Helen suy nghĩ, lắc đầu nói: "Những ký giả kia khẳng đã đã biết tôi trở về nước, trực tiếp đi đến Nhà Trắng đi, không thể để cho giới truyền thông cảm thấy tôi đang trốn bọn họ. Anh lập tức chuẩn bị mở một buổi chiêu đãi ký giả"
Parker ngạc nhiên nói: "Mở buổi chiêu đãi? Một lát ngài sẽ trả lời các câu hỏi của họ thế nào?"
Helen cười nhạt nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ ứng phó"
Nhìn nhìn nụ cười hết sức quen thuộc trên khuôn mặt của Helen, Parker thầm than trong lòng, cũng hiểu được Helen đã rất lo lắng vì chuyện này. Làm việc với nàng ta hơn mười năm, Parker vô cùng rõ ràng tích cách cùng thái độ của nàng khi đối mặt với bất cứ chuyện gì, biết rằng khi phải gặp một vấn đề khó khăn, nàng càng tự bắt buộc mình phải mỉm cười để đối mặt.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Parker cũng không khỏi bội phục, Helen bẩm sinh đã là loại người vô cùng tự tin và quyết đoán, dường như không có bất kỳ khó khăn nào có thể đẩy ngã được nàng, cảm giác lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chẳng qua, bội phục thì bội phục, Parker vẫn không yên tâm, tuy rằng hắn biết trước khi Helen về nước đã thông qua cục trưởng Bridge tìm hiểu một chút về chuyện này, nhưng khẳng định là không đủ để trả lời cho phóng viên. Dù sao mấy ngày nay Helen cũng không có ơ Mỹ, mà Brigde là một lão cáo già, chắc chắc sẽ không kể hết nguyên nhân hậu quả của sự kiện Los Angeles ra báo cao với Helen.
Cho nên Parker cũng không lập tức liên hệ với phía nhà trắng để chuẩn bị mở họp báo, ngược lại còn cố ý bảo lái xe chạy lại để tiếp tục khuyên bảo Henela.
Henela không cản lái xe giảm tốc độ lại, nhưng lại khoát tay với Parker, khẽ cười nói: "Parker, anh là người hiểu rõ tôi nhất, hẳn là cũng rõ những cái tôi biết bây giờ có lẽ không đủ để trả lời giới truyền thông... ừ... đem những gì anh có cho tôi xem là được"
Parker gật đầu, mở máy tính lên, đút một cái đĩa vào, thở dài nói: "Đó là một thiếu niên thần kỳ, có lẽ thật sự là do đám người của cục an toàn quốc gia đã chọc cho thiếu niên này đến Mỹ, nhưng mà bọn họ không ngờ rằng kết quả lại trở nên khó thu dọn đến như vậy"
Helen vừa nhìn tư liệu trong máy tính, vừa nói: "Cho nên tôi không muốn nghe bọn họ giải thích trước, để tránh bị băn khoăn rồi bắt buộc mình phải thỏa hiệp với họ" Tư liệu trong máy tính là những tin tức của mấy ngày hôm nay cùng với tư liệu của hai người, Thạch Thiên và Kim Hinh, mà phần lớn nội dung này nàng đã xem qua ở châu Âu, cho nên bây giờ chỉ đọc lướt qua mà thôi, tốc độ rất nhanh.
Parker cười khổ nói: "Xem ra Otis nói đúng, tính cách của ngài quả thật không thích hợp để làm một chính trị gia" Otis là nhân vật đầu não của Đảng Cộng Hòa, hai năm trước từng tranh cử cái ghế tổng thống với Helen, cuối cùng thất bại, trong quá trình tranh cử, ông ta đã nhiều lần công khai đánh giá Helen rằng mặc dù đây là một cô gái xinh đẹp rất có năng lực, nhưng trong suy nghĩ còn tồn tại rất nhiều ảo tưởng, không đủ tư cách trở thành một chính trị gia, hẳn là nên đi làm nghệ thuật.
Helen xoay đầu lại hỏi: "Cái khuyết điểm này có nghiêm trọng không?"
