Những lời này có chút ngây thơ lại cố chấp.
Cố Hề Đình cong khóe miệng.
Anh buông mặt cô ra, nắm lấy tay cô, bước chân mềm mại đi về phía trước.
"Sau này em muốn làm gì?" Anh đột nhiên hỏi.
Chu Song Song ngơ ngẩn, sau đó thành thật nói, "Em chưa từng nghĩ tới."
Từ nhỏ học cấp 2, Chu Song Song đều nghe cô giáo nói về tương lai, về ước mơ, nhưng hai chữ "Ước mơ" đối với Chu Song Song là một khái niệm mơ hồ.
Lúc nhỏ cô cũng như những đứa trẻ khác, từng có ước mơ của mình.
Nhưng từ khi ba mẹ mất đã trở thành đả kích lớn, để lại một mình cô trên đời nên cô mất đi tính cách hoạt bát lém lỉnh.
Cuộc sống dành cho cô, chỉ có vô tận mê mang.
Cô không thấy tương lai của mình, cũng không có cách nào tưởng tượng.
Chu Song Song không thích học tập cũng không thích kiểm tra, những kiến thức trên bài thi với cô là những điều nhàm chán.
Cho dù cô có chuyển sang lớp khác cũng không thể đáp ứng kỳ vọng của Chu Tông Huy.
Mặc dù lớp xã hội thì thành tích của cô sẽ tăng lên một chút.
Nhưng với Chu Song Song thì không có gì khác.
"Vậy à." Cô bỗng nhiên nghe anh miễn cưỡng nói.
Chu Song Song không rõ, vì vậy ngửa đầu lên nhìn anh.
Cố Hề Đình thấp mắt đối diện với đôi mắt của cô, môi mỏng hơi cong, "Em không làm gì cũng được."
"Sau này anh nuôi em."
Anh nhéo lấy má cô.
Nghe được những lời này xong, Chu Song Song sững sờ, sau đó gương mặt lại đỏ lên.
Ở dưới ánh đèn đường, cô nhìn gò má anh, đầu suy nghĩ câu nói anh vừa mới nói, trong nháy mắt cô như có thêm động lực.
Tất cả sự mơ hồ đều hóa thành khói bay đi.
Cô nắm chặt tay anh.
"Em..." Cô chần chờ mở miệng.
Cố Hề Đình nhìn cô, thấy cô hít sâu lấy dũng khí nói, "Em muốn... cùng anh vào đại học."
Nghe xong Cố Hề Đình ngây ngốc.
Chốc lát anh lại xoa đầu cô, "Cho nên em sẽ chuyển sang lớp khác?"
"Không đi." Chu Song Song lắc đầu quả quyết.
Cố Hề Đình chờ cô nói tiếp.
Chu Song Song chu môi, do dự mở miệng, "Anh có thể dạy kèm cho em không?"
Cố Hề Đình kinh ngạc nhưng chỉ một lúc, anh thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, làm sao có thể từ chối?
"Được." Anh nhẹ giọng đồng ý.
Chu Song Song nghe vậy liền cười lên.
Đêm đó Chu Song Song lại lấy tập vẽ ra.
Cô theo thói quen vẽ gương mặt anh, trong tròng mắt thêm ngôi sao lấp lánh.
"Mặc dù em không thích học tập nhưng mỗi khi nhìn thấy anh lại cảm thấy mình phải cố gắng..."
Cô nắm bút viết trên giấy.
Có lẽ, khi thích một người là khoảng thời gian mạnh mẽ nhất.
Vì anh mà trải nghiệm những chuyện không thích làm, vì anh thay đổi, cũng vì anh mà tha thiết với cuộc sống.
Bởi vì chính anh mà cả thế giới trong mắt cô không còn là bóng tối.
Những điều này anh không cần biết.
Chỉ cần cô lặng lẽ cố gắng là dược rồi.
Mặc dù chiều nay Chu Song Song hạ quyết tâm cố gắng học tập nhưng sáng sớm nghe tiếng đồng hồ báo thức thì không muốn rời giường.
Cô lăn qua lộn lại trong chăn, quấn mình lại thành một con nhộng.
Nhờ tiếng điện thoại mà cô mới thức dậy được.
Vừa nhấn mở, cô mơ màng mở mắt thấy cái tên quen thuộc, trong chốc lát cô tỉnh táo hơn, "A lô..."
"Còn chưa tỉnh dậy sao?" Cố Hề Đình nghe giọng nói mềm yếu của cô cũng biết là cô mới vừa tỉnh dậy.
Anh cầm theo bữa ăn sáng, từ từ nhập mật mã vào nhà.
"Em xin lỗi..."
Chu Song Song vội vàng chui ra ngoài, lại nghe thấy cửa phòng bị gõ.
