Vừa mới ra trường thi, Chu Song Song thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng hai ngày thi đại học, rốt cuộc chiều nay cũng đã chấm hết.
Xung quanh là các bạn học kêu lên đến lạc giọng, bọn họ nhảy cẫng hoan hô, vứt tất cả bút giấy sách vở trong tay. Trước mắt là những tờ giấy trắng tung bay rơi xuống các tầng nhà, trong nháy mắt đó, bọn họ lại nhìn nhau, đôi mắt mấy phần buồn bã.
Suốt ba năm, tất cả mọi người đều đang đợi một ngày này.
Có thể ai cũng giống nhau sẽ sợ hãi ngày này đến.
Bởi vì hôm nay tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua.
Số chữ mà bọn họ viết trên giấy hai ngày nay sẽ quyết định tương lai của họ.
Nhiều năm chúng ta làm đứa trẻ chăm học trong mắt ba mẹ, nhưng khi kết thúc ngày thi Đại học, thì sẽ trở thành người lớn một mình đối mặt với thế giới này.
Lúc đó chúng ta khát vọng lớn lên, nhưng sau khi lớn lên lại bắt đầu mơ ước trở lại thời niên thiếu.
Bởi vì khi lớn lên chúng ta mới biết, thì ra hết thảy những điều nhỏ nhặt xung quanh trân quý như vậy.
Có người nói, lớn lên là một quá trình đau khổ, bởi vì chúng ta cũng từng cảm thấy mình là một người đặc biệt mà quá trình lớn lên chính là để cho chúng ta dần dần biết bản thân mình chỉ là một người tầm thường.
Đây là quá trình lột xác khổ cực.
Mỗi một người không thể tránh thoát.
Nhưng những người thiếu niên hiện tại không có tự mình trải qua, ai lại để ý đến điều này?
Bọn họ chỉ biết vượt qua kì thi, sẽ có thế giới mới đón bọn họ, đó là một tương lai ngời sáng.
Nhưng mà kết thúc năm học cấp ba này mỗi người sẽ xa nhau mãi mãi.
Tạm biệt Nhậm Hiểu Tĩnh xong Chu Song Song đi xuống cầu thang, ở chỗ rẽ thấy Cố Hề Đình đang đứng đấy.
Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài đen, lông mi hơi rũ, vẻ mặt nhạt nhẽo, bộ dáng không thèm để ý xung quanh.
Tề Thư ở bên cạnh ríu rít không ngừng mà anh cũng không đáp một câu.
Quanh đó là các nữ sinh vẫn luôn nhìn vào anh.
Chu Song Song đang muốn đi tới thì lại thấy một người con gái tóc đen dài đến eo. Mặc váy tím ngắn đứng trước mặt Cố Hề Đình.
"Cố Hề Đình."
Cô nghe thấy giọng nói thanh thúy của cô gái.
Cố Hề Đình ngước mặt lên nhìn cô gái một cái, vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí còn không đáp lại.
"Thi Đại học kết thúc rồi, mình.... Suốt một năm mình cất giấu ở đáy lòng vẫn chưa có cơ hội để nói." Cô gái đỏ mặt, ngón tay níu lấy váy.
Xung quanh đã tụ tập lại một đám người, có lẽ vì thi xong rồi nên bọn họ không còn áp lực mà xì xào bàn tán.
Tề Thư đứng bên cạnh, đôi mắt tùy ý nhìn xung quanh, bỗng thấy cách đó không xa là Chu Song Song đang mặc đồ đồng phục rộng thùng thình nhìn về bên này, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng.
Kỳ này Đình ca xong đời rồi.
Tề Thư vội vàng kéo tay áo Cố Hề Đình, nhỏ giọng nói, "Đình ca, Đình ca, nhìn bên kia kìa."
Cố Hề Đình nhìn theo, gặp đôi mắt to tròn của Chu Song Song.
Anh cong môi sau đó ngoắc tay với cô.
Sau đó anh lại nhìn cô gái ở trước mặt, gương mặt bỗng dưng lạnh lại, "Xin lỗi, tôi cảm thấy không cần thiết để nghe tiếp nữa."
