Kim Hinh ngủ cho tới giữa trưa mới dậy, cảm giác cả người bủn rủn, hạ thân sưng tấy, trong lòng mắng to Thạch Thiên nhẫn tâm, không biết thương hương tiếc ngọc. Nàng dựa vào tường bước ra khỏi phòng ngủ, ngoài cửa đã có hai nữ người hầu đỡ lấy nàng đi tới đại sảnh, đưa cho nàng chiếc khăn mặt đã chuẩn bị sẵn, chờ khi chải đầu rửa mặt xong, lại có một nữ người hầu đẩy một xe bên trên là bữa trưa, mỹ thực rất phong phú, khiến Kim Hinh cảm giác như mình được tiếp đãi như trong hoàng thât vậy, chỉ trong thoáng chốc nàng đã được thỏa mãn hư vinh trong lòng, hận ý với Thạch Thiên đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi dùng cơm xong, tuy rằng vẫn còn cảm giác lười biếng không muốn động thân, thế nhưng nàng phải tới Hạng gia để gặp mặt Hạng Hồng, hơn nữa cũng phải trả lại xe cho nàng ta nữa, sau khi tắm rửa, nữ người hầu lại đưa tới hơn mười bộ nội y để cho nàng chọn, đều là của những hãng đắt tiền nổi tiếng thế giới, khiến Kim Hinh được sủng ái mà lo sợ, lại lập tức thông cảm với hành động bá đạo dã man của Thạch Thiên, nghĩ thầm cậu ấm sống trong hoàn cảnh này không bá đạo mới là lạ.
Nàng lại nghĩ, chẳng lẽ hắn là thành viên của một hoàng tộc trong một quốc gia nào đó... Nhưng thoạt nhìn hắn rõ ràng là người Trung Quốc mà...
Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra đầu mối, cuối cùng nàng cũng chả buồn nghĩ nữa.
Nàng xuống dưới lầu tìm chìa khóa xe, tên quản gia Lỗ Da Đặc đầu tiên tiến đến nghênh, nói: "Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài sao?"
Kim Hinh cũng không dám ở chỗ này biểu hiện ra vẻ ngạo mạn, mỉm cười nói: "Đúng vậy, anh biết chìa khóa xe của tôi ở chỗ nào không?"
Chỉ thấy Lỗ Da Đặc xòe tay ra trước mặt nàng, đúng là chìa khỏa xe, hắn nói: "Đầy là chìa khóa xe của cô, xinh hãy theo tôi."
Kim Hinh theo Lỗ Da Đặc tới ga ra, trong này có hơn mười đầu xe thể thao quý giá hạng sang khiến nàng hoa hết cả mắt, nghĩ thầm Thạch Thiên này cũng đóng kịch cũng giỏi quá đi, nơi đây nhiều xe đỉnh cấp như vậy, hắn tự nhiên lại vác dép mà chạy bộ, thảo nào ngay cả Hạng Hồng là người khôn khéo như vậy cũng nhìn lầm hắn, lại còn để mình dẫn hắn đi tham quan hội đấu góa nữa chứ, kết quả ngược lại là mình được mở mang kiến thức. Nghĩ đến việc Thạch Thiên dùng một ức đô la Hồng Kông mua vòng cổ tặng cho mình, thân phận bí ẩn như thế lại đơn giản đem mình về nhà hắn như vậy, mà mình và hắn mới quen nhau được hai ngày, điều này chứng minh hắn cũng thích mình cho nên mới làm vậy, trong lòng nàng nhất thời dâng lên một trận ngọt ngào.
Đầu tiên Kim Hinh gọi điện thoại cho Hạng Hồng, nói cho nàng biết mình lập tức sẽ qua Hạng gia, sau đó nàng liền lái xe tới khu nhà cấp cao của Hạng gia. Hạng Hồng đã ngồi sẵn ở đại sảnh chờ nàng, thấy nàng đến, nàng ta liền đứng dậy vẫy vẫy tay. Kim Hinh đi theo phía sau Hạng Hồng tới phòng sách ở lầu hai, thấy Hạng Hoa Cường đang ngồi ở bàn đọc sách, nàng nhẹ giọng nói: "Hạng lão tiên sinh."
Hạng Hoa Cường nghe tiếng ngẩng đầu lên cười nói: "Tới rồi à, ngồi đi...Cả hai ngồi xuống rồi hãy nói: "Chính lão cũng đứng dậy khỏi bàn đọc sách, đi tới ghế sô pha ngồi.
Kim Hinh và Hạng Hồng cùng nhau ngồi trên chiếc ghế đối diện, Kim Hinh đầu tiên trả chìa khóa xe cho Hạng Hồng sau đó nói: "Hạng lão gia, người này dường như không giống so với tưởng tượng của các ông, ngày hôm qua cháu được Hạng tiểu thư phân phó, dẫn hắn đi tới đấu giá hội để nhận thức một số phú hào, thế nhưng... Thế nhưng..."
Hạng Hoa Cường ha ha cười nói: "Thế nhưng cuối cùng hắn đem ba ức mua hai kiện đồ trang sức trân quý kia mua phải không!"
Kim Hinh cũng cười nói: "Nguyên lai là các vị cũng đã biết, hắn còn đem hai kiện trang sức tại chỗ tặng cho cháu và một người khác, người nọ là cô giáo của hắn, bất quá... Bất quá quan hệ của bọn họ cũng... Cũng tốt..."
