Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 81: Thực sự là không có thiên lý



Sáng sớm Tiêu Vi nhẹ nhàng đánh thức Thạch Thiên dậy, ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ rồi cả giận nói: "Mau dậy đi học thôi..."

Thạch Thiên mở mắt ra nhìn một chút Tiêu Vi, thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi rã rời, hiển nhiên là không được nghỉ ngơi đầy đủ, hắn nói: "Em chưa tỉnh ngủ, đến trường học làm gì, tiếp tục ngủ đi."

Tiêu Vi cùng Thạch Thiên triền miên cả đêm qua, Thạch Thiên tuy rằng so với ngày thương ôn nhu hơn rất nhiều, thế nhưng thời gian lại kéo dài hơn, nàng cảm thấy rất vui vẻ nên càng thêm điên cuồng, từng đợt cao trào khiến thân thể của nàng liên tục hưng phấ hưng phấn như muốn chết đi sống lại, suốt cho đến gần hửng đông còn vài giờ nàng mới khôi phục lại một chút khí lực. Liếc mắt nhìn Thạch Thiên, sẵng giọng nói: "Còn không phải là anh làm hại sao, hơn mười một học sinh đang đợi lên khóa, em sao có thể không đi đây, anh nếu như cảm thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi một hồi, em tự mình đi được."

Thạch Thiên nhịn không được cười nói: "Thôi đi, em quản làm gì đám học sinh đó, em có đi hay không cũng thế mà thôi, bọn chúng mong em không tới còn không kịp ấy chứ."

Tiêu Vi rời giường vừa mặc quần áo vừa nói: "Càng như vậy càng phải đi, đó là trách nhiệm của em."

Nghe được hai chữ "Trách nhiệm", Thạch Thiên nhớ tới ngày hôm nay mình cũng phải tới khách sạn tìm chị em Thạch Lệ, dẫ các nàng đi xem phòng mới, không biết Pierre ni và Tát Cát đã bố trí xong chưa, dù sao bọn họ cũng cầm chìa khóa, thuận tiện phải đi nhìn xem, hắn cũng từ trên giường bò dậy.

Tiêu Vi tưởng rằng Thạch Thiên cũng chuẩn bị cùng nàng tới trường, vui vẻ nói: "Dậy rồi sao...Em còn tưởng rằng anh không chịu đi học chứ."

Thạch Thiên nói: "Em đừng hiểu lầm, là anh có chuyện phải đi làm, không tới trường đâu."

Tiêu Vi nói: "Được rồi, anh còn không có nói cho em biết nữ cảnh sát ngày hôm qua tới tìm anh điều tra cái gì vậy, em biết anh chê em gây phiền phức, thế nhưng nếu anh không nói, em lại lo lắng không yên."

Thạch Thiên suy nghĩ một chút nói: "Anh có một việc muốn nói cho em biết, ngày hôm qua anh tìm được mấy người họ hàng, chính là vị Thạch cảnh sát kia, còn có em gái của nàng ta nữa."

Tiêu Vi kinh ngạc nói: "Thật vậy chăng... Trùng hợp như thế sao... Nguyên lai nàng ngày hôm qua là tới nhận họ hàng a, em còn tưởng rằng là vì vụ án nào chứ, hại em lo lắng cả đêm."

Thạch Thiên cũng chẳng buồn giải thích, gật đầu nói: "Căn phòng nhỏ ở Cửu Long đường sau này anh không tới nữa, mặt khác anh cũng đã tìm một căn phòng khác rồi, chuẩn bị ở chung với các nàng. Ở đây sau này anh cũng ít đến, trường học cũng vậy, giờ cũng không có cách nào khác."

Tiêu Vi giật mình, bỗng nhiên cúi đầu, cắn môi nói: "Hay để cho các nàng tới đây ở cùng đi, em...Em cùng anh ở trong một phòng là được rồi, một người ở cùng một phòng cũng quá rộng, em ở cũng không quen." Kỳ thực nàng nghĩ một mình ở đây, khiến Thạch Thiên cảm thấy bất tiện khi mang người thân đến, cho nên mới đi tìm một căn phòng khác.

Thạch Thiên nghe ra ý của nàng, gãi gãi đầu, cười nói: "Không phải lý do là vì em, là lão tử có nhiều chuyện không thể nói cùng các nàng, sợ giải thích phiền phức, cho nên mới không để các nàng tới đây. Căn phòng mới ở Vượng Giác, cách trường học không xa, em nếu muốn có thể đến, ở vài ngày cũng không thành vấn đề."

Tiêu Vi trong lòng liền vui vẻ, nhưng nhớ tới hôm qua Thạch Thiên gặp qua nữ cảnh sát kia, nàng cũng biết mình là giáo viên của Thạch Thiên, nào dám chạy đến chỗ bọn họ ở rồi cùng thân mật với Thạch Thiên. Khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, phun phì phì nói: "Em mới không thèm đến đó, khi nào anh muốn dẫn các nàng tới nơi này thì báo cho em một tiếng, em sẽ tránh mặt đi."

