Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 326: Lo lắng là dư thừa



Lo lắng của các nàng quả thật dư thừa rồi…

Bây giờ có bốn mỹ nữ được xưng là công phu hạng nhất nằm trên giường mặc cho hắn hành sự, Thạch Thiên đương nhiên sẽ không quản các nàng có chịu nổi hay không, cũng tân tình mà phát huy, cái cảm giác sung sướng này làm cho hắn thoải mái không thôi, ngay cả tiếng thân thể va chạm vào nhau cũng nghe rõ ràng vô cùng.

Không lâu sau, Ông Gia Hồng đứng mũi chịu sào đã bắt đầu thở dốc, hô to cứu mạng, Thạch Thiên cũng niệm tình nàng là người phân công, cũng không làm khó nàng, xoay người bắt đầu tấn công vào mỹ nữ tóc vàng.

Khi cảm giác cao trào lui đi, Ông Gia Hồng khôi phục được sơ sơ thể lực, mới từ trong khe hở bỏ ra ngoài, ngồi bên giường thầm hô lợi hại. Nàng vốn tưởng rằng thiếu niên này mặc dù có thể lực, nhưng kinh nghiệm không đủ, nhưng nào biết rằng khi tiếp xúc xong, bất kể là thân thể hay tâm lý đều hoàn toàn rơi vào sự khống chế của hắn, chỉ mặc cho hắn đùa nghịch, chưa đến ba phút mà đã được đưa đến đỉnh hưng phấn, quay đầu nhìn lại thì mỹ nữ tóc vàng dưới thân của Thạch Thiên cũng đã rên khản giọng, phỏng chừng là chẳng kiên trì được lâu…

Ông Gia Hồng nhìn thấy như vậy kinh hãi, thân thể lại nóng sốt, vội ôm lấy y phục của mình trốn xuống giường, mò vào trong căn phòng khi nãy. Đóng cửa lại, nhìn Hạng Hồng đang nằm loã thể trên giường, thở dài: "Trời ơi! Lợi hại…lão nương lần đầu tiên chịu khổ như vậy…"

Hạng Hồng cười trách: "Em chỉ kêu chị đi tìm người, chứ không kêu chị góp phần, chịu khổ cũng không thể trách em"

Ông Gia Hồng nằm vật xuống bên cạnh Hạng Hồng nói: "Là chị muốn tự mình góp phần à? hắn không hỏi gì, trực tiếp đặt chị trên giường, Ông Gia Hồng chị tuy không là gái tốt, nhưng cũng không phải để cho đàn ông chơi đùa như vậy, em phải làm chủ cho chị" Sao không nghĩ đến cảnh nàng ta khiêu khích Thạch Thiên, sờ loạn vuốt ve này nọ, Thạch Thiên mà còn khách khí với nàng mới lạ.

Vừa rồi Thạch Thiên đi ra, Hạng Hồng không còn sức khoá cửa, cho nên âm thanh trong phòng ngủ nàng nghe rất rõ, nhưng không nhìn thấy cảnh Ông Gia Hồng giở trò với Thạch Thiên nghĩ rằng nàng ta thật sự bị Thạch Thiên " hấp diêm", cho nên xin lỗi nói: "Hay là, công ty cũng làm một bộ phim cho chị, để chị làm ngôi sao?"

Ông Gia Hồng cười đến nỗi thân thể run lên, vội nói: "Được rồi, chị không có hứng thú đóng phim, hơn nữa ngay cả Hạng đại tiểu thư cũng bị hắn tìm vui, chị có gì để luyến tiếc, đành phải chấp nhận!"

Hạng Hồng thấy Ông Gia Hồng cười như vậy, nhất thời hiểu được, sẳng giọng nói: "Em thấy chị cầu còn không được nữa là, còn muốn ra ngoài cùng hắn…cùng hắn…làm cái kia…"

Ông Gia Hồng quả nhiên vẫn chưa thoả mãn: "Nói thật, vừa rồi có chút đột ngột, làm chị sợ bây giờ ngẫm lại…chị cảm thấy thật đúng là….thật sự…ai dạ, nói không rõ là cảm giác gì, dù sao cảm thấy những thứ trước kia đều là uổng phí. Em nói hắn chỉ mới mười mấy tuổi thôi, sao mà làm việc này lại có kinh nghiệm phong phú như vậy? Giống như một người đã từng trải rất nhiều vậy?"