"Dậy ăn sáng nào."
Điện thoại đã cúp máy, Chu Song Song nghe giọng nói mát lạnh của anh bên ngoài cửa.
Cô sửng sốt để điện thoại xuống.
Vội vã thay quần áo xong Chu Song Song chưa kịp chải đầu đã đi ra ngoài.
Cố Hề Đình ngồi trên ghế chơi điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Em nhanh đi rửa mặt đi."
Thấy tóc cô rối bời, đôi mắt to tròn nhìn thì trong mắt anh phảng phất ý cười.
Chu Song Song nóng mặt, cô vội vàng gật đầu chạy vào phòng tắm.
Chờ cô rửa mặt xong đi ra, tóc đã cột thành một đuôi ngựa.
Trên bàn ăn là cháo gà, mấy cái bánh bao còn hai đĩa thức ăn, nhìn rất đơn giản nhưng đã đủ với Chu Song Song.
Hai tay Chu Song Song cầm đũa, cô nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha đưa lưng về phía cô, "Anh không ăn sao?"
"Anh ăn rồi." Cố Hề Đình cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói dối.
Anh cần gì phải ăn bữa sáng.
Chu Song Song không suy nghĩ nhiều mà im lặng ăn điểm tâm.
Chờ cô ăn xong, lúc mới vừa đứng lên thì không nhịn được mà ợ một cái.
Tiếng vang ra phòng, cô sửng sốt sau đó mới thấy cố Hề Đình quay đầu lại, gương mặt trắng nõn của cô đã thành đỏ hồng.
"Em, em ăn no quá..."
Cô không hiểu tại sao mình lại phải giải thích.
Giải thích xong vẫn cảm thấy lúng túng, thậm chỉ còn không dám nhìn anh, tự mình dọn dẹp.
Cố Hề Đình không nói gì mà nhoẻn miệng cười.
Hôm nay là thứ bảy nên không cần đến trường, Cố Hề Đình giúp Chu Song Song học bổ túc.
Không muốn ở trong nhà mãi nên Chu Song Song theo Cố Hề Đình đến thư viện trung tâm thành phố.
Là thư viện lần trước cô đi với Nhậm Hiểu Tĩnh.
Chu Song Song không biết trên tầng ba thư viện có một căn phòng nhỏ, có mấy hội viên đang vui vẻ đọc sách.
Cô càng không biết, những hội viên này cũng không phải là người thường.
"Anh đã tới đây bao giờ chưa?" Chu Song Song để cặp sách trên bàn, tò mò hỏi.
Cố Hề Đình kéo ghế ra ngồi xuống, ngắn gọn đáp, "Đã tới hai lần rồi."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cửa được mở ra, Chu Song Song thấy một cái khay gỗ, trên còn có bình nước.
Làm Chu Song Song kinh ngạc hơn chính là con sóc nhỏ ôm quả thông lúc trước.
Cô nhận ra đó là con sóc cô đã gặp khi đi cũng Nhậm Hiểu Tĩnh.
"Cố Thiếu Quân an khang." Con sóc nhỏ đứng trên mặt đất, cung kính hành lễ Cố Hề Đình.
Vừa dứt lời, khay gỗ lơ lửng trong không trung rơi vào trên bàn.
"Mời Thiếu Quân dùng trà."
Con sóc nhỏ lại hành lễ.
Không thể tưởng tượng được màn trước mắt, nhưng Chu Song Song cũng kinh ngạc một lúc rồi trở lại bình thường.
Dù sao cũng đã thấy Cố Hề Đình, Tuân Dực và chợ đêm của yêu tu nên cô cũng đã quen rồi.
Thế giới rộng lớn bao la.
Bất kể là người thường, yêu tu hay thần linh cũng tồn tại trên thế giới này.
"Ừ." Cố Hề Đình nhàn nhạt đáp.
Con sóc nhỏ muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Song Song đang nhìn nó, nó cẩn thận nhìn Cố Hề Đình, thấy anh không chú ý thì nó đưa móng vuốt vẫy vẫy với cô.
Đó là một cách chào hỏi.
Giống như lần trước hai người thấy nhau.
Chu Song Song cười với nó.
Cố Hề Đình đang xem bài thi của Chu Song Song, nhấc mắt thấy cô đang nhìn chằm chằm cái đuôi của con sóc, ánh mắt anh híp lại, cảm thấy không vui.
Sao cô ấy lại thích nhìn cái đuôi của người khác thế nhỉ?
Vì vậy anh dùng bút gõ lên đầu cô.
Chu Song Song lấy lại tinh thần, thấy gương mặt lãnh đạm của anh.
Con sóc nhỏ thấy vậy liền xoay người chạy trốn.