Thạch Thiên ha ha cười nói: "Có cái gì mà phải tránh, em cũng không nợ tiền các nàng mà."

Tiêu Vi đỏ mặt nói: "Em là vì tốt cho anh thôi, sợ họ hàng của anh nó anh...Nói anh...Anh tự biết mà, không cùng anh nói nữa, em đi làm đây." Nàng quẫn bách chạy nhanh thoát khỏi căn phòng của Thạch Thiên, trở về phòng của mình cầm lấy túi sách rời đi.

Thạch Thiên nghĩ thầm, nếu bị hai nha đâu kia biết chuyện mờ ám của mình và cô giáo, vậy sẽ thế nào đây? Hăn ngây ngốc một hồi, thầm nghĩ: "Ta kháo... Lão tử thế nào mà lại trở nên nhu nhược như vậy, các nàng cũng không thể quản chuyện của tổ tông mình được, rốt cuộc lão tử là tổ tông của các nàng hay các nàng là tổ tông của lão tử đây?" Nghĩ "Minh bạch" điểm này, tâm tình hắn nhất thời nhẹ nhõm không ít, lại nghĩ: "Được rồi! Bất kể nàng các nàng nghĩ như thế nào cũng được, dù sao các nàng cũng vẫn là thân thích của mình, cũng không biết mình là tổ tông của các nàng, thẳng thắn sẽ không nói cho các nàng biết để tránh gây thêm phiền phức, lại khiến các nàng coi mình là người điên. Bây giờ là bản tổ tông muốn đi chiếu cố các nàng đây, các nàng không nên tránh né, chẳng lẽ định chạy thoát được khỏi lòng bàn tay của bản tổ tông sao?"

Sau khi thông suốt chuyện nay "Mềm nắn rắn buông" Đạo lý lớn này chưa bao giờ trở nên thông suốt như bây giờ, hắn càng nghĩ càng đắc ý, cười ha ha, sau đó cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi cho Pierre Ni, hỏi bọn hắn xem đã bố trí căn phòng xong chưa.

Pierre Ni và Tát Cát mang theo người được kêu là Triệu Hưng Lượng cả đêm tự mình giúp Thạch Thiên bố trí phòng ở, bởi thiếu sự chuyên nghiệp cho nên ý kiến của ba người không giống nhau, đồ đạc bị bọn họ nhiều lần di chuyển, thẳng đến khi trời sáng mới hoàn thành công việc. Bọn họ không biết Thạch Thiên lúc nào trở lại, cũng chỉ ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách đợi đến bây giờ. Cũng may Triệu Hưng Lượng tuổi còn trẻ khí lựu cũng lớn, Pierre Ni và Tát Cát học được công phu đả tọa của Thạch Thiên, cả đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Từ cuộc điện thoại này Thạch Thiên biết được căn phòng đã được bố trí xong xuôi, hắn bước ra khỏi căn biệt thự Sơn Đỉnh, cũng không nhờ tài xế chở đi, thân pháp của hắn nhoáng lên, nháy mắt đã không thấy, hắn "Phi" tới chỗ bọn Pierre Ni, nếu như là ngồi xe hơi, hiện tại khẳng định còn không có tới.

Triệu Hưng Lượng xuất ra hai cái chìa khóa, có điểm xấu hổ nói: "Thạch tiên sinh, đêm qua mới biết được ngài cần phòng, cũng không biết ngài có hai người thân tới ở, cho nên chỉ có hai bộ, ngay bây giờ tôi sẽ đi đánh thêm một bộ nữa."

Thạch Thiên cầm lấy chìa khóa, nói: "Không cần thiết, các ngươi đều đi đi, một lát nữa ta sẽ tự mình đi làm là được."

Trước khi đi Pierre Ni nói cho Thạch Thiên biết, năm kiện trang sức đều đăt trong ngăn kéo ở phòng hắn, chờ ba người bọn họ rời đi, Thạch Thiên bước vào phòng hắn, mở ngăn kéo phía trên ra liền thấy năm hộp nhỏ tinh xảo trông không giống nhau, nghĩ thầm Pierre Ni này thật cẩn thận tỉ mỉ, trong rương của hắn có bao nhiêu châu bảo cơ bản cũng không có đóng gói, bởi vì mỗi một rương là một loại châu bảo khác nhau.

Hắn mở từng chiếc hộp ra, thấy bên trong có một sợi dây chuyền, một chiếc nhẫn, một chiếc châm, một đôi vòng tai, một vòng tay, năm kiện trang sức này toàn bộ không giống nhau, bất quả đều là hột xoàn, phẩm chất so với hai kiện vật phẩm lần trước bán đâu giá chỉ cao hơn chứ không thấp. Thạch Thiên thoả mãn đem năm kiện trang sức để lại ngăn kéo, sau đó đi ra ngoài đánh thêm hai bộ chìa khóa nữa [ vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên đánh thêm một bộ ], sau đó hắn đi tới khách sạn nơi Thạch Hiểu Mẫn ở.

