Mạng Internet thông thuận, trong vài giây đã xuất hiện tên của đối phương ở bảng thông tin yêu cầu kết bạn trên WeChat, ‘Chu Lãng’.
Tống Ý Dung nâng nâng di động trong tay, nhìn nam nhân, bỗng nhẹ nhàng gọi: “Chu Lãng.”
Chu Lãng đang nhìn thân ảnh Tống Ý Dung, khoảng trắng nổi bật trong khung cảnh bụi mờ, nghe cậu gọi tên mình mà anh vẫn không phản ứng, đồng tử màu nâu dừng hẳn trên thân ảnh đó.
Thanh âm Tống Ý Dung trong trẻo mang theo hơi thở thiếu niên xen lẫn một chút ngọt ngào, nếu không nghe kĩ sẽ không cảm nhận được ý tứ ái muội ẩn giấu bên trong.
“Sao?” Anh bỏ qua những ý niệm kì lạ này mà hỏi “Làm sao vậy?”
Mặt Chu Lãng quay đi với độ cong thật nhỏ xem trời âm u bên ngoài, trời đã hết mưa, mà trong phòng lỗ tai của anh cũng không vì trời tốt lên mà bớt đỏ.
“Hết mưa rồi,” Tống Ý Dung nhìn ra ngoài: “Phiền anh đưa tôi đi một chút.”
“Ừ, đội mũ bảo hiểm đi” Chu Lãng vẫn đưa qua cái mũ bảo hiểm màu trắng kia, chân dài nhẹ nhàng bước qua thân xe máy giữ xe vững vàng, bàn tay nổi gân xanh nắm lấy tay lái, ngón tay thon dài nhìn rất mạnh mẽ.
Đầu Tống Ý Dung đội mũ bảo hiểm, ánh mắt lại nhìn lung tung, lớn lên cũng được nhưng tính cách quá nhàm chán, cậu thầm đánh giá trong lòng.
Chưa lên xe thì thôi, ngồi xe máy của người ta rồi Tống Ý Dung mới phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cơ bắp sau lưng nam nhân căng cứng, thiếu chút nữa cậu cho rằng mình đang dựa vào một tấm thép, đang suy nghĩ thì tiếng nói của Chu Lãng từ phía trước vọng lại:
Xa xa là đồi núi phủ đầy hoa vàng, Tống Ý Dung cảm thán: “Hoa ở nơi này nở thật là đẹp!”
“Ừ, rất đẹp” khi Chu Lãng nói chuyện, Tống Ý Dung dán vào bờ vai anh cảm nhận chấn động theo từng lời, nói xong câu này, hai người cũng không nói gì thêm.
Tống Ý Dung lúc đầu còn nghiêm túc bắt lấy góc áo Chu Lãng, nhưng chưa đến nửa hành trình ngón tay đã buông lỏng ra.
Cậu mở ra đôi tay, nhắm mắt lại để gió lướt qua từng kẽ tay, giống như lướt đi trong dòng thời gian vô hạn, quá khứ cùng những điều không tốt theo gió mà trôi đi.
Không biết qua bao lâu, Chu Lãng bỗng nhiên nói: “Tới chợ rồi.”
Xe tắt máy dừng tại chỗ, Tống Ý Dung cảm giác trái tim mình cũng theo tiếng động cơ mà ngừng lại, hô hấp bị bóp chặt lúc có lúc không.
Vài phần đau đớn tuôn ra, quả nhiên chỉ ở trong gió, mỗi người mới có được một chút ngắn ngủi buông tâm.
Cậu mở to đôi mắt có chút ướt át, lông mi run run, tiếng nói khô khan: “Được.”
Xuống xe, Tống Ý Dung vuốt lại đầu tóc bị mũ bảo hiểm đè rối loạn, thanh thanh giọng: “Gần đây có cửa hàng bán vật dụng gia đình không?”
“Có, cậu muốn mua gì?”
Cuối cùng cũng vuốt gọn tóc, Tống Ý Dung có chút gấp gáp: “ Bóng đèn ở phòng khách bị hư.”
“ Ừ, tôi dẫn cậu đi.”
Vào cửa hàng, Tống Ý Dung hỏi: “Ông chủ, bóng đèn dùng trong phòng khách là loại nào vậy?”
Ông chủ nhìn cậu: “Kiểu dáng rất nhiều tùy theo giá và kích cỡ, cậu muốn mua thế nào?”
Khuỷu tay Tống Ý Dung tựa lên quầy hàng hướng cằm lên trên suy nghĩ, nửa phút trôi qua rầu rĩ mà trả lời: “Tôi cũng không biết.”
Nam nhân đứng đằng sau chợt lên tiếng: “Giống cái lần trước được không?”
“ Cái lần trước.. ừ được” Tống Ý Dung đáp lời mới phản ứng lại, quay đầu nhìn anh: “ Anh biết?”
“Lúc trước tôi từng giúp thay cái đèn đó” Chu Lãng lời ít mà ý nhiều.
