Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 67: Nghìn cân treo sợi tóc



Sấm chớp rền vang, mưa to như thác.
Sắc trời ảm đạm, tiếng gió mưa lần lượt thay nhau tới, một ánh sáng vàng nhạt phá vỡ màn mưa, cây cối ngưng lại.
Người đàn ông mặc hắc bào cố ra sức tránh né, gò má bị sương trần kiếm đâm qua làm chảy một chất lỏng màu xanh đen sền sệch.
Cố Hề Đình vốn hoài nghi, giờ phút này thấy chất lỏng từ người đàn ông chảy ra thì xác định.
Người trước mặt có thân hình lẫn tướng mạo không khác gì Mạc Cổ.
Chỉ là thần thái không giống nhau.
Mặc dù hung ác lạnh như băng nhưng người này còn hơn cả hung tàn.
Nếu hắn thật là Mạc Cổ thì gò má nên chảy máu đỏ thẫm chứ không phải loại chất lỏng không rõ này.
"Còn có thể đoạt xác Mạc Cổ, xem ra ngươi cũng có bản lĩnh." Cố Hề Đình cầm sương trần kiếm, mi mắt lạnh lẽo, môi cười nhạt.
Chỉ có đoạt xác mới là lời giải thích rõ ràng.
Người này có thân xác lẫn trí nhớ của Mạc Cổ nhưng linh hồn lại không phải Mạc Cổ.
Hàn Tùng Nguyên bên kia vẫn đang bị ma tu quấn lấy chưa thoát ra được, trường kiếm múa trong tay, khí kiếm quét qua ánh sáng lóe lên, trong màn mưa sương mù nhức mắt.
"Thiếu Quân Thanh Khâu thật thông minh..." Cằm nhọn của người nọ khẽ nâng, tiếng cười như thiếu niên, trong suốt dễ nghe.
Tuy thân thể của Mạc Cổ đã là một người đàn ông trung niên, gương mặt già nua không hợp với lời nói.
Cố Hề Đình di chuyển, sương trần kiếm cầm trong tay, mi mắt lệ khí lạnh lẽo, "Gương mặt này khiến ta cảm thấy phiền quá, đừng chơi đùa nữa, mau chết đi."
Người nọ cười một tiếng, tiếng cười hòa trong tiếng mưa rơi mơ hồ.
Hắn nâng tay lên, một ngọn lửa màu đen cháy trong lòng bàn tay, mưa to như nghiêng đổ nhưng ngọn lửa không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong nháy mắt, hắn nhảy vọt lên, ngọn lửa lại cháy càng thêm mãnh liệt, hướng tới Cố Hề Đình muốn bao bọc lấy anh.
Cố Hề Đình giơ kiếm ra, khí lưu từ thân kiếm tản ra làm vỡ ngọn lửa đen, hóa thành bụi mù mịt.
Người nọ thấy vậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm nhắm thẳng về phía Cố Hề Đình.
Hai người lơ lửng giữa không trung, lúc đao kiếm giáp nhau, lưỡi kiếm va chạm tạo ra tia lửa phát ra âm thanh.
Từng chiêu thức nhanh chóng như gió.
Cố Hề Đình lộn về phía sau, xoay người lại đâm thẳng sương trần kiếm vào người nọ.
Người nọ không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy, lúc đầu còn cả kinh nhưng sau đó nhanh chóng tránh khỏi mũi kiếm của Cố Hề Đình, lấy kiếm trong tay ngăn cản.
Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang, một cái chớp mắt kiếm khí lưu tán, ánh sáng màu vàng lướt qua từng giọt mưa, cắt cánh tay của người kia, cuối cùng làm gãy cây phía sau.
"Mẹ nó, Cố Hề Đình cậu không kêu ông đây?"
Cố Hề Đình rơi xuống đất, chợt nghe một giọng nói quen thuộc.
Anh vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tô Lẫm.
Hẳn là Tề Thư đã nói cho cậu.