Hạng Hồng đỏ mặt nói: "Em cũng đâu có kinh nghiệm đàn ông nhiều như chị, làm sao mà biết được"

Ông Gia Hồng nói: "Đàn ông? A…so với hắn, trên đời này chẳng ai bằng! Vừa rồi chị nói đùa thôi, trước kia thấy hắn trên báo tóc tai bù xù, không thể không động tâm, đặc biệt là lúc cởi sạch quần áo ra… khó trách ngay cả em cũng không nhịn được…"

Hạng Hồng chịu hết nổi, kêu lên: "Được rồi, được rồi, động tâm thì trốn qua đây làm chi? Mau trở lại bên kia đi, một hồi sẽ không còn phần cho chị đâu"

Ông Gia Hồng nói: "Chị không phải sợ hắn nên mới tránh, thật ra là không muốn cùng làm việc này với mấy con nhỏ kia, ở bên cạnh nhìn thì khó chịu, cho nên mới qua đây với em! Nhưng mà một mình chị không thể đối phó nổi với hắn, haizzz. Tiện nghi cho mấy con nhỏ kia. Hạng Hồng hay là kêu các nàng trở về làm việc, còn chúng ta ra ngoài với hắn?"

Hạng Hồng vừa rồi kêu Ông Gia Hồng chuẩn bị người, chờ mình gọi điện mới vào, cũng là không muốn cùng với mấy người kia làm chuyện này, còn Ông Gia Hồng thì là chị em, có quan hệ không thấp hơn Kim Hinh, cho nên băn khoăn nhiều như vậy, nghe Ông Gia Hồng nói chuyện trắng trợn như vậy, Hạng Hồng cũng lắc đầu, cười khổ nói: "Bây giờ em không còn một chút sức lực, không giúp được chị"

Ông Gia Hồng thở dài: "Cũng là do em thông minh, ăn một mình trước, để người khác phải chờ đợi cực khổ cả tiếng đồng hồ, về sau có cơ hội không được hưởng một minhg nữa nha, chị đây cũng chỉ vì muốn tốt cho em, bây giờ em biết ở một mình với hắn là nguy hiểm như thế nào rồi đấy… bộ dáng nửa sống nửa chết của em là chứng mình tốt nhất!"

Hạng Hồng xấu hổ nhắm mát lại, không phản bác Ông Gia Hồng hồ ngôn loạn ngữ, Ông Gia Hồng không khỏi thở dài: "Từ trước đến giờ chị chưa từng có hứng thú với đàn ông, bây giờ là em làm hại chị, không thể không quản, nếu không…về sau chị phải sống thế nào đây…" Than ngắn thở dài một phen, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, lắc lắc cánh tay của Hạng Hồng: "Lát nữa chị sẽ ngả bài với hắn, bắt hắn phải cưới chị, bằng không sẽ kiện hắn cưỡng gian! Em và ba con nhỏ kia làm chứng cho chị, biện pháp này thế nào?"

Hạng Hồng tức giận nói: "Đừng liên luỵ đến em, muốn kiện thì chị cứ tự đi mà kiện, hắn nhất định sẽ huỷ luôn chị và cả toà án HongKong, đến lúc đó đừng trách em không nhắc nhở chị"

Ông Gia Hồng trước kia cũng nghe Hạng Hồng kể về sự tích thô bạo của Thạch Thiên nghe vậy không khỏi rùng mình, vội nói: "Chị đang nói giỡn với em thôi, em đừng đem những lời này nói cho hắn biết nha"

Lúc này, tiếng rên rỉ bên phòng càng lúc càng lớn, khiến cho Hạng Hồng và Ông Gia Hồng đều không chịu nổi, nhớ lại tình cảnh ân ái với Thạch Thiên khi nãy, thân thể trần truồng của hai người không tự chủ nhích lại gần nhau, ôm lấy nhau, nhưng cái cảm giác này sao bằng được các cảm giác chân thật của Thạch Thiên, ngượi lại chỉ khiến hai người càng thêm nóng… Cuối cùng không nhịn được, Ông Gia Hồng liền đỡ Hạng Hồng cùng nhau đi ra ngoài hoa viên, nằm ở bể bơi mà hít thở gió đêm tại HongKong, qua một hồi mới tỉnh nổi.

Tới đêm khuya, Thạch Thiên mới đi ra khỏi phòng, lúc này Hạng Hồng và Ông Gia Hồng đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, thấy Thạch Thiên đi ra, Ông Gia Hồng không khỏi thở dài, đứng dậy kéo Thạch Thiên đến bên cạnh Hạng Hồng sau đó nói: "Thạch tiên sinh rốt cục đã phát tiết xong, nhất định là đói lắm, tôi đi chuẩn bị đồ ăn khuya" Nói xong đi ra ngoài cửa, không quên quay đầu lại ném cho Thạch Thiên một cái nhìn mê hồn.

