Thời gian nghỉ đông của lớp 12 rất ngắn ngủi, năm mới mới đến không bao lâu, Chu Song Song lại quay lại cuộc sống học tập khẩn trương.
Thuốc Cố Hề Đình lấy từ Phong Dương Tân có tác dụng nên Chu Song Song khỏe hơn một chút.
Đồ Ngọc đã nói chuyện với Chu Tông Huy, trừ ban ngày thì cô không cần học tiết tự học buổi tối.
Nhưng bởi vì có mục tiêu nên Chu Song Song cố gắng phấn đấu.
Tất cả mọi người đều thấy sự cố gắng của cô.
Mùa xuân dần đến, thời tiết ấm dần.
Chu Song Song cầm bài kiểm tra toán mới phát, nhìn số 121 đỏ tươi cô nhịn không được mà cong khóe miệng, sau đó cô nhanh chóng đưa tới mặt Cố Hề Đình, gương mặt trắng nõn cầu được khen.
Cố Hề Đình liếc mắt, sau đó xoa mái tóc mềm mại đen nhánh của cô, "Giỏi lắm."
Chu Song Song thấy bài của anh 150 điểm mà hâm mộ, "Anh giỏi quá đi..."
Cô nhịn không được mà tán dương.
Để được 121 điểm mà Chu Song Song hao tốn biết bao nhiêu ngày, biết bao nhiêu giờ cố gắng.
Nhưng cô chưa thấy Cố Hề Đình cầm sách lên đọc bao giờ.
Trừ những lúc cô hỏi thì anh chưa bao giờ liếc nhìn đến sách vở.
Rõ ràng là anh không cần học mà cái gì cũng giỏi.
Hay là đầu óc của thần tiên nên thông minh hơn so với người thường?
Chu Song Song nghĩ trong lòng.
Anh thông minh như vậy chắc chắn sẽ đậu vào trường Đại học tốt nhất.
Vậy cô còn cơ hội được cùng anh học Đại học không?
Chu Song Song được điểm cao mà không vui vẻ.
Khi cô cúi đầu xuống thì anh búng trán cô một cái.
"Đưa anh xem em sai chỗ nào nào." Anh kéo bài thi của cô lại.
"Bài này em còn sai?" Anh liếc mắt nhìn qua sau đó chỉ trên bài thi.
"Em lại làm sai rồi..." Chu Song Song nhỏ giọng nói.
Bài kia cô vốn có thể làm được nhưng sai một bước nên mấy bước còn lại sai theo.
"Còn bài này?" Anh lại chỉ một bài khác.
"Bài này thật là em không biết làm..." Chu Song Song giọng nhỏ dần.
Cố Hề Đình không hỏi cô nữa mà cầm bút lên giải lại.
Anh chờ cô từng bước hiểu rõ rồi để cô giải lại một lần mới xong.
Tề Thư bên cạnh thấy Cố Hề Đình giảng cho Chu Song Song thì cảm giác như đang bị ăn thức ăn cho chó.
Đừng nói cậu mà mấy bạn khác cũng như vậy thôi.
Mỗi lần Cố Hề Đình xoa đầu Chu Song Song, hoặc cười với Chu Song Song, bọn họ cũng thấy ngọt ngào.
Từ khi nào mà Cố Hề Đình dịu dàng như vậy?
Ô ô ô học tập đã cực rồi mà còn bị ăn cẩu lương!
Chu Song Song không để ý xung quanh mọi người đang nhìn, cô làm lại xong cầm bút trong tay, cẩn thận nghiêng đầu nhìn Cố Hề Đình bên cạnh, thấy anh cúi đầu đang chơi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô do dự rồi đưa tay ra kéo áo anh.
Cố Hề Đình ngẩng đầu lên.
"Cái đó..." Cô ấp úng.
Cố Hề Đình dứt khoát để điện thoại xuống, một tay dựa ở trên bàn chống cằm nhìn cô, anh lại đưa tay khác nhéo má cô, "Ừ?"
Gương mặt Chu Song Song đỏ hồng, cô mím môi rốt cuộc mới nói, "Nếu em không cùng anh học trường Đại học thì làm sao bây giờ?"
Cô nhìn anh với đôi mắt đầy bất an.
"Em chắc chắn... anh sẽ thi đậu trường Đại học Lệ Thành." Chu Song Song nắm chặt cây bút trong tay, lông mi của cô run lên, "Nhưng với em thì không thể..."
Giọng nói cô buồn rầu.
Vì Thẩm Tấn Ngôn là viện trưởng của Đại học Lệ Thành nên sau này anh phải nhất định thi vào trường đấy.
Mặc dù thành tích bây giờ của Chu Song Song đã tiến bộ rất nhiều nhưng Lệ Thành là trường hàng đầu nên còn có một khoảng cách dài với cô để chạm đến.