Cố Hề Đình chỉ kịp nhếch môi với cậu, sau đó quay người lại đấu với người kia.
Tô Lẫm ném áo khoác đi lại giúp Hàn Tùng Nguyên.
Từng chiêu của Cố Hề Đình ác liệt, mũi kiếm vừa ra liền không lưu đường sống nào.
Người nọ không hề bối rối mà tránh né, còn cười quỷ dị với Cố Hề Đình.
Trên người hắn đã bị sương trần kiếm của Cố Hề Đình làm thương, nhưng hắn không tỏ vẻ đau đớn gì cả.
Giờ phút này Cố Hề Đình không còn chống đỡ nổi nữa, vết thương cũ cũng tái phát, nhưng trên mặt anh không biểu hiện bất cứ biểu cảm nào.
Sử dụng công pháp như vậy sẽ khiến tiên nguyên của anh khó ổn định.
Ngay lúc anh đang phân thần thì người nọ cười quỷ quyệt, nhất thời vận lên công pháp, ngọn lửa đen hồi sinh nhích lại gần Cố Hề Đình, một cây kim nhỏ xíu đâm vào ngực anh, động tác vô cùng nhanh chóng.
Cơn đau nhói truyền tới, con ngươi của Cố Hề Đình co lại, tay run rẩy nắm lấy thanh kiếm.
Ngọn lửa cháy to trong màn mưa, nhanh chóng bọc Cố Hề Đình vào trong, thanh kiếm trong tay anh rơi xuống đất, nửa thân kiếm cắm vào mặt đất phát ra một tiếng kêu gào.
"Cố Hề Đình!"
"Cố Thiếu Quân!"
Tô Lẫm và Hàn Tùng Nguyên đồng thanh kêu.
Ngọn lửa nuốt chửng Cố Hề Đình, đen thui một mảnh không cho người ngoài thấy bất cứ cái gì bên trong.
Tô Lẫm trực tiếp bẻ gãy cổ ma tu, phi thân lại chỗ ngọn lửa đen.
Người nọ thấy cậu thì cười khẽ, ngón tay động đậy ánh sáng u ám bay ra.
Tô Lẫm lắc mình né tránh, lảo đảo rơi xuống đất.
Sương trần kiếm cắm trên mặt đất đung đưa không ngừng phát ra tiếng thanh kêu gào, trong tiếng mưa lớn như vậy vẫn luôn rõ ràng.
Người mà Hàn Tùng Nguyên mang từ Thiên Cực Sơn đến vẫn đang còn đánh nhau với ma tu, tiếng thanh kêu gào xen lẫn tiếng kiếm sắc nhọn, tất cả mọi người đều bị khí lưu của thân kiếm phát ra mà rung động, ngay cả ma tu cũng thế.
Cho đến khi ngọn lửa ở không trung lóe sáng từng đợt, bỗng ngưng cháy, trong đó xuất hiện một bóng người,
Nụ cười của người kia cứng đờ.
Ánh sáng vàng nhạt xông ra, lửa đen tróc ra rồi như khói bay mất.
Sắc mặt Cố Hề Đình tái nhợt, ngực anh vẫn từng cơn đau nhói, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Cố Thiếu Quân quả nhiên lợi hại, không trách Mạc Cổ năm đó chết dưới tay ngươi..." Đôi mắt người kia nhìn chằm chằm Cố Hề Đình, lúc nói chuyện còn ẩn ý.
Hắn tên thật là Lạc Tang, trăm năm trước rất có tiếng trong ma tu giới, chỉ là năm đó chết dưới sương nguyệt câu của Phong Dương Tân nên mất đi thân xác, linh hồn vất vưởng.
Cho đến nhiều năm trước gặp được Mạc Cổ.
Hắn biết vết thương cũ của Cố Hề Đình chưa lành, mà tiên nguyên cũng không ổn nên anh sẽ không thể giết hắn.