Lấy bóng đèn đi ra cửa hàng, Tống Ý Dung nghẹn nãy giờ cũng chịu nhìn anh mà hỏi: “ Vậy… anh có thể…”
Khó được ngượng ngùng một lần, Tống Ý Dung không có thói quen làm phiền người khác.
“ Có thể” Chu Lãng không chờ cậu nói hết câu đã tiếp lời, hết sức thẳng thắn.
“ Ờm..” Tống Ý Dung nhấp môi: “Cảm ơn anh.”
Tống Ý Dung còn muốn đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt nên nói: “Đúng rồi, nếu anh bận việc thì về trước đi, chút nữa tôi tự về được, hôm nay làm phiền anh.”
Lời nói khách khí, xa xa gần gần làm người không quá dễ chịu.
Chu Lãng nhìn chằm chằm cậu, có lẽ cũng không hẳn là chằm chằm, chỉ là cái nhìn so với bình thường hơi lâu một chút rồi dời mắt đi: “Không có việc gì.”
“Anh Xa nhờ tôi giúp đỡ khách thuê nhà.” Chu Lãng dọn ra một lý do hết sức hợp tình hợp lý.
Anh Xa? Tống Ý Dung nhớ rằng chủ nhà gọi là Vương Tri Viễn. ( Viễn = Xa)
Kệ để hàng siêu thị muôn màu muôn vẻ, Tống Ý Dung nói là mua đồ dùng sinh hoạt, tay lại thành thật mà cầm rất nhiều khoai tây chiên cùng đồ ăn vặt.
Mắt thấy xe đẩy đã đầy hơn phân nửa, Chu Lãng vài lần đắn đo cuối cùng vẫn mở miệng: “Khu bán đồ dùng sinh hoạt đi hướng bên này” duỗi tay chỉ chỉ.
Tống Ý Dung gật đầu: “Biết”, không cam lòng mà lại bỏ vào thêm mấy hũ tắc ngâm: “Trở về nhà cũng khó mua” rồi quay sang hướng đó tiếp tục mua sắm.
Từ siêu thị ra, Tống Ý Dung xách hai cái túi to nhìn trời u ám, Chu Lãng trầm mặc vài giây rồi nói: “Tôi có thể xách giúp cậu.”
Trên trời chỉ còn sót lại chút ánh hoàng hôn, hắt lên một tia le lói ở cuối đường.
Tống Ý Dung nhìn anh một cái rồi cầm lấy di động xem giờ
17:31
“Anh có đói bụng không?”
Chu Lãng: “Không đói.”
Tống Ý Dung: “Tôi mời anh ăn cơm nha.”
Trong mắt Chu Lãng là bất đắc dĩ: “Không cần đâu.”
“Anh giúp tôi nhiều như vậy” Tống Ý Dung kiên trì” “Phải cảm ơn anh mới được.”
“Ăn ở cửa hàng quá phí tiền,” Chu Lãng đi phía trước vài bước: “Hay là cậu ăn đi, tôi chờ ở bên ngoài.”
Nam nhân cố chấp ở trình độ nhất định đúng là có chút phiền nhưng Tống Ý Dung đành chịu: “Cũng được, khi nào có thời gian tới nhà, tôi nấu cơm mời anh.”
Chu Lãng do dự một chút vẫn đồng ý: “Được.”
Xe máy chở người nay chở thêm vật có chút khó khăn, đến khi Chu Lãng cầm được tay lái, hai cái túi còn nặng hơn hai túi đồ của Tống Ý Dung nằm trong ngực cậu.
Tống Ý Dung ôm bốn túi đồ vật lớn có hơi khó khăn, Chu Lãng cũng không vội xuất phát, quay đầu lại nói với Tống Ý Dung: “Phía trước có thể đặt một túi.”
Tống Ý Dung: “Không có việc gì, tôi ôm được.”
Chu Lãng cũng không ép: “Tôi sẽ chạy chậm một chút.”
Rốt cuộc về đến nhà, Tống Ý Dung đổi dép lê ở huyền quan nhìn Chu Lãng còn đứng ở ngoài cửa: “Vào nhà đi.”
Chu Lãng ngại bẩn: “Đế giày dơ.”
“Không có việc gì.” Tống Ý Dung không thèm để ý: “Tôi cũng hay như vậy, anh cứ vào đi, dơ để đó tôi lo.”
Cậu nói nửa đùa nửa thật nhưng Chu Lãng đã khom lưng cởi giày để ngay ngắn ở cửa sau đó mang vớ vào.
Tống Ý Dung có chút kinh ngạc: “Sàn nhà lạnh, ảnh hưởng đến chân không tốt, anh cứ mang giày vào đi, không có gì đâu.”
( hỏa khí vượng: người có nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường một chút)
Tống Ý Dung liếc anh một cái bỗng nhiên đứng ở tại chỗ nở nụ cười.
Thực sự rất có ý tứ.
Khi Chu Lãng đứng trên thang đổi bóng đèn, Tống Ý Dung ở dưới đợi xem có gì cần giúp không.