Hạng Hồng vừa nghe Thạch Thiên nói không thích đàn bà nhăn nhó, vì thế hào phóng tựa vào người hắn, hỏi: "Cảm thấy hài lòng không?"

Thạch Thiên cười nói: "hài lòng, hài lòng" Thật ra hắn hài lòng nhất chình là thái độ của Hạng Hồng.

Hạng Hồng nghe vậy, lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Chỉ cần anh thích, về sau có thể đến tìm em hoặc Ông Gia Hồng chuẩn bị cho anh. Nhưng mà, việc này đừng nói cho Kim Hinh hay Samantha biết, nếu không nhất định sẽ hận em thấu xương, ngày hôm qua Kim Hinh còn gọi điện trách em bắt nàng đến nội địa quay phim, nói nhớ anh muốn chết"

Trong lòng Thạch Thiên nghĩ, cho dù để cho Kim Hinh biết, nàng ta cũng chẳng giận nỏi, Samantha và Hạng Hồng chính là nàng ta tìm đến cho mình, thuận miệng hỏi: "nàng ta còn quay phim tại nội địa sao?"

Hạng Hồng gật đầu: "Còn quay hơn một tháng, nhưng mà ngày hôm qua Kim Hinh đã đến Mỹ, bây giờ không còn ở nội địa. Ở Hollywood có một đạo diễn nhìn trúng nàng, muốn nàng đi quay thử, nghe nói là có một kế hoạch đầu tư gần hai tỷ đô, nếu có thể ký hợp đồng thì tốt.Chỉ cần quay xong là còn hơn cả mười bộ phim quay tại HongKong, hơn nữa còn có thể làm cho nàng trở thành siêu sao quốc tế" Nói đến đây, Hạng Hồng có vẻ hưng phấn, cũng nhìn ra nàng vì Kim Hinh được đạo diễn bên Hollywood nhìn trúng cho nên mới cao hứng.

Thạch Thiên cũng không quan tâm nhiều, mặc kệ Kim Hinh là siêu sao quốc tế hay là tiểu minh tinh tại HongKong, trong mắt hắn cũng chẳng khác gì nhau. Chẳng qua, Thạch Thiên sẽ không phản đối chuyện Kim Hinh làm siêu sao gì cả, thầm nghĩ, cho dù ông đạo diễn gì đó không ký hợp đồng với nàng cũng không sao cả, có không ít công ty điện ảnh bên Hollywood bị Thiên Thiên Thạch Đồng Minh khống chế phía sau, nếu muốn quay phim ở đó, thì cho bọn họ làm bộ phim vì Kim Hinh cũng được.

Hạng Hồng nói tiếp: "Thật ra theo em thấy, Kim Hinh cũng không rời anh đi lâu đâu, chẳng qua nàng muốn quay bộ phim này,nguyên nhân cũng vì anh cả"

Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Thạch Thiên ngạc nhiên: "Vì anh? Quay bộ phim này là vì anh? Nội dung phim là gì…" Nghĩ thầm, mặc dù sau khi mình sống lại có coi qua phim ảnh, chẳng qua cũng không đến ,mức mê mẩn, kêu Kim Hinh đi đóng phim vì mình.

Hạng Hồng nói: "Samantha ở Paris tuyên bố là yêu anh, làm khiếp sợ mọi người, ngoài mặt Kim Hinh tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu. Em thấy, nàng ta đang muốn làm chuyện của anh và nàng còn ghê hơn cả Samantha nữa, nói không chừng chuyện đầu tiên nàng ta làm sau khi trở thành siêu sao quốc tế chính là thổ lộ với truyền thông tình yêu của nàng và anh"

Thạch Thiên không khỏi cười khổ, thầm nghĩ, lòng của đàn bà thật khó mà cân nhắc, mình và Samantha vốn là nhờ Kim Hinh tác hợp, nhưng không ngờ rằng đây lại là nguyên nhân tranh đấu.

Lát sau Ông Gia Hồng tự mình mang đồ ăn vào, đặt thức ăn khuya bổ dưỡng để cho Thạch Thiên tự dùng, nàng cùng Hạng Hồng trước đó cũng đã ăn qua rồi, chỉ ngồi húp thêm vài hớp, rồi nhìn Thạch Thiên ăn. Còn ba cô gái kia thì nằm gục bên trong, cho dù có gọi các nàng cũng không dậy nổi.

Sau khi ăn xong, Hạng Hồng và Ông Gia Hồng hy vọng Thạch Thiên có thể ở lại, nhưng mà Thạch Thiên nhớ đến chuyện mình đã đáp ứng với Thạch Hiểu Mẫn sẽ đi đón Thạch Lệ cho nên nói với Hạng Hồng, xong liền rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.