Sắc mặt cô gái trắng bệch, tay nắm chặt lại, sau đó run rẩy nói, "Mình cũng không trông mong kết quả gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết tình cảm của mình thôi..."
Cô nói ra như vậy con gái xung quanh cũng đã tỏ vẻ xem thường.
Cái gì mà "không cần kết quả, chỉ muốn cậu biết thôi?"
Đây không phải rõ ràng là đang tìm một câu trả lời sao? Bày tỏ thì bày tỏ nhưng đừng có mập mờ như vậy chứ.
"Dĩ nhiên là, nếu cậu chưa có bạn gái thì cậu có thể..."
Cô gái do dự một hồi rồi nói thêm.
"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi." Cố Hề Đình nói rất thẳng thắn.
Nhiều năm trôi qua cũng có rất nhiều người như cô gái này, muốn cho Cố Hề Đình thấy tâm ý của mình.
Thanh Khâu cố thị, trời sinh thù sắc, lại vô luận trai gái.
Cố Hề Đình biết tất cả mọi người ấn tượng về anh chính là vẻ bề ngoài.
Anh từ chối mọi người cho tới bây giờ cũng quả quyết, không lưu bất kỳ đường sống.
Mà không lưu đường sống cũng chỉ tránh khỏi các cô không còn ôm mong đợi.
Cô gái sững sờ, Chu Song Song từ bên kia đi lại.
Tề Thư đứng bên cạnh Cố Hề Đình cũng tránh ra.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Chu Song Song do dự kéo lấy tay áo của anh.
Người xung quanh ồ lên, mặc dù họ đã nghe tin đồn giữa hai người nhưng không tin.
Sau đó Tề Thư ở lớp 12-3 đi khắp nơi rêu rao.
Cho dù có nghe tin đồn nhưng cũng không quá tin.
Nhưng mỗi người đều nhìn thấy Cố Hề Đình vô cùng tự nhiên nắm tay Chu Song Song thì hít một hơi khí lạnh.
Điều này là thật sao?
Cố Hề Đình dắt Chu Song Song rời đi, mọi người trố mắt nhìn nhau, một lát sau bộc phát ra tiếng kinh hô. Nhưng lúc không có ai để ý tới, cô gái lúc nãy nhìn chằm chằm hướng hai người, đáy mắt tối sầm.
Ngón tay khẽ cục cựa, trong bàn tay có một luồng khói đen tản ra, phù văn như ẩn như hiện.
Bên ngoài trường thi vẫn giống như hôm qua vậy, người lớn đứng đầy chờ con cái của họ.
Ngày hôm qua khi Đồ Ngọc đưa hai người tới cũng không rời đi, sau đó đến bữa trưa thì Thuấn Hoa đem đồ ăn nhà làm tới.
Hai ngày này Chu Song Song được Đồ Ngọc chăm sóc tỉ mỉ.
Mà hôm nay vừa ra cổng trường Chu Song Song ngẩng đầu đã nhìn thấy Đồ Ngọc chờ ở bóng cây ven đường.
Hôm nay bà cũng đưa hai người đi thi, sau đó luôn đứng đó đợi.
Trừ Thuấn Hoa thì bên cạnh Đồ Ngọc cũng có Cố Cảnh Thanh mặc âu phục, nhìn nho nhã lại trầm ổn.
Chu Song Song mở to mắt.
Cố Hề Đình thấy Cố Cảnh Thanh đang chơi cờ cùng người đàn ông xa lạ cũng có chút bất ngờ.
Anh không nghĩ là lão Cố sẽ đến đây.
Không phải gần đây ông không thích những chỗ huyên náo sao?
Thế nào lại ở đó chơi cờ?
Bên cạnh Cố Cảnh Thanh là Đồ Ngọc mặc sườn xám tao nhã, nồng nhiệt nhìn ông chơi cờ tướng.
Thuấn Hoa thì nói chuyện cùng một người, miệng cười chúm chím, còn rất vui vẻ.