"Em nhìn cái gì?" Giọng anh hơi giận dỗi.
"Không có gì..." Chu Song Song sợ sệt.
"Em thích cái đuôi của nó đúng không?" Âm thanh lành lạnh.
Nếu cô dám nói "Thích" một chữ thì anh nhất định sẽ lột da con sóc kia luôn.
Chu Song Song giật mình, vội vàng lắc đầu.
Cố Hề Đình thấy cô lắc đầu quả quyết nên hài lòng.
"Nhưng em tò mò..." Chu Song Song đưa mắt nhìn anh, "Nó là ai vậy?"
"Là ông chủ của thư viện này." Cố Hề Đình vừa kiểm tra bài thi của cô vừa trả lời.
"Lầu một và lầu hai là thư viện bình thường, nhưng lầu ba là một thế giới khác, là thư viện của thiên ngoại cảnh."
Cố Hề Đình giải thích đơn giản.
Ở đây có nhiều tài liệu lẫn người thường và yêu tu cần tìm kiếm.
Cho nên đây không phải thư viện bình thường.
Chu Song Song cái hiểu cái không, "Ồ..."
Cố Hề Đình đúng lúc giương mắt, lật sách luyện tập ra đẩy đến phía cô, "Bây giờ thì chúng ta vào vấn đề chính đi."
Chu Song Song cầm bút gật đầu.
Thời gian từ từ trôi qua, đầu cô trở thành một nồi công thức.
Cố Hề Đình từ trước đến nay chưa bao giờ kiên nhẫn giảng bài cho người nào.
Hoặc có thể nói, anh chưa bao giờ giảng bài cho người khác.
Cho dù Chu Song Song có vẻ chậm hiểu ở phương diện này nhưng từ đầu đến cuối anh không vội vàng mà kiên nhẫn đợi cô nghĩ ra, tự cô giải sau đó anh mới giảng lại cho cô.
Lúc làm bài, Chu Song Song lại lâm vào khốn cảnh.
Cố Hề Đình nhìn cô ngoẹo đầu, ra vẻ buồn rầu, ngón tay anh gõ trên bàn, bỗng nhiên anh nói, "Em giải được đề này thì sẽ có thưởng."
"Có thật không?" Chu Song Song nhỏ giọng hỏi lại, tràn đầy mong đợi.
Cố Hề Đình gật đầu.
Thấy anh gật đầu, Chu Song Song trở nên hăng hái hơn.
Cô vén tay áo lên bắt đầu làm bài.
Thời gian từng phút trôi qua, Cố Hề Đình chống tay nhìn Chu Song Song giải.
Anh thấy cô giải sai một bước, mấy bước sau cũng sai theo, lúc này cô lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
Lại thấy cô trở nên phấn khởi nháp trên giấy lại từ đầu, lúc đó cô mím môi nghiêm túc.
Cũng thấy cô sai lần nữa nhưng không biết sai chỗ nào, cô nhăn mặt, gò má phồng lên.
Mỗi một lần biểu tình của cô biến đổi, ở trong mắt anh đều lưu lại.
Đến khi cô giải đề xong, anh lặng lẽ đứng lên đi ra khỏi phòng.
Chờ anh trở lại, mở cửa ra đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi một mình ở nơi đó.
Nghe tiếng cửa, Chu Song Song ngẩng đầu lên, thấy anh mới ủ rũ hỏi, "Anh đi đâu vậy?"
"Em giải xong rồi sao?"
Cố Hề Đình không trả lời mà hỏi lại.
Nhắc tới chuyện này, Chu Song Song hưng phấn.
Cô gật đầu mạnh mẽ, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.
"Giải xong rồi!"
Sau đó lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Cố Hề Đình cảm thấy trên mặt cô là dòng chữ "Thưởng cho em đi".
Anh thấy buồn cười nhưng lại rất dễ thương, thật muốn cúi người hôn cô một cái.
Nhưng anh vẫn không làm như vậy.
Đáy mắt anh đè lại nụ cười, đưa một ly kem dâu anh vừa mới sai con sóc kia mua về, "Thưởng em."
Nhưng thấy cô không kinh ngạc vui mừng mỉm cười, mà lại có chút... thất vọng?
Cố Hề Đình nhíu mày.
Không phải sao?
Tề Thư nói con gái ai cũng thích ăn kem dâu kia mà?
Chu Song Song không biết suy nghĩ của Cố Hề Đình, cô nhận lấy ly kem, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn..."
Phần thưởng này không như cô tưởng tượng.
Chu Song Song ăn một muỗng kem, vị lạnh ngọt tan ở đầu lưỡi nhưng cô vẫn buồn bã...
Vốn nghĩ rằng anh sẽ hôn cô một cái...