Các khoa học gia tiến hành tường tận kiểm tra trạm không gian, phát hiện người ngoài hành tinh xác thực thông qua dụng cụ nguyên vốn thuộc về đĩa bay người ngoài hành tinh phát ra tín hiệu đặc thù, lo lắng của Beila được đại đa số các khoa học gia tán đồng. Tất cả mọi người cho rằng, nếu như người ngoài hành tinh phát ra là tín hiệu cầu cứu, chiến hạm người ngoài hành tinh khả năng không lâu trong tương lai sẽ quang lâm địa cầu, đối với loài người tiến hành tàn sát tàn khốc. Muốn cùng người ngoài hành tinh thành lập quan hệ rất không có khả năng, năm người ngoài hành tinh này sau khi tỉnh dậy đã tại căn cứ đảo Chico trắng trợn tàn sát khoa học gia, nói rõ bọn họ căn bản là không tôn trọng loại tính mạng của người địa cầu, loài người trong mắt bọn hắn quán nửa chỉ là sinh vật rất thấp, huống chi hiện tại loài người đã sát hại đồng loại bọn họ.
Như là đã cho rằng tận thế sắp xảy ra, các khoa học gia trên quần đảo Thiên Thạch cũng mặc kệ chỉ bận tâm năm thi thể người ngoài hành tinh có bao nhiêu giá trị nghiên cứu, tất cả đều tiến hành mổ xẻ, hy vọng có thể tìm được biện pháp đối phó bọn họ. Bốn người ngoài hành tinh cao to kết cấu thân thể cùng tinh tinh không kém bao nhiêu, cơ thể to lớn, đại não theo tỉ lệ tính thậm chí còn không bằng tinh tinh. Mà một người ngoài hành tinh khác hình thể giống như nhân loại, da bên ngoài hết sức cứng cỏi, đừng nói là dụng cụ cắt gọt, mà ngay cả laser cũng không thể mở ra.
Thạch Thiên sau khi nghe nói, đi vào phòng thí nghiệm, đem năng lượng vận lên đao giải phẫu, bên ngoài thi thể người ngoài hành tinh cắt vài đao, lại cũng cắt không vào, không khỏi căm tức ném dao giải phẫu đi, hai tay tóm lấy da người ngoài hành tinh, dùng sức hướng sang hai bên mà kéo, không ngờ rẹt một tiếng, làn da rách ra, hơn nữa rách ra rất chỉnh tề. Các khoa học gia đều xem xét, một người trong đó kinh ngạc thở dài nói: "Thì ra không phải da của hắn, là một áo ngoài, ồ… hẳn là áo giáp gì đó?"
Thạch Thiên giật mình bật cười nói: "Khó trách người này không sợ quyền cước của lão tử, cần phải bẻ cổ của hắn mới tắt thở".
Cắt "áo giáp" của người ngoài hành tinh, bên trong không mảnh vải che thân, hình dạng cùng khí quan bên ngoài cũng giống nhân loại, nếu nói là khác biệt, cũng có thể tìm ra không ít, ví dụ như cổ mảnh hơn, hốc mắt sâu hơn, lỗ tai lớn hơn, làn da màu lam nhạt, trên mông còn có một cái đuôi thật nhỏ.
Các khoa học gia giải phẫu người ngoài hành tinh này, phát hiện hắn nếu như còn sống, các cơ năng khí quan mạnh hơn loài người nhiều, nhưng từ chỗ Thạch Thiên biết được, cái đuôi của người ngoài hành tinh thật ra là vũ khí, có thể phát ra chùm sáng năng lượng lực phá hoại rất mạnh, tuy Thạch Thiên công bố nếu như có thể phá giải bí mật năng lượng ám không gian trong cự năng thể, khai phá ra tiềm lực loài người, thân thể loài người cũng có thể có loại năng lượng này, nhưng mà điều này hiển nhiên không phải thông qua một hai thế hệ cố gắng là có thể làm được, mà nguy cơ người ngoài hành tinh đã lửa sém chân mày .
Đáng giá an ủi duy nhất là, người ngoài hành tinh tuy có năng lực sử dụng năng lượng ám không gian, nhưng còn không sợ lửa đạn như Thạch Thiên, cũng không có năng lực bị thương tự lành như hắn, bằng không sẽ không bị vặn gãy cổ mà chết, hiển nhiên thân thể bọn họ cùng người địa cầu bình thường cũng đều yếu ớt.