“Tua vít.” Chu Lãng đỡ đèn nói.
Tống Ý Dung cúi đầu tìm kiếm trong thùng dụng cụ rồi đưa cho anh: “Chắc là cái này ha.”
“Ừ.” Chu Lãng lấy tay tiếp nhận.
Tống Ý Dung từ dưới nhìn lên, ở góc độ này nhìn rõ độ cong của cổ, hầu kết chợt lên cao rồi xuống, đường cong lãnh nghị ( nghiêm nghị lạnh lùng) bị ánh sáng tối tăm mạ lên một tầng viền vàng nhàn nhạt rồi bỗng nhiên đánh giá: “ Hầu kết của anh lớn lên thật tốt.”
Nếu là không nói, Chu Lãng còn sẽ không chú ý, nhưng hiện tại tầm mắt Tống Ý Dung nhìn anh không dời làm anh rất muốn nuốt nước miếng.
“Có thể cho tôi một ly nước không?” Chu Lãng bình tĩnh mà lắc lắc công cụ trên tay: “Có chút khát.”
Tống Ý Dung nhìn chằm chằm lỗ tai anh cười cười, xoay người đi phòng bếp: “Đương nhiên có thể.”
Phòng khách nhờ có đèn mà trở nên sáng ngời, buổi tối Tống Ý Dung tắm xong, viết chương mới của tác phẩm, lúc này mới mở WeChat, đến khung thoại với Chu Lãng.
Chủ đề viết văn cũng không khó, chủ yếu là viết về phong cảnh trấn Bán Kiều, tiếp theo đưa ra một ít kiến nghị để phát triển.
Tống Ý Dung nhìn lướt qua yêu cầu:
– dùng giấy trắng A4 viết tay.
Được thôi, giúp người giúp tới cùng.
——
Thời tiết vẫn là lạnh, thêm một áo khoác dài bên ngoài là vừa, sẽ không cảm thấy quá nóng.
Đem quần áo ban ngày thay ra bỏ vào máy giặt, Chu Lãng mới ngồi xuống ghế, cơ hồ là vụng về mà lặp đi lặp lại những từ đơn theo thanh âm của di động.
Năm đó tốt nghiệp cao trung, cha làm ở công trường xảy ra chuyện nên bị tật tay phải.
Trụ cột kinh tế trong nhà trong một đêm ngã xuống, Chu Lãng lúc đó 17-18 tuổi, bờ vai lại căng lên mà chống đỡ.
Năm đó cho dù có đậu đại học cũng không nhất định có thể học được, một là trong nhà không có tiền dư dả, hai là anh không thể để cha mẹ ở nhà không ai quan tâm.
Mẹ là người phụ nữ truyền thống nông thôn, không biết chữ lại chịu khổ đã hơn nửa đời.
Vương Tri Viễn hỏi anh có hối hận hay không?
Chu Lãng cắn răng trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu mở miệng nói: “Không muốn nói tới hối hận.”
Học xong từ đơn cuối cùng, điện thoại cũng sắp hết pin, góc trên bên phải chuyển đỏ, anh mới vừa tìm được đồ sạc cắm, di động liền rung lên.
Biểu tượng màu trắng nhảy ra kèm theo số 1 màu đỏ, báo có tin nhắn.
Tống Ý Dung: [ Viết xong rồi anh xem thử đi. ]
Tống Ý Dung: 【 hình ảnh 】
Chu Lãng lấy cái ghế dựa ngồi ở chỗ cắm sạc click mở hình ảnh, trên giấy có bóng dáng ngón tay thon gầy, cạnh bên giấy là mặt kính màu xám của bàn ở phòng khách.
Tống Ý Dung viết chữ rất đẹp, cũng có thể là do nét bút quá tinh tế, Chu Lãng cảm thấy trong đó có một vẻ đẹp không nói thành lời, như lá trúc mùa xuân, như gió xuân thổi qua.
Tống Ý Dung: [ Muốn điều chỉnh gì không? ]
Thanh âm tin nhắn tiếp theo được gửi đến, Chu Lãng mới hoàn hồn đi xem nội dung câu chuyện.
Chữ viết ngay ngắn, hành văn lưu loát, Chu Lãng dễ dàng nhìn ra, Tống Ý Dung không tầm thường.
Trên bàn phím ngập ngừng hồi lâu, mất hai phút cho hai chữ, Chu Lãng: [ Không có. ]
Tống Ý Dung: [ Thấy anh ‘ đang soạn tin’ một hồi, tưởng anh có nhiều điều chỉnh chứ, nếu không có vấn đề gì, ngày mai anh qua đây lấy đi. ]
Chu Lãng: [ Cảm ơn. ]
Chu Lãng: [ Vất vả. ]
Ngữ khí trả lời cũng giống tảng đá, cứng ngắc.
Tống Ý Dung đang hứng thú, từ trong group lớp cũ tìm icon biểu tình mặt người, copy, paste, lưu lại toàn bộ.