Ngày hôm qua lúc ăn cơm Thạch Thiên đã hỏi số phòng của các nàng rồi, bây giờ gõ cửa hồi lâu mà không thấy ai ra mở cửa, hắn liền nghiêng tai lắng nghe, trong phòng cũng không có hơi thở của người nào, không có ai ở bên trong, hắn trở lại dưới lầu, định đứng ở cửa khách sạn chờ nàng, nhưng vừa vặn liền thấy Thạch Hiểu Mẫn ôm một đống báo trở về.

Thạch Hiểu Mẫn thấy Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Ngày hôm nay ngươi không đi học sao?"

Thạch Thiên nói: "Không phải nói là ngày hôm nay ra dẫn bọn ngươi đi xem nhà sao, cho nên bây giờ mới ở đây đợi ngươi."

Thạch Hiểu Mẫn cười nói: "Chị đi làm rồi, buổi tối mới vể cơ, sáng sớm ngươi đã tìm tới làm chi."

Thạch Thiên nói: "Nha đầu ngươi thật là ngu ngốc, trước tiên chúng ta đem đồ chuyển tới nơi đó, khi nào Thạch Lệ đi làm về chỉ cần qua luôn, không cần trở lại đây nữa."

Thạch Hiểu Mẫn nghĩ thầm cũng đúng, liền giáng cho Thạch Thiên một quyền, nói: "Nha đầu là tiếng để cho tiểu quỷ là ngươi gọi sao? Không biết lớn nhỏ, mau lên khênh đồ đi."

Thạch Thiên đi sau lưng nàng, ảo não nói: "Nói như thế nào ta cũng là trưởng bối của ngươi, gọi ngươi một tiếng nha đầu thì có chết ai, là ngươi không biết phân lớn nhỏ mới đúng."

Thạch Hiểu Mẫn xoay người vung nắm tay lên quơ quơ nói: "Còn dám giả mạo làm trưởng bối, ta sẽ cốc đầu ngươi đó."

Thạch Thiên trừng mắt liếc nàng, nghĩ thầm lão tử nếu không phải là tổ tông của ngươi, thì đã sớm gõ đầu ngươi rồi.

Hành lý của hai chị em nhà này cũng không nhiều lắm, chủ yếu là một ít quần áo, tổng cộng lại được ba chiếc túi nhỏ, Thạch Hiểu Mẫn đơn giản thu thập một chút, nhìn xung quanh xem có để quên thứ gì không, sau đó liền mang một chiếc túi, nói: "Làm phiền ngươi mang hai cái túi còn lại nhé, đều là quần áo, ngươi hẳn là có thể mang chứ."

Thạch Thiên nghĩ thầm, ngươi đừng có khinh thường lão tử như thế, cho dù là hai chiếc xe hơi lão tử cũng có thể mang, huống hồ là thứ này. Hắn dùng tay nhấc hai chiếc túi xách lên, lại thấy Thạch Hiểu Mẫn còn ôm một đống báo chí liền hói: "Ngươi ôm một đống báo như vậy làm gì chứ?"

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Ta muốn tìm việc làm, nếu không lấy gì mà ăn, lại còn trả tiền thuê nhà cho ngươi nữa chứ."

Thạch Thiên nói: "Ta không cần các ngươi phải trả tiền, nếu không ngươi đi khuyên Thạch Lệ, tiền thuê nhà không cần trả cũng được, người một nhà cần gì phải phân rõ ràng như vậy?"

Thạch Hiểu Mẫn hì hì cười nói: "Ngươi hôm nay thật là khờ khạo đến đáng yêu, hình như sợ tiền chạy đến cắn ngươi vậy, chúng ta không phải không coi ngươi là người một nhà, bằng không cũng sẽ không tới nhà ngươi, mà ngươi còn không biết tính tình của chị ta rồi, nếu như không lấy tiền nhà, chị ấy nhất định không tới ở nhà ngươi đâu."

Thạch Thiên nói: "Vậy ta đem tiền thuê phòng mà Thạch Lệ đưa cho, sau đó len lén đưa lại cho ngươi, thế nào? Ngươi cũng không cần tìm việc nữa, thiếu tiền cứ tới tìm ra, bao nhiêu cũng được."

Ánh mắt của Thạch Hiểu Mẫn tràn ngập vẻ kì quái nhìn Thạch Thiên, than thở nói: "Rốt cuộc ta cũng phục ngươi rồi, không biết ngươi là người tốt thật hay là ngu ngốc nữa, trên đời có người như vậy sao, chúng ta ở Hongkong tận ba năm đó, chẳng lẽ đều để ngươi nuôi hay sao?"

Thạch Thiên lập tức vui vẻ nói: "Tốt, không thành vấn đề, ta là trưởng bối mà!"

Thạch Hiểu Mẫn phun phì phì nói: "Tới địa ngục đi, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của ta, để chiếm tiện nghi thôi..." Nói xong nàng trừng mắt nhìn Thạch Thiên rồi ra khỏi phòng.

Trong lòng Thạch Thiên thầm kêu khổ, muốn đối tốt với nàng cũng khó như vậy, thực sự không có thiên lý mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.