Đối với hắn, từ khi đoạt được thân xác của Mạc Cổ thì mục tiêu duy nhất của hắn chính là Cố Hề Đình phải chết.
Nếu không thì thân thể hắn vất vả tu luyện đến nay sẽ hóa thành hư vô.
Ở trên đời này kiếm được một thân thể để tu luyện là không dễ dàng.
Còn nói thêm nữa, Cố Hề Đình là Thanh Khâu Thiếu quân, nếu chết trong tay Cố Hề Đình còn là một chuyện nhục nhã.
Cái thế giới này không cần thần linh.
Những vị thần tiên ở thiên ngoại cảnh cũng sẽ chết trong tay ma tu.
Mà rốt cuộc cái thế giới này cũng sẽ thuộc về ma tu.
Cố Hề Đình mím chặt môi, lúc giãn bàn tay ra, sương trần kiếm đang cắm trên mặt đất lại bay ra vững vàng rơi vào tay anh.
Lưỡi kiếm trong suốt rung động, phát ra tiếng vang.
Cố Hề Đình nắm chặt chuôi kiếm.
Trận chiến này đã kéo dài một lúc.
Cho đến khi bên phía đông trắng lóa, mưa ngừng rơi lại.
Vết thương trên người Cố Hề Đình đã bị hở to, nhưng tay anh vẫn nắm chặt kiếm duy trì chiến đấu.
Mũi kiếm của Lạc Tang lao qua, Cố Hề Đình không có đường né, liền trảo mũi kiếm sắc bén, mặc kệ bàn tay bị cắt tẩm ra máu tươi, ngón tay anh xoa thân kiếm, một tay khác nắm chuôi kiếm hướng lên trên, lực đạo mạnh cắt đứt cánh tay trái của Lạc Tang.
Chất lỏng màu xanh đen phun ra tung tóe, Cố Hề Đình trực tiếp giẫm lên cánh tay của hắn để lấy lực nhanh chóng đến phía sau hắn.
Khi anh dùng mũi kiếm đâm vào ngực Lạc Tang mới thấy gương mặt hắn không ngừng biến hóa.
Một mặt là Mạc Cổ, mặt khác là của một người thiếu niên thanh tú.
Hai hình dáng không ngừng biến đổi, đôi mắt có máu chảy ra.
Nếu Chu Song Song ở chỗ này cô nhất định sẽ phát hiện gương mặt thanh tú của cậu thiếu niên kia, chính là nam sinh nhặt thẻ học sinh cho cô.
Giống nhau như đúc, không có sai biệt.
Lạc Tang cuối cùng cũng cảm thấy đau, gương mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng hắn không màng thanh kiếm phía sau lưng hắn, quay lại dùng ngón tay nhọn đâm vào ngực Cố Hề Đình.
".... Là ta coi thường ngươi." Lạc Tang cắn răng, khuôn mặt vẫn luôn biến đổi, thoạt nhìn cả người đều quỷ dị.
Ánh sáng bay tới trực tiếp hất ngã Lạc Tang ra té ngã trên đất.
Đau đớn trong ngực khiến Cố Hề Đình hoảng hốt, anh suýt nữa ngã xuống không trung nhưng có người đỡ lấy.
Anh nghiêng đầu, là Mạnh Trường Lăng,
"Là cậu?" Cố Hề Đình cau mặt.
"Hề Đình, cậu không sao chứ?" Mạnh Trường Lăng quan tâm hỏi han.
Cố Hề Đình nhếch môi không muốn trả lời.
Nhiều năm trôi qua hai người đã từng là bạn tốt, bây giờ cũng kề vai chiến đấu một ngày.
Lạc Tang nhờ máu của người thường để tăng tu vi, công lực khác xa với Mạc Cổ.
Mạnh Trường Lăng bị Lạc Tang đả thương trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cậu vẫn cố đứng dậy phi thân mà đi.
Không biết bao nhiều lần Mạnh Trường Lăng bị té ngã trên đất rồi đứng dậy
Cuối cùng.
