Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 67: Ném ra ngoài cửa sổ



Kim Hinh và Tiêu Vi hai người tuy rằng ngoài miệng nói muốn cả đêm trò chuyện, không đi bồi tiếp Thạch Thiên, thế nhưng khi hắn tắm rửa xong đi ra đã thây hai nàng nằm ở trên giường mình rồi, Thạch Thiên tuy rằng không làm cho các cảm giác bá đạo nhưng lại khiến từ đáy lòng các nàng sinh ra cảm giác không muốn cự tuyệt.

Tiêu Vi che mặt chui vào chăn, xấu hổ không dám để lộ, Kim Hinh ánh mắt lại tràn đầy mơ màng cùng chờ mong nhìn Thạch Thiên. Thạch Thiên ha ha cười nhảy lên giường lớn, nằm giữa hai nàng, đầu tiên là ôm thân thể khẩn trương đến nỗi cứng đờ của Tiêu Vi, cúi đầu hôn thật sâu lên môi nàng, dùng đầu lưỡi mà tách đôi môi thơm tho đỏ mọng từ từ thâm nhập đuổi bắn đầu lưỡi đinh hương của nàng, khiến cả người Tiêu Vi run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, nàng còn chưa bao giờ thử qua tư vị 3p, sao không khẩn trương cho được.

Kim Hinh kỳ thực cũng không khác gì Tiêu Vi, chưa thử qua cảm giác tình ái kiểu 3p, nhưng nàng dù sao cũng là một diễn viên cho nên tính cách thoáng hơn rất nhiều, sự mê luyến đối với Thạch Thiên cũng bất đồng với Tiêu Vi, lại càng mê luyến khi ở trên giường với Thạch Thiên, cho nên giờ đây nàng cũng không có khẩn trương như vậy, trái lại chủ động dán thân thể mềm mại lên lưng Thạch Thiên, hai cánh tay vòng lên ôm lấy vòng eo của hắn, khiêu khích nơi riêng tư của hắn.

Thạch Thiên trước tiên hạ thủ Tiêu Vi cũng là có lý do cả, hắn cũng có lý giải tương đối về nàng, tuy rằng nội tâm nàng cuồng nhiệt nhưng da mặt lại mỏng, nếu như triền miên giao hoan cùng Kim Hinh trước mặt nàng, không chừng Tiêu Vi sẽ xấu hổ chạy trốn mất.

Lúc này dưới sự khiêu khích thành thục của Thạch Thiên, chỉ trong chốc lát Tiêu Vi không kiềm chế được mà liên tục thở gấp, mảnh khăn tắm trên người Thạch Thiên đã sớm bị Kim Hinh kéo ra, ở phía sau liên tục kích thích hạ thân hắn. Giờ khắc này hắn cũng không nhịn được, nâng vòng eo thon nhỏ của Tiêu Vi lên cởi quần áo của nàng ra, Kim Hinh ở bên cạnh cũng bắt tay vào hỗ trợ, khiến Tiêu Vi mắc cở lấy tay ngăn lại, nhưng cả người vô lực mềm nhũn ra, sao có thể chống lại động tác linh hoạt của hai người, Thạch Thiên và Kim Hinh liên tục cười giỡn, nháy mắt thân thể nàng đã nhẵn nhụi không còn mảng vải phơi bày ra.

Thạch Thiên bị Kim Hinh ở phía sau liên tục khiêu khích khiến tiểu đệ đệ của hắn đã cứng rắn như sắt, không đợi được nữa, hắn buông thân thể mềm mại của Tiêu Vi ra sau đó mở rộng hai chân nàng từ từ tiến nhập, sau một tiếng hét kinh hãi của Tiêu Vi, trong phòng liền vang lên tiếng rên rỉ không ngớt, nhiệt độ trong phòng cũng không ngừng tăng lên có lẽ phải lên tới hơn mười độ, Kim Hinh một hồi vuốt ve thân thể Thạch Thiên một hồi lại khiêu khích Tiêu Vi, bản thân nàng cũng đang rất ngứa ngáy khó chịu. Chờ khi Thạch Thiên buông Tiêu Vi ra, nàng giống như cọng bún mềm nhũng rủ xuống, ngay cả khí lực xuống giường cũng không có.

Kim Hinh đúng là đang độ tuổi như lang như hổ, lại ở bên cạnh nhìn hai người "Hí" Hồi lâu như vậy, sớm đã không thể bảo trì tâm lý rụt rè nữa, thấy Thạch Thiên đã rời khỏi thân thể Tiêu Vi, nàng không kìm được mà rên rỉ cầu hoan, mở rộng vòng tay ôm lấy Thạch Thiên, nghiêng người đẩy thân thể hắn xuống đồng thời hạ thân nàng ép lên người hắn, bộ ngực đầy đặn ép lên mặt hắn, hai điểm đỏ "Tiểu anh đào" đã dị thường cứng rắn, còn chưa bắt đầu đã rơi vào trạng thái cao trào, toàn thân như bị thiêu đốt, liên tục uốn éo.

Đương thời gian vui ngắn chẳng được bao lâu, Thạch Thiên há lại để nàng tự tác làm càn, chỉ chốc lát đã đảo khách thành chủ, thanh âm yêu kiều của Kim Hinh giờ đây biến thành tiếng kêu thảm thiết, Tiêu Vi vô lực chạy tới một góc, chỉ có thể ôm gối che mặt, hi vọng bản thân không bị ảnh hưởng, thế nhưng tiếng gào khóc rên rỉ của Kim Hinh làm sao một chiếc gối nho nhỏ có thể ngăn được đây...

