hài lòng.
Một hồi sau, Ông Gia Hồng nói chuyện điện thoại xong, trở về, nàng đã đoán được Hạng Hồng muốn dùng phòng cao nhất để làm gì, cho nên khi hỏi không có người, liền trực tiếp giao chìa khoá. Hạng Hồng cầm lấy chìa khoá, rồi kêu Thạch Thiên chờ một chút, kéo Ông Gia Hồng đi ra xa, rồi nói nhỏ bên tai nàng. Ông Gia Hồng đỏ mặt kinh ngạc, thoáng nhìn về hướng Thạch Thiên, trong mắt bất đầu lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu, cuối cùng hai mắt loé sáng, liên tục gất đầu.
Hạng Hồng đi trở về, mặt và cổ đã đỏ ửng rồi, trên mặt thẹn thùng vô cùng, không còn dám kéo tay Thạch Thiên, nhẹ giọng nói: "Thạch tiên sinh, xin theo tôi…"
Thạch Thiên cũng nhìn thấy Hạng Hồng hơi bị lạ, cảm thấy nàng ta có vẻ muốn tự mình ra trận, thầm nghĩ chẳng lẽ từ lần phá thân trước, nàng ta đã chân chính hưởng thụ cái cảm giác ấy xong liền muốn cải tà quy chính, không còn đồng tính luyến ái nữa? Nghĩ đến đây, trong lòng kinh hãi, lúc trước vô tình phá thân xử nữ của Hạng Hồng, hắn cũng lo rằng sẽ có chuyện, chẳng qua sau đó Hạng Hồng không tìm đến hắn, nghĩ rằng nàng vẫn không có hứng thú với đàn ông, một lúc sau thì đã quên hết mọi chuyện.
Mà lúc này, Hạng Hồng tõ ràng đã xuân tâm nhộn nhạo, làm cho Thạch Thiên không khỏi thầm kêu khổ. Chẳng qua, lúc này dục hoả trong lòng Thạch Thiên đã khó nhịn, suy nghĩ chỉ còn lại nửa phần dưới, thầm nghĩ, hối hận cũng đã muộn, tấm thân xử nữ của người ta cũng đã cho mình, thêm một lần cũng chẳng sao, cùng lắm là đối đãi với nàng ta như Kim Hinh, tiếp theo có thể chia bớt đau khổ… Thạch Thiên sau khi suy nghĩ một phe, kiên trì, rồi không tự chủ đi theo…