Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 61: Đấu giá hội



Phòng bán đấu giá cũng nằm ngay bên cạnh, nguyên bản đây là một phòng hội nghị bây giờ được sửa chữa lại, bàn chủ tịch biến thành bàn đấu giá. Chiếc bàn này rất rộng, phía trước là hơn mười chiếc ghế sô pha lớn, phía sau là hơn trăm ghế nhỏ hơn, trước mặt bàn đều bày đầy hoa quả nước uống, nhưng vẫn không cảm thấy chật. Lúc này cũng đã có rất nhiều người ngồi đó, ngoại trừ một số người vừa rồi ở phòng ăn, còn có thêm không ít người mới, cũng không thiếu người đang xếp hàng tại cửa, nhân viên công tác đang kiểm tra thiếp mời của từng người và phân phát tư liệu tham khảo.

Kim Hinh đưa thiếp mời cho nhân viên công tác, tên nhân viên kia cũng không có mở ra xem, lập tức đưa cho bọn họ mỗi người một tờ tư liệu tham khảo vật phẩm bán đấu giá, một người trung niên nhân đứng cạnh cánh cửa khiến Kim Hinh thấy có điểm quen thuộc, kỳ thực gã chính là tổng giám đốc quỹ TS khu vực Đông Nam Á Sắt Lôi Á, gã tự mình dẫn ba người tiến vào, đưa bọn họ tới một hàng ghế sô pha hạng nhất, mời bọn họ ngồi xuống, khiến mấy người xung quanh đều âm thầm bàn tán, suy đoán về người thanh niên ăn mặc tùy tiện kia là ai mà khiến một người phú thương an bài cho hắn ngồi ở lô ghế tốt như vậy, bọn họ tuy rằng đều biết Kim Hinh, nhưng khẳng định nguyên nhân không phải do nàng, trong mắt bọn họ, Kim Hinh cũng chỉ là một một diễn viên tương đối nổi danh, tài sản của nàng cũng chỉ tầm tầm mà thôi.

May là Thiên Thạch tại Thành Bảo luôn luôn hành sự rất cẩn thận, quỹ TS chỉ ở phía sau màn khống chế các công ty mà thôi, thậm chí có nhiều người còn không biết tới sự tồn tại của quỹ TS, chỉ biết là có một ngân hàng tên là TS, mà Sắt Lôi Á cũng chỉ thỉnh thoảng tham gia vài buổi họp cấp cao mà thôi, tại Hongkong ngoại trừ một ít quan lớn thuộc chính phủ và siêu cấp phú hào ngoài ra không có nhiều người biết gã, bằng không đám người kia lại càng thêm kinh ngạc.

Hàng ghế sô pha rất lớn có thể ngồi được bốn người, hơn nữa vóc người của Kim Hinh và Tiêu Vi lại hết sức thon thả, lại dựa sát vào Thạch Thiên, cho nên ba người cũng chỉ ngồi hết phân nửa chiếc ghế, phía trước ghế còn bày biện một ít hoa quả đồ uống. Kim Hinh ngồi xuống nhưng tâm trạng lại rất bất an, nàng nghĩ thầm bọn họ không phải là lầm người chứ, rõ ràng lại sắp xếp cho bọn họ một lô ghế hạnh nhât như vậy, nếu như một hồi nữa phát hiện ra mình ngồi lầm chỗ, ba người thật quá xấu hổ rồi, sau đó nàng liền nhìn ra cánh cửa, vừa vặn nhân viên công tác cũng đóng cửa lại, người cũng tới đủ rồi, lúc này nàng mới yên lòng. Quay đầu lại liền phát hiện ra Hứa Thục Viện và Chu Kiến Nhân đang nhìn chằm chằm ba người, tựa như đang cố suy đoán thân phận của bọn họ vậy, sau khi bắt gặp ánh mắt của Kim Hinh đám người kia mới rời ánh mắt đi.

Lúc này người chủ trì bán đấu giá đi lên trước đài, đầu tiên là biểu thị lòng hoan nghênh và cảm tạ đối với mọi người đã tham gia hội đấu giá ngày hôm nay, sau đó nói một vài chuyện hóm hỉnh ngắn gọn nhằm làm giảm không khí khẩn trương trong phòng. Lúc này cuộc đấu giá mới bắt đầu, cuộc đấu giá tối hôm nay có tất cả mười ba kiện vật phẩm, bao gồm, đồ trang sức, đồ cổ, tranh vẽ của các bậc danh họa, đều là xa xỉ phẩm, giá quy định thấp nhất cũng là hơn mười vạn đô la Hồng Kông, cao nhất là hai kiện trang sức có giá hai nghìn vạn đô la Hồng Kông, cũng chính là hai kiện đồ trang sức mà Bì Nhĩ Ni lấy ra từ trong rương của Thạch Thiên.

Thạch Thiên đối với mấy vật phẩm phía trước không có hứng thú, hắn chỉ nhìn qua một chút hai kiện trang sức trên tờ tư liệu mà hôm nay mình muốn mua, Kim Hinh cũng không nghĩ ra mình muốn mua cái gì, cuối cùng nàng cũng cầm tờ tư liệu rồi nhìn lên hai kiện vật phẩm trân phẩm kia, Tiêu Vi lại đem tờ tư liệu kia ném qua một bên, thân thể mềm mại lại tựa trên vai hắn, nhìn hắn đang xem tờ tư liệu trên tay.

