Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 80: Ta muốn cùng chết với ngươi



Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thạch Lệ hỏi Thạch Thiên muốn đi đâu để mình lái xe đưa hắn đi. Thạch Thiên nói dối là hắn đi tới nhà một người bạn học cũng không xa nơi này, đi bộ cũng được. Thạch Hiểu Mẫn ở một bên cười trêu hắn nhất định là hẹn với bạn nữ rồi, lại pha trò trêu đùa hắn một phen, Thạch Lệ cũng không miễn cưỡng nữa.

Thạch Thiên đi tới ngã tư đường, tìm một trạm điện thoại gọi cho Tát Cát, hỏi hắn chuyện tìm phòng đã ổn hay chưa, Tát Cát nơm nớp lo sợ trả lời là đã tìm được mấy căn hộ, nhưng còn có mấy nơi cục cảnh sát là chưa tìm được. Thạch Thiên nói cho hắn biết chỉ cần căn hộ gần nơi Tổng Thự là được, Tát Cát đại hỉ, nói ở đó đã tìm được hai căn, trong đó có một căn phòng đang ở trong tay một gã thuội hạ thân tín của mình, lập tức là có thể dọn đến. Thạch Thiên hỏi địa chỉ của căn phòng, bây giờ tới đó xem qua.

Căn phòng này ở gần hoa viên họ Đông Phương, vị trí ở giữ cảnh sát Tổng Thự và Vượng Giác cảnh thự, Thạch Thiên ước định thời gian trước, lúc tới Tát Cát đã ở chỗ đó chờ, bên cạnh còn có hai người. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dáng dấp tuấn lãng, là một người Trung Quốc, hắn đúng là Pierre Ni.

Thạch Thiên lấy làm lạ hỏi: "Tiểu tử ngươi tại sao lại tới Hongkong?"

Khuôn mặt Pierre Ni tươi cười chạy đến nghênh tiếp, do tại ngoài đường nên không dám xưng hô là "Chủ nhân", hắn khom người nói: "Thạch tiên sinh, không phải ngài nói để ta cầm vài món đồ trang sức tới sao?"

Thạch Thiên nhớ lại, xác thực có chuyện này, nên gật đầu, liếc mắt nhìn hắn nói: "Ta cũng chưa nói là để ngươi cầm tới mà, tùy tiện để một người đem đến không được sao, ngươi là người tổng tài, tại trước mắt lão tử huênh hoang nói mình có mấy vạn đôla sản nghiệp, thế nào còn có một chân chạy việc?"

Pierre Ni xấu hổ cười nói: "Mây thứ quý giá này đương nhiên ta phải tự mình hộ tống rồi, mà chủ yếu là sợ người ta nhầm ngài với người khác, lại vừa vặn ở quỹ tại Hongkong cũng có chuyện ta cần xử lý, cho nên mới tới đây."

Thạch Thiên nhìn người thanh niên này, hắn biết chỉ có người thân tín mới nhận được ra mình, cho nên nói: "Hiện giờ ta đã tìm được hậu nhân rồi, nhưng các nàng lại không biết phân lớn nhỏ gì hết, cũng khong biết quan hệ chính xác của ta cùng các nàng, chỉ có thể coi ta là một người thân thích. Trong khoảng thời gian này ta sẽ ở cùng một chỗ với các nàng. Cho nên các ngươi sau này ít xuất hiện trước mắt ta thôi."

Pierre Ni và Tát Cát vội vàng gật đầu đáp ứng. Nghĩ thầm, nguyên lai chủ nhân còn có hậu nhân, vậy chính là thiếu chủ của bọn mình rồi, đây chinh là việc đại hỷ sự của pháo đài a, đáng tiếc bây giờ không thể quya lại Thành Bảo chúc mừng một phen. Đối với việc chủ nhân biến thành dáng dấp của thiếu niên, cũng không thể để mấy người hậu nhân biết mình có quan hệ với chủ nhân, điều này cũng khiến bọn họ tiếc nuối không ngớt, nghĩ đến Thạch Thiên cảm nhận được lòng trung của bọn họ, ngay cả chuyện nhà đều cho bọn họ biết, mấy người vừa tự hào lại vừa cảm động.