Cô không còn nhiều thời gian.
Mùa xuân chớp mắt qua đi, thời gian chỉ còn đếm trên đầu ngón tay là tới kỳ thi Đại học.
Cô còn chưa biết mình có khả năng hay không.
"Không phải anh đã nói với em rồi sao?" Cố Hề Đình nhìn cô ủ rũ, vẻ mặt anh ôn nhu, "Em chỉ cần cố gắng là được."
"Nhưng mà..."
Cô muốn nói nhưng lại thôi.
Anh đưa tay xoa tóc cô, cười một tiếng, "Đâu phải chỉ có mỗi Đại học Lệ Thành."
Chuyện này anh đã nói qua với Thẩm Tấn Ngôn.
Nhưng nói cho cùng thì không phải cứ là Đại học Lệ Thành.
"Không được." Chu Song Song kéo tay anh, "Thầy Thẩm hi vọng anh đi mà."
Cô nhớ đến vẻ mặt hào hứng của Thẩm Tấn Ngôn khi nói chuyện anh sẽ vào Đại học Lệ Thành.
"Em sẽ cố gắng." Không đợi anh trả lời, cô nghiêm túc nói.
Từ nay về sau cô sẽ cố gắng.
Thấy gương mặt trắng nõn nghiêm túc của Chu Song Song, tay áo vén lên nắm chặt bút, bộ dáng muốn làm việc lớn thì Cố Hề Đình lắc đầu, sau đó mỉm cười.
Ngày sinh nhật Chu Song Song, sau khi cô ra cửa thì Đồ Ngọc và Thuấn Hoa đã bắt đầu bận rộn.
Chờ Chu Song Song trở về, vừa mới vào cửa đã bị phun một màn băng lụa kim tuyến sặc sỡ.
Người Chu Song Song dính đầy dây kim tuyến, cô ngơ ngác không biết gì.
"Sinh nhật vui vẻ nhé Song Song!" Đồ Ngọc giang hai tay chạy lại ôm cô.
Chu Song Song bị Đồ Ngọc ôm vào lòng mới ý thức được hôm nay là sinh nhật cô.
Vậy mà cô lại quên mất.
Trước kia ngoại trừ chú Hai thì không ai nhớ đến ngày này.
Vậy mà bây giờ...
Chu Song Song nhìn mọi người đang tươi cười trong phòng khách, hốc mắt cô nóng lên.
Đồ Ngọc cũng mời Tuân Dực tới.
"Mẹ biết con còn có một cô em gái họ, với cả một người bạn trong lớp đúng không? Mẹ muốn mời mấy đứa tới nhưng nhớ lại bọn họ là người thường, tình huống gia đình mình họ không biết nên mẹ sợ dọa mọi người." Đồ Ngọc nhéo má cô, áy náy nói.
Chu Song Song lắc đầu, "Như vậy là được rồi ạ, con cảm ơn mẹ."
Đồ Ngọc rất thích cô gọi mẹ, bà hôn lên má Chu Song Song một cái, "Bảo bối ngoan mau tới xem mẹ và dì Thuấn Hoa nấu đồ ăn ngon cho con này!"
Con gấu mèo Tuân Dực ôm hộp quà chạy tới, đưa trước mặt Chu Song Song, gương mặt lông xù nhìn cô, "Cô chủ Song Song, đây là quà tôi tặng cô!"
"Cảm ơn cậu, Tuân Dực." Chu Song Song đưa tay nhận lấy.
Cố Hề Đình vừa vào cửa hoàn toàn bị Đồ Ngọc ngó lơ, anh cũng không thèm để ý mà tự nhiên đi tới ngồi bên cạnh Chu Song Song, thay cô lấy mấy dây kim tuyến dính trên đầu xuống.
Gương mặt anh không biểu cảm gì nhưng động tác rất dịu dàng.
Chu Song Song hơi đỏ mặt, từ đầu đến cuối luôn cười rất vui vẻ.
Chờ cô sạch sẽ rồi anh lại đứng lên, thuận tay nắm cổ con gấu mèo nhỏ lên ghế ngồi rồi xoay người về phòng.
Tuân Dực đờ đẫn sờ cái cổ mình.
Nhưng chỉ một lát sau nó lại nói chuyện cùng mọi người.
Lần trước Tuân Dực ăn tết ở cố gia xong, bằng cái miệng ngọt của nó lại còn khoe tài làm Đồ Ngọc có ấn tượng tốt, vả lại nó còn là bạn của Chu Song Song nên là khách quen của Cố gia.
Ngoại trừ những lúc Cố Cảnh Thanh có mặt ở đây thì nó sẽ cẩn trọng hơn rất nhiều, còn ở trước mặt Đồ Ngọc và Chu Song Song thì thoải mái.