Nhưng bọn họ có công nghệ cao đền bù khuyết điểm này, nếu như từng người ngoài hành tinh đều ăn mặc "áo giáp" laser cũng cắt không vào, loài người cũng không có biện pháp đối kháng bọn họ, nói đến người ngoài hành tinh nếu như không chủ động từ đĩa bay chiến hạm đi ra, Thạch Thiên cũng vô pháp tới gần bọn họ mà bẻ cổ. Trên đĩa bay người ngoài hành tinh bên ngoài có một tầng năng lượng vòng bảo hộ, Thạch Thiên thử thử, tuy có thể phá vỡ năng lượng bảo hộ, rất khó tạo thành thương tổn đối với đĩa bay. Mà đây mới chỉ là phi thuyền cỡ nhỏ, hơn nữa đã mấy ngàn năm trước rơi ở địa cầu, tin tưởng đĩa bay hiện tại hẳn là cường đại hơn nhiều. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Các quốc gia như Mỹ mỗi ngày đều đưa ra đàm phán hoà bình đối với đế quốc Thiên Thạch. Nhưng đề nghị không chút nào được để ý tới, hơn nữa lại còn bị bắt nộp tiền bảo lãnh, rốt cuộc thẹn quá hoá giận. Nhưng mà giận thì giận, lại không có nắm chắc tiêu diệt Thạch Thiên, vẫn đang không có trực tiếp áp dụng hành động quân sự, mà các quốc gia trong diễn tập quân sự tại Thái Bình Dương tổn thất thảm trọng khởi xướng hội nghị khẩn cấp Liên Hiệp Quốc, mời các nguyên thủ quốc gia tham gia, thương thảo biện pháp chế tài đế quốc Thiên Thạch.
Ngày 1-4, Hội nghị khẩn cấp Liên Hiệp Quốc tại trụ sở Liên Hiệp Quốc, tuyệt đại bộ phận nguyên thủ quốc gia đều đáp ứng lời mời đến dự họp hội nghị lần này. 9h30', Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc đi đến đài chủ tịch, tuyên bố hội nghị bắt đầu, cũng tuyên đọc đề tài thảo luận chủ yếu của đại hội lần này. Vừa đọc được một nửa, một tiếng vang thật lớn, cửa phòng hội nghị bị người đá văng ra, chỉ thấy Thạch Thiên khóe miệng mang theo nụ cười đi vào hội trường, trực tiếp về phía đài chủ tịch. Sau lưng Thạch Thiên, còn có hơn mười người, bọn họ màu da đều không giống nhau, ngoại trừ một cô gái trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, những người khác người già năm sáu chục tuổi.
Trong phòng hội nghị người nhận ra Thạch Thiên lập tức sợ hãi, trên thực tế người đang ngồi ở đây mặc dù đại đa số đều lần đầu tiên trông thấy Thạch Thiên, nhưng đều có thể nhận ra hắn .
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc cố gắng trấn định, run giọng chất vấn: "Ngươi… ngươi muốn làm gì?"
Thạch Thiên lúc này vừa vặn đi đến đài chủ tịch, liếc mắt nhìn Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, âm thanh lạnh lùng nói: "Cút ngay!" Cũng không quản hắn là thật cút ngay hay không, hô lên micro thử âm hai tiếng, sau đó cất cao giọng nói: "****, lão tử lần đầu tiên cùng nhiều người như vậy gặp cùng một chỗ. Khụ! Hiện tại lão tử nói rõ tình hình, tòa nhà này đã bị người của lão tử chiếm lĩnh, nhưng mà các ngươi không cần khẩn trương, lão tử không định đem các ngươi bắt làm tù binh trở về".
Đang khi nói chuyện, gần trăm người mặc y phục hàng ngày tay cầm vũ khí đi vào hội trường, giữ im lặng phân tán chung quanh phòng hội nghị, ngay sau đó, lại có một nhóm người tràn vào, nhưng mà bọn họ cầm không phải vũ khí, mà là máy chụp ảnh, cameras… thoạt nhìn đều là phóng viên truyền thông.
Lần này Thạch Thiên dẫn theo hơn năm trăm người khởi xướng hành động chiếm lĩnh Liên Hiệp Quốc, đại bộ phận là từ trong quân đoàn đế quốc Thiên Thạch chọn lựa ra, cũng có một bộ phận vốn là thành viên Thiên Thạch đồng minh ở tại nước Mỹ, trước đại hội đã từng nhóm tụ tập tới. Hành động đương nhiên là Thạch Thiên đích thân lãnh đạo, những người khác đến nước Mỹ đều không mang theo vũ khí, hiện tại tất cả vũ khí bọn họ cầm trên tay đều là do Thạch Thiên chế phục bộ đội cảnh vệ Liên Hiệp Quốc thu được, bọn họ cũng không phải tới tham gia chiến đấu, mà là đến duy trì trật tự hội nghị.
Thạch Thiên chờ các phóng viên đứng vững vị trí, vội ho một tiếng, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên có một người đứng lên la lớn: "Ta mãnh liệt kháng nghị! Các ngươi hôm nay làm quyết không thể tha thứ, các ngươi chẳng khác gì là cùng với toàn thế giới đối nghịch…" Lời còn chưa nói xong, vị này không biết là nguyên thủ quốc gia gì đã bị người dùng báng súng đập xỉu trên mặt đất, rồi kéo ra ngoài.
Thạch Thiên hỏi: "Còn ai nữa?" ánh mắt lạnh lùng đảo qua hội trường, thấy không có người đứng lên kháng nghị, mới nói tiếp: "Giờ đây lão tử tuyên bố, hội nghị bắt đầu! Đầu tiên, mời mọi người xem một đoạn tư liệu…"