Thạch Thiên trực tiếp lật tới trang có giới thiệu hai kiện vật phẩm, kiện thứ nhất chính là một chiếc vòng cổ, có đính một viên hột xoàn 32 ca-ra màu xanh hình trứng, xung quanh lại do 16 khối kim cương tinh phẩm của Nam Phi làm nền, vòng trang sức làm bằng bạch kim 18k với rât nhiều hột xoàn nhỏ gắn lên, trông rất chói mắt, trên này còn ghi chú, vòng cổ này đến từ hoàng thất Pháp quốc, do người trong hoàng thất sai người dùng châu bảo tỉ mỉ làm ra, sau đó được tặng cho một vị hoàng phi được sủng ái, đến nay đã đươc hơn hai trăm năm tuổi, hơn một trăm năm trước nó đã biến mất một cách kì lạ. Khiện trân phẩm còn lại là một đôi vòng tay làm bằng tinh ngọc trắng như mỡ dê, hai vòng tay này dường như được chặp lại, tất cả đều là một mầu trắng thuần, khiến người ta vừa nhìn đã thích, trong có ghi chú thích, vòng tay này xuất hiện tại hoàng thất Hà Lan, cũng bị mất tích cách đây hơn trăm năm. Hai kiện trân phẩm này cũng đã trải qua tay rất nhiều vị chuyên gia giám định xác nhận, bên dưới đều có rất nhiều chữ kí của mấy chuyên gia giám định.

Thạch Thiên đối với mấy thứ vòng cổ vòng tay này cũng không có hứng thú mấy, trong mười mấy cái rương của hắn đại bộ phận đều là đồ trang sức hột xoàn, bởi vì hột xoàn không dễ bị mài mòn, bất luận là bảo tồn trong điều kiện nào chúng cũng không hề bị hư hao, mà mấy thứ vòng cổ do Bì Nhĩ Ni lấy từ trong rương ra hắn cũng không nhớ được lai lịch. Bất quá đối với chiếc vòng đeo tay này hắn còn có chút ấn tượng, đó là bởi vì là bởi vì trong số mấy cái rương của Thạch Thiên nó là vật phát ra ngọc khí, cũng là bởi vì Thanh triều thường xuyên tặng cho mấy quốc gia lớn của phương tây mấy thứ kỳ trân dị bảo, trong một lần Thạch Thiên lẻn vào hoàng thất, hắn liền mang được một đống châu báu trở về, trong đó có chiếc vòng này.

Thạch Thiên đem bức ảnh trên tư liệu chụp hai kiện trân phẩm đưa tới trước mặt Tiêu Vi, hỏi: "Người thích vật nào trong hai thứ này?"

Tiêu Vi ngẩng đầu nhìn Thạch Thiên, khẽ cười, sau đó lắc đầu nhẹ giọng nói: "Đây không phải là thứ em có thể thích."

Thạch Thiên cười nói: "Vậy ngươi nói xem thứ nào đẹp?"

Tiêu Vi dựa sát vào Thạch Thiên, nhìn thoáng qua bức ảnh trên tư liệu, nói: "Vòng tay đẹp hơn, màu trắng trông thật đáng yêu." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kim Hinh ở bên kia cũng chen vào, nói: "Đương nhiên là vòng cổ đẹp rồi, nhưng chiếc vòng cổ 32 ca-ra kia cũng đẹp lắm!"

Tiêu Vi cũng không phản bác, cười rồi "A" Một tiếng, khuôn mặt lại tựa sát lên vai Thạch Thiên, cho dù nàng ta nghĩ như thế nào cũng không lên quan đến nàng, nàng cũng không muốn tranh luận về chuyện này, chỉ vì Thạch Thiên muốn nàng trả lời xem kiện nào đẹp, cho nên nàng mới dựa vào cảm giác của bản than mà nói, mà nàng cũng biết hột xoàn 32 ca-ra cũng là hiếm thấy, khẳng định là giá trị rất cao, cho nên nàng nghĩ lời của Kim Hinh cũng đúng. Kim Hinh hưng phấn ngẩng cao đầu, vốn còn muốn đàm luận một phen về hai kiện trân phẩm này, lại thấy Tiêu Vi lãng đạm như vậy, nàng chỉ có thể hờn dỗi liếc mắt, sau đó tiếp tục ngắm nhìn mấy kiện trân phẩm trên tư liệu.

Tiếng búa gỗ lần lượt vang lên, mấy kiện vật phẩm đều thuận lợi tìm đượi chủ nhân của chúng, không có một kiện vật phẩm nào phải lưu lại, giá cao nhất từ đầu đến giờ là một khối ấn chương làm bằng phỉ thúy từ thời Minh, giá khởi điểm là 160 vạn đô la Hồng Kông, kết thúc là 465 vạn đô la Hồng Kông, cao hơn gấp đôi so với giá ban đầu, cuối cùng người chủ trì bán đấu giá gõ búa xuống, toàn hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay.

Lúc này trên mặt người chủ trì bán đấu giá mồ hôi đã tuôn ra nhễ nhại, cao giọng nói: "Hiện tại mời quý vị thưởng thức hại kiện vật phẩm tối trân quý của buổi đấu giá tối ngày hôm nay!" Sau một hồi vỗ tay nồng nhiệt, liền có vài tên bảo an đi theo một người nhân viên đẩy một chiếc xe lên đài, một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp kéo tấm vải trùm xuống, nhất thời bên trên xe hiện lên một chiếc hộp gỗ tinh xảo, nàng ta liền mở hộp gỗ, lấy ra một chiếc hộp được làm bằng thủy tinh, sau đó ôm ở trước ngực, mọi người có thể thấy rõ ràng vật phẩm bên trong, đúng là vòng cổ hột xoàn trong bức ảnh trên tờ tư liệu, nhưng so với trong ảnh nó càng rực rỡ hơn, khối hạt xoàng xanh biếc kia bắn ra tia sáng tinh khiết khiến mấy người phụ nữ đều ngừng thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.