Sáng sớm hôm sau, Thạch Thiên và Tiêu Vi cùng nhau tới trường, cũng vẫn là Tát Cát ra lệnh cho thủ hạ đem chiếc xe của nàng đến biệt thự. Thạch Thiên vốn định lấy một chiếc xe mới trong biệt thự cho nàng, thế nhưng nàng lại không muốn, xe trong biệt thự mỗi cái đều lên mấy trăm vạn, nàng cũng không phải là người thích khoe mẽ, dù sao thân phận của nàng cũng chỉ là một giáo viên bình thường.

Thạch Thiên muốn nàng không làm giáo viên nữa thế nhưng nàng kiên quyết không nghe, ngoài miệng nói thời gian nhàn rỗi rất buồn chán vì vậy thích đi dạy hơn, nhưng lý do chân chính là nàng muốn ngày ngày có thể nhìn thấy Thạch Thiên, bởi vì hắn biểu lộ ra bản thân thời gian ở nhà nhiều hơn ở trường, mà hắn chỉ đáp ứng đi học vài buổi trong một tuần thôi, cho nên nàng cũng phải đi theo kèm hắn.

Sau khi tới trường, Thạch Thiên tới phòng làm việc của nàng lấy vài quyển sách, rồi tiến tới phòng học, vừa vào tới cửa phòng, đã đối mặt với một người từ trong đi ra, hắn thấy Thạch Thiên liền hưng phấn hô lên: "Học trò Thạch Thiên, có tin tức tốt, có tin tức tốt đây..."

Thạch Thiên vừa nhìn, tên này đúng là huấn luyện viên môn bóng đá Lý Đức Vũ, hắn nghĩ thầm ngươi thì có thể có cái tin gì tốt, chẳng phải lại đinh quấn quýt lấy lão tử đi đá bóng chứ, hắn hỏi: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, dù sao thì lão tử cũng không tham gia vào đội bóng vớ vẩn gì của ngươi đâu."

Lý Đức Vũ than thở nói: "Cậu chính là một thiên tài, ngôi sao của cả đội, để cậu đá cho đội bóng là quá thiệt thòi bản thân rồi, cũng khó trách khỏi cậu thấy chướng mắt với đội bóng nghiệp dư của trường, yên tâm đi lần này tôi không tới tìm cậu vì chuyện tham gia vào đội bóng."

Thạch Thiên nghe hắn không phải đến khuyên mình tham gia vào đội bóng, nhất thời cũng không nghĩ hắn đến tìm mình vì việc gì mà lại luôn miệng kêu có tin tốt, ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi tìm đến ta để làm chi? Có tin tức gì tốt?"

Lý Đức Vũ hưng phấn nói: "Cậu không biết chứ, ngày đó khi cậu biểu diễn trên sân bóng, đã được người xem quay lại sau đó tung lên mạng, hiện tại đã tạo thành một vụ oanh động rất lớn, ngày hôm nay tổng giám đốc Nicola tiên sinh đến từ một câu lạc bộ bóng đá ở Anh quốc muốn gặp cậu nói chuyện, họ muốn bồi dưỡng cậu thành một ngôi sao mới chơi cho bọn họ...."

Thạch Thiên nghĩ không ra Lý Đức Vũ nói đến lại vẫn không thoát ra khỏi chuyện bóng đá, nghĩ thầm cái này mà cũng tính là tin tốt à, lão tử tại đây còn không thích đá, huống hồ gì là chạy tới Anh quốc đá bóng, không đợi hắn nói xong, Thạch Thiên liền đẩy hắn qua một bên, mắng: "Cút ngay, đừng cản trở lão tử vào phòng học."

Lý Đức Vũ thấy Thạch Thiên đi vào phòng hắn vội vã đuổi sát phía sau, vô cùng kinh ngạc nói: "Này...Này, đây chính là một đội bóng rất nổi tiếng của Anh đó! Toàn bộ cầu thủ trên thế giới, không ai là không muốn tới đó đá đâu! Cậu không động tâm chút nào sao? Chỉ cần trở thành chủ lực của bọn họ, lương một năm... ít nhất ...Cũng lên tới mấy trăm vạn bảng Anh đó! Coi như là cầu thủ bình thường một năm cũng chỉ được hơn mười vạn bảng Anh thôi!"

Chính hắn không chỉ là huấn luyện viên bóng đá, cũng là người kết giao rộng rãi với nhiều fan của các đội bóng siêu cấp Anh quốc, mấy đội bóng đó ở trong lòng hắn địa vị như là thần thánh, bây giờ thấy có người cự tuyệt gia nhập một đội bóng siêu cường của Anh, tự nhiên là khiến hắn khó tin, thoáng cái không biết nói gì cho phải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thạch Thiên không muốn nói nhiều với hắn, xoay người nắm lấy tay Lý Đức Vũ, ném hắn ra khỏi cửa sổ phong học, vừa vặn rơi đúng vào trong hồ, vị trí này đã được Thạch Thiên tính toán cẩn thận, thân thể hơn một trăm của Lý Đức Vũ cũng bị nội lực của hắn khống chế, nhẹ nhàng ném hắn xuống hồ.

Toàn bộ học sinh trong phòng học đều sợ hãi, ánh mắt ngây ngốc, đây chính là lầu ba đó, hắn lại thản nhiên ném một vị giáo viên từ trên lầu ba xuống, chẳng may ngã chết thì sao. Tất cả học sinh đều chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, liền thấy Lý Đức Vũ đang chật vật từ dưới hồ bò lên, ngẩng đầu ngây ngốc mà nhìn lên cửa sổ, sắc mặt tái xanh, trên người bám đầu rong rêu cỏ dại.

Hạng Kiều tam nữ vốn định chờ Thạch Thiên tới chỗ ngồi sẽ giáo huấn hắn một phen, nhưng sau khi thấy một màn như vậy, trong lòng nhất thời phát lạnh, tong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đâu còn dám làm càn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.