Có lẽ bởi vì tính tình Đồ Ngọc hiền lành nên nó cảm thấy thoải mái như vậy.
Cố Hề Đình tắm xong thay đồ xuống lầu thì Cố Cảnh Thanh trở về.
Bên cạnh Cố Cảnh Thanh còn có một ông lão râu tóc bạc trắng.
Là Phong Dương Tân.
Cố Hề Đình dừng bước chân, ánh mắt ngừng trên người Phong Dương Tân.
Bên kia Cố Cảnh Thanh giới thiệu Phong Dương Tân với Chu Song Song "Song Song, đây là ông Phong."
Đây là lần đầu Chu Song Song gặp Phong Dương Tân nhưng lại cảm thấy thân thuộc, tim cô ngừng đập một lúc rồi vội vàng kêu, "Con chào ông Phong."
Kể từ 200 năm trước, Phong Dương Tân đã đợi chữ "Ông" này đã lâu.
Âm thanh mềm mại vừa nói ra, ông liền không tự chủ được mà rưng rưng.
"À, chào con..." Giọng nói ông run rẩy.
Một bữa tối thật thịnh soạn, Chu Song Song cũng nhận được nhiều quà và nhiều lời chúc phúc.
Đồ Ngọc tặng cho cô một cái hộp trong suốt, bảo là sẽ giúp cô thi tốt.
Cố Cảnh Thanh cho cô một con ve ngọc nho nhỏ, điêu khắc tinh xảo, mùa đông mang theo sẽ cảm thấy rất ấm áp.
Tuân Dực đã sớm tặng quà cho cô, bên trong là mấy loại quả nho nhỏ mà nó nhờ người ở yêu cảnh mang về, không giống như quả ngưng bích mà thơm ngọt hơn.
Cố Hề Đình đưa cho cô một hộp quà lớn, anh nói, "Em mở ra xem đi."
Chu Song Song ngoan ngoãn mở ra.
Cô ngây ngốc nhìn bên trong là một đống bài thi đại học.
"... Cái thằng chó con này có biết tốt xấu gì không?" Đồ Ngọc nhếch mép.
Bà còn tưởng nó tặng cái gì chứ?
Đúng là thằng chó con!
"Em không thích sao?" Cố Hề Đình không thèm để ý đến Đồ Ngọc, anh nhìn Chu Song Song hỏi một câu.
"... Thích." Chu Song Song chậm rãi đáp.
Cuối cùng, vị khách mà Cố Cảnh Thanh mời về cũng mang quà đến.
"Sinh nhật vui vẻ." Phong Dương Tân đưa một hộp ngọc, ánh mắt nhu hòa nhìn Chu Song Song.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, Chu Song Song nhận lấy, "Con cảm ơn ông Phong."
Bên trong hộp là một cái lục lạc bạc nhỏ tinh xảo, bên trên còn có khắc hoa văn, bên trong trống rỗng nên không thể phát ra tiếng.
Cái này ông dã chuẩn bị rất lâu.
Nhưng 200 năm sau mới có thể tận tay tặng cho cô.
Ánh mắt Phong Dương Tân đầy đau thương, tiếng than thở kéo dài.
Vận may trêu người.
Buổi tối Chu Song Song đánh răng rửa mặt xong, cô nhìn món quà mà Cố Hề Đình tặng sau đó mới vén chăn lên giường nằm.
Nhắm mắt được một lúc lại nhớ đến "mười bảy tháng tư."
Cô nhớ tới đêm ở Thanh Khâu.
Nhớ tới lời anh từng nói.
"Chờ đến mười bảy tháng tư năm sau..."
"Cho em sờ cái đuôi nhé, có được không?"
Giọng nói vang vọng ở trong đầu cô.
Chu Song Song mở mắt, lập tức vén chăn lên đạp dép ra ngoài phòng ngủ, gõ cửa phòng bên cạnh.
Cố Hề Đình mở cửa ra thì thấy cô gái nhỏ mặc đồ ngủ rộng thùng thình, mắt to tròn nhìn anh.
"... Sao vậy?" Anh cảm giác không đúng lắm.
"Anh còn nhớ lúc ở Thanh Khâu anh đã nói gì không?" Chu Song Song nhìn anh, đôi mắt phát sáng.
"..." Cảm giác xấu ngày càng mãnh liệt.
"Anh nói mười bảy tháng tư năm nay sẽ cho em sờ cái đuôi." Cô gái nhỏ tự nhiên nói.
"...."
Cố Hề Đình căng thẳng.
Hồi lâu anh mới cau mày, "Không phải em đã sờ rồi sao?
"Lần đó cũng tính à?" Chu Song Song nháy mắt.
"..."
Sao không tính?
Anh thật muốn gõ cái đầu dưa nhỏ của cô xem cô nghĩ cái gì.
Sao cứ nhớ đến cái đuôi của anh?