... Thật là hài hòa đến kỳ lạ.
Cố Hề Đình dẫn Chu Song Song đi đến, Đồ Ngọc thấy bọn họ thì mắt sáng lên, vội vàng đạp giày cao gót chạy tới ôm lấy Chu Song Song, "Bảo bối ngoan có mệt hay không?"
Cố Cảnh Thanh vừa thấy hai người thì cũng không chơi cờ nữa, ông đứng lên nở một nụ cười, "Thi thế nào?"
Ông vừa nói xong thì bị Đồ Ngọc thọc cùi chỏ một cái, "Đã nói anh đừng hỏi cái này rồi mà?"
"... Quên mất." Cố Cảnh Thanh sờ lỗ mũi.
Chu Song Song nhìn hai người mà cười cong mắt.
Đến bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Bởi vì gặp Cố Hề Đình cô có nhà mới, có người nhà mới.
Đã từng cho rằng mình bị thế giới này vứt bỏ, không có ai để ý, cũng sẽ không có ai đối với cô như ngày hôm nay mà chờ cô ở ngoài trường học, trông mong cô hai ngày thi Đại học.
Nhưng Cố Hề Đình đã mang nó lại cho cô.
Mất đi, có lúc cũng không có nghĩa là sẽ vĩnh viễn cô độc.
Cho dù xảy ra nhiều chuyện thì cũng không cần buồn bã, không cần phải sợ, càng không phải tuyệt vọng...
Bởi vì thời gian dài như vậy có người sẽ cho ta ấm áp, bầu bạn ta cả đời.
Cả thế giới này cho tới bây giờ cũng không có tốt như vậy.
Nhưng là cuộc sống, bởi vì những cuộc gặp gỡ mà trở nên tốt đẹp.
"Đây là con gái con trai của ông bạn à?" Người đàn ông trung niên kia đang thu cất bộ cờ của mình vào, cười nói với Cố Cảnh Thanh.
"Kêu người ta là ông bạn mà ông không xấu hổ hả?" Vợ ông ở bên cạnh cười chen ngang.
Người đàn ông cười cười sờ đầu.
Cố Cảnh Thanh cũng không để ý những thứ này, dù sao trên thực tế ông còn già hơn mấy nghìn tuổi.
"Đây là con dâu tôi, còn đó là con trai tôi." Đồ Ngọc dắt tay Chu Song Song, cười uốn nắn.
Hai người nọ đều sửng sốt, không ai nghĩ là có quan hệ như vậy.
"Mới bây lớn liền làm bậy, giới trẻ bây giờ..." Một người đàn bà bên cạnh mặc váy dài tinh xảo, đeo kính mát lầm bầm.
Lỗ tai Đồ Ngọc nghe rõ ràng.
Bà nhất thời liếc về người đàn bà kia. "Chuyện của chị à? Để xem con trai con gái chị không kết hôn rồi xem ai thờ chị."
"Cô!" Người đàn bà kia biến đổi sắc mặt, tháo kính mát xuống.
Đồ Ngọc hất cằm, "Còn có chuyện gì?"
"Chị còn nhiều lời phải không?"
Cuối cùng người đàn bà giận đùng đùng chạy đi chỗ khác.
Đồ Ngọc hừ một tiếng, tặng cho bà ta một cái liếc mắt.
"Ông anh có đứa con đẹp trai như vậy mà con dâu cũng xinh gái, hâm mộ thật...." Người đàn ông kia cười hắc hắc.
Ông không còn kinh ngạc nữa mà đã hết sức tự nhiên.
Vợ ông cũng gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, nhìn thật đẹp đôi."
Đồ Ngọc nghe bọn họ khen mà cười toe toét.
Ngay cả Cố Cảnh Thanh cũng cong môi.
Trước khi về nhà thì mọi người đi siêu thị.
Đồ Ngọc và Thuấn Hoa đi tìm mua thức ăn, để lại ba người đi dạo.
"Song Song, con ăn cái này không?" Cố Cảnh Thanh cầm lên một túi khoai tây chiên.
Chu Song Song gật đầu.