Parker lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, thật ra đây vốn có thể là một ưu điểm, hơn nữa là động lực khiến cho ngài thành công. Nhưng tiếc là ngài làm tổng thổng, phải giao tiếp với một đám người chính trị quá thực tế"
Helen nói: "Phần công việc này quả thật là vất vả hơn trong tưởng tượng nhiều, nhưng mà tôi không hối hận vì lựa chọn của mình, cũng không muốn làm những cử tri đã ủng hộ tôi phải thất vọng" Tiếp theo mỉm cười nói: "Ừ... đề nghị của Otis rất chính xác, bản thân tôi vô cùng thích nghệ thuật, trước đây còn từng có một giấc mông làm diễn viên múa, bây giờ giấc mộng ấy đã biến mất rồi. Anh cảm thấy sau nhiệm kỳ này tôi nên làm công việc gì thì tốt? Viết tiểu thuyết thế nào?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Parker cười ha hả nói: "Đến lúc đó tôi nhất định phải làm người đại diện cho ngài"
Helen bật cười nói: "Hai năm sau anh vẫn còn tuổi trẻ, với năng lực của anh thì tương lai vẫn rất rộng mở, bán sách thay tôi thì rất đáng tiếc"
Parker cười nói: "Không không không, tuyệt đối là không đáng tiếc, ngài là vị nữ tổng thống đầu tiên của Hợp Chủng Quốc Mỹ, những quyển sách được ngài viết ra nhất định là best-selling, cơ hội làm giàu này tại sao tôi có thể bỏ qua được"
Helen nghe vậy liền cười một cách thoải mái, sau đó quay đầu lại tiếp tục đọc những tài liệu của Parker.
Parker cũng bắt đầu liên hệ với nhân viên nhà trắng, kêu bọn họ lập tức triệu tập phóng viên mở một cuộc họp báo sau một giờ nữa. Đương nhiên còn phải bó trí công tác an ninh, sau đó im lặng ngồi một bên, lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Helen, trong lòng thầm nghĩ: "Nàng là tổng thống được ủng hộ cao nhất từ trước đến nay, và cũng là tổng thống có nhiều chướng ngại nhất Mỹ..."
Helen sau khi tốt nghiệp xong liền bắt đầu đi vào con đường chính trị, lấy thân phận là thành viên nồng cốt của đảng Dân Chủ mà tiến nhập vào chính trị Mỹ, có địa vị rất quan trọng trong tổ chức, khả năng chính trị của nàng đứng đầu trong ban, hơn nữa vì biểu hiện xuất sắc, cho nên không đến ba năm đã trở thành chủ tịch ban trị sự. Trong sự thành công của nàng còn có sự đề cử lên làm thống đốc bang Maryland. Chiến tích rất rõ rệt, làm cho dân chúng kính yêu và ủn ghộ, thậm chí ở những bang khác cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Chẳng qua, dù sao Helen vẫn còn trẻ tuổi, chưa có căn cơ và thực lực sâu trong giới chính trị, thậm chí ngay trong đảng Dân Chủ, bởi vì Helen được ủng hộ quá nhiều cho nên làm cho những quan chức cao cấp của đảng Dân Chủ không ưa.
So với nhiều đảng chế trên các quốc gia khác, thì Đảng Dân Chủ và Đảng Cộng Hòa của Mỹ đều có những cái nhiều không rõ rệt. Khi bầu cử, thì cử tri cũng thường không quang tấm đến đảng phiếu, mà là bầu cho người nào vừa ý, bởi vì chế độ của hai đảng phái này cũng không quá nghiêm mật, cho nên có thể bầu cử cho nhau. Vì thế hai năm trước khi Helen đứng ra ứng cử vị trí tổng thống, bởi vì chiến tích và mị lực cũng như cách nhìn của nàng khác với các nhân vật chính trị khác, cho nên lập tức được phần lớn dân chúng Mỹ ủng hộ, thậm chí là yêu thích, cuối cùng có số phiêu cao hơn gần một lần số phiếu của Otis, thành công trở thành tổng thống Mỹ.