Lưu quang bay ra như tơ tuyến, Mạnh Trường Lăng đốt chính tiên linh khí của mình để trói buộc Lạc Tang.
"Cố Hề Đình, mau!" Mặt cậu đầy máu tươi gân cổ lên hô to.
Nghìn cân treo sợi tóc, Cố Hề Đình như gió bay tới, sương trần kiếm vừa ra, mũi kiếm phát sáng, lưỡi kiếm kề cổ Lạc Tang, ánh sáng len lõi vào vết thương thiêu cháy.
Cố Hề Đình rơi trên mặt đất, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cả người của Cố Hề Đình loang lổ máu, thân hình anh lảo đảo, để kiếm cắm vào mặt đất rồi quỳ một chân xuống.
"Cố Hề Đình." Mạnh Trường Lăng nằm ngửa dưới đất, thở hổn hển nói một cách khó khăn, "Lần này, tôi không có lùi bước..."
Rất nhiều năm trước cảnh tượng này đã xảy ra.
Mạnh Trường Lăng còn trẻ khăng khăng làm theo ý mình, làm hại nhiều tính mạng.
Mà trận chiến ấy, cậu cũng bị khiếp đảm trong lòng mà để lại Cố Hề Đình một thân một mình chống lại Mạc Cổ.
Đã nhiều năm như vậy.
Cậu vẫn canh cánh trong lòng.
Từ đầu đến cuối không thể nào quên.
Tới hôm nay cậu mới chân chính trực diện đối mặt năm đó mình hèn yếu.
Nghe thấy giọng nói của Mạnh Trường Lăng, Cố Hề Đình không quay đầu lại, tròng mắt không rõ.
Vì trận chiến này mà cây cối xung quanh hư hại, thành nơi tan hoang.
Bóng đêm ở chân trời dần tản đi, ánh sáng hiện lên, nắng ban mai làm tan đi sương mù làm nhức mắt.
Cố Hề Đình nắm chuôi kiếm, quỳ một chân trên đất, áo quần anh nhuốm máu. Chân mày nhíu chặt bây giờ thoáng giãn ra, trong đầu anh trống trơn, không nhịn được nữa, sương trần kiếm buông lỏng ra, cả người ngã trên đất.
Trong chớp mắt anh nghe tiếng thét của Tô Lẫm và Hàn Tùng Nguyên.
Rõ ràng là rất gần nhưng lại xa vời vợi như cách nghìn sông núi.
Thứ anh nghe rõ nhất chính là hơi thở của chính mình.
"Đình ca!"
Xa xa còn tiếng của Tề Thư.
Để tìm âm thanh, anh ráng nghiêng đầu nhìn sang.
Bóng người của Tề Thư đã mơ hồ trong mắt nhưng anh cố gắng mở to mắt nhìn.
Tô Lẫm và Hàn Tùng Nguyên đã giải quyết hết ma tu cũng chạy lại.
Tô Lẫm đỡ lấy anh, "Cố Hề Đình, cậu sao rồi?"
"Thiếu quân không sao chứ?" Hàn Tùng Nguyên gấp gáp.
Cổ họng xông lên một mùi tanh, Cố Hề Đình ho khan, sau đó lấy tay lau máu chảy từ miệng ra.
"Đình ca!" Tề Thư bối rối chạy tới.
"Cô ấy đâu?" Cố Hề Đình mở miệng, giọng nói khàn khàn.
"Chị dâu nhỏ không sao, Đình ca, cậu đừng lo lắng..." Tề Thư vội vàng trả lời anh.
Nhưng vừa dứt lời thì Cố Hề Đình nhắm hai mắt lại.
"Đình ca!" Cậu vội vàng kêu.
Cố Hề Đình nhắm mắt, âm thanh không lọt vào tai.
Trong từng đám mây mờ mịt, mây tía như cẩm.
Anh tựa như được về Thanh Khâu.
Lại tựa như thấy gương mặt nhỏ nhắn của Chu Song Song.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.