Thạch Thiên nói: "Đi thôi, dẫn ta tới xem phòng."

Lúc này người thanh niên nói: "Thạch tiên sinh, mời." Hăn xoai ngươi đi trước dẫn đường.

Tát Cát đi cạnh Thạch Thiên, giới thiệu người trẻ tuổi kia tên là Triệu Hưng Lượng, là một trong những trợ thủ của hắn, hiện tại chức vụ ở đồng minh tuy rằng không cao, thế nhưng hắn làm việc rất chăm chỉ và lão luyện, rất được Tát Cát khen ngợi. Căn hộ này chính là của hắn.

Căn phòng ở trong một tòa cao ốc ba mươi sáu tầng, căn phòng của Triệu Hưng Lượng ở tầng thứ hai mươi hai, coi như là không tồi, bởi tại vị trí trung tâm Cửu Long chỉ có thể từ cao ốc mới nhìn được hải cảnh, một ít núi non, mấy công viên gần đó, và sân thể dục và bệnh viện. Đi bộ mấy phút là tới xe điện ngầm Vượng Giác, điều kiện như vậy là tương đối khá rồi.

Phòng ở này rộng hơn một trăm mét vuông, tại gia đình phổ thông ở Hongkong mà nói đã tính là tương đối lớn rồi, vừa vặn lại có ba phòng, còn có một phòng khách, phòng ăn chung với nhà bếp, chỉ có một toilet, bất quá rất rộng, Thạch Thiên thấy căn phòng như vậy cũng tương đối thỏa mãn rồi.

Tát Cát thấy Thạch Thiên nhìn trúng căn phòng này, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được tháo bỏ, hắn liền hỏi Thạch Thiên xem còn muốn mua thểm đồ dùng gì nữa không. Bản thân Thạch Thiên cũng không biết mua gì, nhưng muốn để hai cô gái ở đây được thoải mái, cho nên hắn phân phó Tát Cát mua mấy đồ dùng trọng yếu của nữ nhân đặt vào trong hai căn phòng, Tát Cát bọn họ bây giờ mới biết hậu nhân là hai cô gái, nhưng bây giờ đã khuya rồi, mấy cửa hiệu bán đồ dùng cũng đã sớm đóng cửa, nhưng lại không dám nói với Thạch Thiên là ngày mai hãy mua. Đều tự và Pierre Ni liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẽ động, hai người đều lấy điện thoại ra gọi tới thủ hạ ở Hongkong, phân phó bọn họ đem đồ tốt nhất của vợ, con gái "Cống hiến" tới, một hồi bọn họ sẽ tới tự mình chọn.

Thạch Thiên thấy hai người bọn họ vội vã như vậy, trong lòng nghĩ buồn cười, đương nhiên cũng có chút cảm động, thầm than một tiếng, nói: "Dù sao ta cũng không hiểu đồ dùng của phụ nữ, chuyện này phải giao cho các ngươi rồi, hay nhất là làm xong trong buổi tối ngày hôm nya, ta cũng không rõ ngày mai mấy giờ thì các nàng dọn tới."

Tát Cát và Pierre Ni vỗ ngực bảo đảm khuyê hôm nay nhất định là an bài thỏa đáng, giống như là phát thề vâh, Pierre Ni nói tiếp: "Chủ nhân, ta lấy từ trong rương của ngài năm kiện trang sức, ngài hiện tại có muốn nhìn không?" Hắn lúc này mới nghĩ đến, Thạch Thiên đã sai hắn chọn mấy đồ trang sức nhất định là để đưa cho hai người hậu bối rồi.