Vì vậy ông bỏ thêm mấy túi khoai tây chiên vào xe đẩy.
"Song Song, con ăn cái này không?" Cố Cảnh Thanh giơ hộp bánh quy trước mặt cô.
Chu Song Song gật đầu.
Cố Cảnh Thanh cầm thêm mấy hộp bỏ vào.
"Còn cái này, con ăn không?" Cố Cảnh Thanh lại cầm lên một hộp socola.
Đôi mắt Chu Song Song sáng lên, ra sức gật đầu.
Là vị cô thích nhất.
Cố Cảnh Thanh quả quyết lấy mấy hộp.
Lúc sau xe đã đầy ụ.
"... Không phải là quá nhiều rồi sao?" Cố Hề Đình từ đầu đến cuối bị ngó lơ bây giờ mới mở miệng.
"Nhiều không?" Cố Cảnh Thanh cầm một đống đồ nghi ngờ nhìn anh.
"... Cô ấy ăn không nổi đâu." Cố Hề Đình bất lực nói.
Chu Song Song nhưng lại kéo tay anh, đôi mắt phân minh, "Không, em ăn được mà."
"...?"
Cố Hề Đình nheo mắt lại, trực tiếp đưa tay búng trán cô.
Chu Song Song xoa trán rồi lại nhìn Cố Cảnh Thanh, "Ba... vậy chúng ta trả lại một ít đi."
Cố Cảnh Thanh nhìn thấy cô cúi đầu xuống, ông không vui vẻ mà nhìn Cố Hề Đình, "Cố gia còn chưa phải con làm chủ."
"... Con biết."
"Cho nên mấy đồ này ba muốn mua, con có ý kiến gì không?" Cố Cảnh Thanh bình tĩnh nhìn anh.
"... Ba vui là được rồi."
Cố Hề Đình nhếch mép.
Lúc Cố Cảnh Thanh đẩy xe đi về phía trước, Cố Hề Đình nghiêng đầu thấy Chu Song Song đang cười trộm, anh không khỏi hừ lạnh.
Khi đi ngang qua một kệ hàng, bỗng anh nảy ra một ý nghĩ.
Nhân lúc Cố Cảnh Thanh không chú ý thì anh liền kéo Chu Song Song đi.
Ở kệ hàng che ngăn bên kia, anh cúi đầu nắm lấy cằm cô, giọng nói giảm thấp, "Em học xấu rồi đúng không?"
Cô chớp mắt lắc đầu.
"Rất đắc ý?"
Anh híp mắt lại.
Chu Song Song tiếp tục lắc đầu.
"Thật không có lương tâm..."
Lúc nói những lời này, lông mi anh hơi rũ che đôi mắt, môi mỏng dán lên môi cô, âm cuối biến mất trong môi cô, mơ hồ khó nghe.
Hơi thở quấn lấy nhau, ngón tay anh vẫn đang nắm lấy cằm cô, khiến cô ngửa đầu đón nhận.
Sau nửa phút anh mới buông cô ra.
Rồi lại thấy cô đỏ mặt, yết hầu anh giật, không nhịn được lại hôn má cô một cái, thuận tay lấy hộp bánh quy ở phía sau.
Cuối cùng nắm tay Chu Song Song đi ra ngoài, đứng trước mặt lão Cố đi tìm bọn họ nãy giờ.
Cố Cảnh Thanh nhìn thoáng qua Chu Song Song đang cúi đầu xuống bị Cố Hề Đình nắm tay, lại nhìn sang Cố Hề Đình, "Hai đứa đi đâu vậy?"
"Cô ấy muốn ăn bánh quy này." Cố Hề Đình bình tĩnh bỏ hộp bánh vào xe.
Cố Cảnh Thanh cảm thấy kỳ quái, "Song Song, không phải lúc nãy con nói không thích vị trứng muối sao?"
Lúc nãy ông đã hỏi qua cô rồi.
"Phải không?" Cố Hề Đình quay đầu lại nhìn.
Chu Song Song vội vàng lắc đầu cũng không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói, "Con thích, thích...."