Hạng Hồng ở bên cạnh cười nói: "Hongkong cũng không nhỏ, mấy dịch vụ giải trí như vậy sao bọn tớ lại không biết, người này là ai, hai kiện đồ vật này giá cũng không tới một ức, vậy mà hắn lại bỏ ra ba ức để mua, lại còn tùy tiện tặng cậu nữa! Lần này cậu phát tài rồi, phải hảo hảo cảm ơn tớ mới đúng a!"
Kim Hinh và Hạng Hồng có quan hệ rất mật thiết, biết nàng hay nói giỡn, vì vậy cười nói: "Nếu như cậu thích, tớ sẽ để cậu mang vài ngày là được mà!" Sau đó nàng lại nghiêm mặt nói." Hắn là ai cháu cũng không có rõ ràng lắm, nếu như Hạng lão tiên sinh muốn biết, cháu sẽ tìm cơ hội thử hỏi hắn xem sao."
Hạng Hoa Cường lắc đầu nói: "Việc này ngược lại không cần, chúng ta chỉ xem hắn là một nhân tài với lại đã có ơn cứu Hạng Kiều nên kết làm với hắn mà thôi. Hiện tại xem ra hắn cũng không phải là người bình thường, khiến ta cũng khó sử dụng, nếu hắn giấu diếm thân phận đến Hongkong học, nhất định là không muốn người khác quấy rối hắn, chúng ta cũng không cần phải biết hắn là ai, miễn cho bị hắn hiểu lầm."
Kim Hinh nhất thời cả người trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, nàng thật sợ nếu hỏi Thạch Thiên sẽ khiến hắn tức giận, bất quà người nào mà chả có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là phụ nữ đối với người đàn ông mà mình thích, các nàng đều muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến người bạn trai của mình, nàng đương nhiên cũng rất muốn biết thân phận của mình thích. Nghĩ thầm dù sao thì Hạng gia không có ác ý đối với Thạch Thiên, Thạch Thiên cũng không nói là không được đem chuyện này nói cho người khác biết, không ngại đem chuyện này nói cùng Hạng Hoa Cường nghe, hay là hắn đã đoán được ra thân phận của Thạch Thiên rồi, nghĩ vậy nên nàng liền hỏi: "Ừm, đêm qua cháu còn gặp một người, người này Hạng lão tiên sinh cũng biết đó." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Hạng Hoa Cường hỏi: "Là ai vậy?" Hắn đoán được Kim Hinh muốn nói người này rất có khả năng liên quan đến Thạch Thiên, bằng không đêm qua tham gia đấu giá hội đều là phú thương và nhân vật nổi tiếng của Hongkong, mình có quen biết cũng không phải là chuyện lạ.
Kim Hinh nói: "Cháu cũng không biết tên hắn là gì, bất quá chắc chắn là ngài có gặp qua hắn rồi, hơn nữa vào một buổi tối hơn nửa năm trước, ngài không phải là mở một bữa tiệc nội gia chiêu đãi một vị khách hay sao, còn bảo chúng cháu đến biểu diễn cho hắn xem nữa, tối hôm quá người cháu thấy chính là hắn đó."
Hạng Hoa Cường vô cùng kinh ngạc hỏi: "Tát Cát tiên sinh phải không?"
Kim Hinh đáp: "Cháu không biết hắn có đúng hay không kêu là Tát Cát, bất quá ngày đó ngài chỉ mời một vị khách là hắn, hơn nữa thân hình hắn lại cao lớn, tương đối dễ nhận ra, cháu tuyện đối sẽ không nhìn nhâm người."
Hạng Hoa Cường gật đầu nói: "A... Hắn có quen biết với Thạch Thiên phải không?"
Kim Hinh cười nói: "Đâu chỉ có quen biết, hắn còn rất cung kính đối với Thạch Thiên, quả thực giống như chính là thủ hạ của Thạch Thiên vậy, sai rồi... Phải nói là giống người hầu của Thạch Thiên mới đúng."
Hạng Hoa Cường trừng con mắt hô lớn: "Cái gì! Cô ...Cô không lầm đó chứ?"
Kim Hinh khẳng định nói: "Thế nào mà nhầm được, hắn và vị khách của ngài ngày đó chính là một người, đều là da trắng, mấy tháng trước người này có tham gia tiệc tối kỉ niệm mười hai năm Hongkong trao trả về tổ quốc, lúc đó hắn ngồi cạnh cháu mà, bất quá cháu lại không biết tên hắn là gì. Ngày hôm qua hai người bọn họ còn tranh nhau mở cửa xe giúp Thạch Thiên, còn đem chúng cháu trở về căn biệt thự của Thạch Thiên nữa, Thạch Thiên nói cái gì bọn họ đều làm theo cái đó, không dám trái một lời. Bọn họ dường như an bài một quản gia là người Anh quốc trong biệt thự, rất nhiều người hầu, xe hơi đắt tiền còn có hơn mười chiếc..." Nàng càng nói càng hưng phấn.
Hạng Hoa Cường sợ run nửa ngày, sau đó vất vả nói: "Cô nói căn biệt thự số 21 trong khu nhà cao cấp sao?"
Kim Hinh vội trả lời: "Đúng vậy, đúng vậy, đúng là căn biệt thự đó, cháu cũng mới từ nơi đó trở về." Nàng nói xong lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Hạng Hoa Cường khẽ nhếch môi, ngây ngốc một hồi, lẩm bẩm nói: "Thảo nào!" Sau khi suy nghĩ một hồi hắn lại nói tiếp: "Kỳ quái..."