Thạch Thiên lúc này cũng muốn tặng bọn họ, Tiêu Vi và Kim Hinh cũng đã được tặng rồi, vài món đồ này nên đưa chị em Thạch Lệ, thế nhưng hắn cũng không biết chị em nhà này thích loại trang sức gì, cũng không cần phải xem qua, không bằng cứ đưa tất cho các nàng, không cần phải chọn nữa, nếu như thiếu thì đem toàn bộ rương đến cho các nàng, muốn lấy bao nhiêu cũng đươc. Vì vậy hắn hạ quyết tâm nói: "Không cần xem qua, ngươi cứ để đó cho ta là được." Nói xong cũng hắn cũng đi ra khỏi căn hộ.

Đối với hai người hậu nhân đột nhiên xuất hiện, Thạch Thiên cảm khái không ngớt, giống như là đang ở trong mộng vậy, phảng phất như sinh hoạt của mình bỗng dưng toàn bộ bị đảo lộn, điều này khiến cho hắn trong lúc nhất thời không kịp thích nghi, ở sâu trong nội tâm hắn suốt ba trăm năm qua đều cảm thấy hổ thẹn với Dương Nhu, bây giờ bỗng dâng lên.

Một đời này Thạch Thiên gặp phải Dương Nhu thời gian cũng đã dạo chơi vui vẻ suốt bốn mươi năm, đến khi Thạch Thiên cảm giác được gần đến lúc tử vong, Dương Nhu đã hơn bảy mươi rồi, tuy rằng dung nhan héo tàn, thế nhưng vẫn khoẻ mạnh như trước. Thạch Thiên vạn phần khổ não phải rời khỏi Dương Nhu và con cháu, bởi vì mỗi khi tử vong đến, trong sát na toàn thân Thạch Thiên như bị sét đánh, bản thân phát cuồng mất đi khống chế, khó tránh khỏi thương tổn đến người xung quanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Thiếp muốn được chết cùng chàng!"

Đây là một câu mà Dương Nhu thường xuyên nơi với Thạch Thiên, có lúc chỉ là chuyện cười thản nhiên nói, cũng có lúc nhu tình mật, cũng có khi hai mắt rưng rưng...

Thậm chí lúc tức giận nàng cũng nói ra lời này.

Những lời này Thạch Thiên cũng không biết nghe nàng nói bao nhiêu lần, thẳng đến hôm trước khi Thạch Thiên rời đi, Dương Nhu còn cười nói một lần, nhưng mặc kệ Dương Nhu dùng biểu tình gì để nói câu đó, hắn đều có thể cảm nhận được lời nói đó là sự thực, phảng phất như Dương Nhu sống chính là vì làm bạn bên người Thạch Thiên, sau đó chỉ đợi giờ khắc "Cùng chết" này.

Dương Nhu không biết, mỗi khi nàng nói những lời này, lại khiến trong lòng Thạch Thiên rất thống khổ, hắn làm sao không muốn cùng Dương Nhu đồng sinh cộng tử đây, thế những hắn không thể làm được việc này. Tử vong đối với hắn chỉ như một giấc ngủ dài, sau khi tỉnh lại lại thấy một thế giới bất đồng, hắn đương nhiên không muốn khiến Dương Nhu bồi hắn đi chết, bởi vì khi nàng chết sẽ không thấy hắn tỉnh lại, cho nên hắn mới mang theo hổ thẹn, len lén rời nhà ra đi.

Nhưng cảm giác thống khổ này lại không bằng cảm giác thống khổ khi hắn nghĩ tới Dương Nhu không đợi được mình về nhà sẽ biến thành bộ dạng gì, trong lòng chỉ đàng nghĩ: nàng sẽ sống, bởi vì nàng phải chờ ta chở lại...

Bất tri bất giác Thạch Thiên đã trở lại căn biệt thự cao cấp, mây người bảo vệ thây hắn trở về liền vội vàng chạy ra mở cửa, Thạch Thiên liền ngẩn người, bước vào. Xuyên qua hoa viên tới phòng khách, đã thấy Tiêu Vi cau mày ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, thấy Thạch Thiên trở về vội vàng chạy đến bên người Thạch Thiên, nói: "Em còn tưởng anh không về đây ngủ nữa chứ, cô cảnh sát đó tìm anh có chuyện gì không?"

Trong lòng Thạch Thiên đang nghĩ tới Dương Nhu, chìm đắm trong ký ức thống khổ, cảm thấy một trận bực bội, đang muốn đẩy nàng ra, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, lại nghĩ tới Dương Nhu không chờ được mình trở lại, ánh mắt liệu có như thế không, trái tim hắn liền mềm xuống, ôn nhu nói: "Không có việc gì, ta vĩnh viễn không có việc gì, các ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Tiêu Vi nghe xong lời này lại càng thêm bất an, nghĩ trong lòng Thạch Thiên nhất định có chuyện, nàng là lần đầu tiên mới thấy ánh mắt hắn u buồn như vậy, nhịn không được lại hỏi: "Thực sự không có chuyện gì sao?"

Thạch Thiên nhắm mắt lại không trả lời nữa, sau đó giang rộng tay ôm chầm lây Tiêu Vi hôn thật sâu lên đôi môi nàng, Tiêu Vi có điểm không thích ứng được với biểu hiện ngày hôm nay của Thạch Thiên, nhưng đây cũng là việc mà nàng chờ đợi, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nàng ôm chặt lấy hăn nhiệt liệt đáp lại. Không biết qua bao lâu, Tiêu Vi cảm giác mình có cảm giác hít thở không thông, thở hổn hển, nhưng vẫn không muốn rời đôi môi của Thạch Thiên, tựa hồ như tình nguyện để hắn hôn cho đến chết, trái lại nàng càng ôm chặt hắn.

Thạch Thiên bế cả người Tiêu Vi lên, đi tới cầu thang, trực tiếp nhảy lên lầu, tiến vào phòng mình, cùng thân thể mềm mại của nàng ngã xuống giường lớn, hai tay đều hoạt động, nháy mắt đã thoát hết quần áo của nàng ra.

Tiêu Vi sớm bị Thạch Thiên hôn nồng nhiệt đến nỗi toàn thân phát hỏa, tuy rằng cả người nhũn ra, thế nhưng vẫn vươn hai cánh tay vô lực ra, cũng muốn giúp Thạch Thiên cởi quần áo. Thạch Thiên trên dưới đều lôi xuống, chợt nghe hai tiếng "Xoạt, xoạt" Trực tiếp đem quần áo trên người mình xé ra, ném tới cửa phòng ngủ, đống quần áo mềm mại lại có thể đem cửa phòng đóng lại, cự vật dưới thân đã thẳng tắp hướng tới bãi cỏ âm u của Tiêu Vi.

Tiêu Vi chủ động mở rộng chân, kéo lấy cái cổ của Thạch Thiên, để hắn đè lên người mình, hai chân quấn lấy hông Thạch Thiên, nhắm mắt lại cắn chặt răng, đợi Thạch Thiên tiến nhập vào mình. Thạch Thiên đang có nhu cầu cấp thiết cần giải quyết nỗi buồn bực trong lòng, cũng không do dự nữa, động thân tiến nhập vào cơ thể nàng, nhưng hành động lại ôn nhu hơn rất nhiều so với ngày thường. Tiêu Vi cảm thấy ngoài ý muốn, thả lỏng hàm răng trắng tinh ra, mở to mắt nhìn Thạch Thiên, bình thường Thạch Thiên không quan tâm tới cảm giác của nàng, muốn làm là làm, ngày hôm nay lại có cảm giác khác, trong lòng mừng rỡ không ngớt, gom góp khí lực toàn thân lựa ý hùa theo hắn, trong khoảnh khắc cả phòng tràn ngập gió xuân, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.