Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 51: Điều em không ngờ tới



Mọi việc ở toà biệt thự rộng lớn vẫn diễn như bình thường…

Ngày thứ nhất, Ái Hy không hề bước chân ra khỏi phòng, Vương Hoàng phải cử người hầu mang thức ăn đến tận phòng, tiện thể quan sát và báo cáo tình hình hiện tại của Ái Hy.

Ái Hy vẫn ăn, vẫn ngủ như thường ngày, hoàn toàn không có chút thái độ nào gọi là đang tìm kiếm Hạo Thần hay khóc than vì thiếu vắng một bóng người quan trọng.

Vẫn ngồi yên lặng đắm chìm trong những dòng suy nghĩ miên man, nhưng vẫn không thể tìm được tia sáng cho cuộc sống hiện tại.

Ái Hy bắt đầu mơ thấy những giấc mơ liên quan đến đôi mắt màu hổ phách mình trông thấy hôm trước, nhưng không thấy gì hơn ngoài việc đôi mắt ấy đang lặng lẽ nhìn mình trong bóng tối.

Cảm thấy cõi lòng vô cùng trống vắng, dường như từ lúc thức tỉnh trong bệnh viện đến tận bây giờ, Ái Hy hoàn toàn không hề cảm thấy an toàn và “Minh Vỹ” của hiện tại cũng không thể lấp đầy khoảng trống cho Ái Hy.

Giơ bàn tay trái lên cao, ánh mặt trời vàng kim đang khiến chiếc nhẫn bạc trên tay Ái Hy tạo nên một vài tia sáng lấp lánh, hằn rõ hai chữ “Venus” rất quen thuộc.

Chiếc nhẫn này… Ái Hy không hề biết nó đã trên tay mình từ lúc nào, dường như từ lúc thức tỉnh nó đã nằm gọn trên ngón áp út khi ở bệnh viện.

Có lẽ… đây là vật duy nhất tồn tại trong quá khứ đi theo Ái Hy đến hiện tại.

Dành cả ngày để ngồi bất động trên giường, Ái Hy thật sự đang mất dần sức lực, chỉ ăn vài mẩu bánh mỳ sand – witch và uống sữa để cầm hơi.

Gấu bông trong tay vẫn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng và thanh khiết, Ái Hy siết chặt gấu bông, đưa một tay ôm lấy đầu.

Triệu chứng đau đầu bắt đầu xuất hiện liên tục, đôi lúc thuyên giảm nhưng vẫn còn vương lại một chút nhức nhối và choáng váng nơi đỉnh đầu.

Gần như mất hết sức lực, Ái Hy nằm xuống giường, chìm sâu vào giấc ngủ…

Ngày thứ hai, Vương Hoàng bước vào phòng, tựa vào tường, khoanh tay đứng nhìn Ái Hy với vẻ mặt chán hết mức.

- “Cô có biết người đưa cô về đây là ai không?” – Vương Hoàng cười khẩy, nếu Ái Hy không nhớ được thì để Vương Hoàng nhắc cho vậy!

Chỉ cần Ái Hy nhớ lại tất cả, dĩ nhiên Ái Hy sẽ không làm phiền Hạo Thần nữa, và Hạo Thần lại có thể dùng tài năng của mình phục vụ cho công chúng.

Ái Hy vẫn ôm gấu, đôi mắt mông lung nhìn Vương Hoàng, từ ánh mắt đến chất giọng đậm chất khinh khi của Vương Hoàng khiến Ái Hy cảm thấy hơi hụt hẫng và mệt mỏi.

- “Minh Vỹ…” – Ái Hy chậm rãi trả lời, câu nói thoát ra khỏi đôi môi xinh xắn cực kỳ ngắn gọn và nhẹ nhàng tựa như một ngọn gió nhẹ nhàng mơn man bên tai Vương Hoàng, khiến càng lúc Vương Hoàng lại càng căm ghét Ái Hy.

Đây là cách Ái Hy chinh phục người khác phái sao?

Vương Hoàng cười nhạt, Minh Vỹ sao?

Hạo Thần ơi là Hạo Thần, có cần phải thảm hại đến mức cắn răng chịu đựng và yêu thương hết mực một người con gái đến ngay cả tên của mình cũng không nhớ không?

- “Xin lỗi cô… nhưng tên của cậu ấy là Hạo Thần, không phải là Minh Vỹ!” – Vương Hoàng vừa ra vẻ làm người tốt, vừa dùng chính lời nói của mình mà đả kích Ái Hy.

Hạo Thần?

Cái tên này cũng rất quen thuộc, dường như Ái Hy đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, bàn tay đang ghì chặt con gấu bông dần nới lỏng, sau đó để mặc gấu bông tiếp đất một cách “hoành tráng”.

- “Hạo.. Hạo Thần?” – Chất giọng của Ái Hy thoáng run rẩy, lặp lại cái tên ấy như đang cố khẳng định lại sự thật…

Ái Hy trong bộ váy ngủ màu trắng đứng bật dậy, thân hình màu trắng mỏnh manh như làn sương buổi sớm, có thể tan biến vào hư vô bất cứ lúc nào.

Gấu bông thân yêu rớt xuống nền đất lạnh lẽo, mang theo một chút vết tích bi thương đầy ai oán.

Hai bờ vai nhỏ bé bắt đầu run lên không ngừng, Ái Hy đứng đối diện với Vương Hoàng, hô hấp gần như ngừng lại không hoạt động.

Gương mặt Ái Hy trắng nhợt tựa như ánh mặt trời ngày đông, lạnh lùng xen lẫn chút phẫn uất.

Vương Hoàng không màng để tâm đến sắc mặt của Ái Hy đang dần trở nên tệ hơn, gật đầu khẳng định.

Cô ta đang định giở trò gì đây? Một ả hồ ly không hơn không kém thì làm được gì ngoài việc khiến người khác thương hại cơ chứ?

Từ phía bên kia, Ái Hy mím môi, đôi mắt bắt đầu nhoà đi vì những dòng lệ vô thức, chỉ cần chớp mắt một cái nữa thôi, lập tức những giọt nước trong suốt đang ngưng tụ sẽ lập tức rơi xuống.

Nhanh đến mức Ái Hy không kịp định thần, đầu óc lại trở nên đau buốt, nhưng Ái Hy vẫn không hề phản ứng.

Dòng lệ mờ ảo lăn dài trên gò má, cả người Ái Hy vẫn run lên, tiến đến gần Vương Hoàng…

Khi khóc, mọi vật sẽ trở nên mờ nhạt… nhưng tại sao lúc này Ái Hy lại có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh đến từng chi tiết, dù chỉ là thứ nhỏ nhặt nhất!

Đưa hai tay nắm lấy vạt áo sơ – mi của Vương Hoàng, Ái Hy siết chặt đôi bàn tay, lắc đầu nguầy nguậy.

- “Không.. không đúng! Anh ấy… là Minh.. Vỹ!” – Câu nói phủ định ngoan cố được nói trong đứt quãng, nước mắt Ái Hy đang không ngừng nối tiếp nhau lăn dài trên gương mặt nhỏ xinh, rơi xuống nền đất băng giá.

Không tin… Ái Hy không tin!

Nếu anh ta không phải là người tên “Minh Vỹ”, vậy ai mới là người ấy?

Vương Hoàng hết sức ngạc nhiên trước hành động của Ái Hy, không ngờ Ái Hy lại có thể kích động đến mức này!

Lúng túng gạt tay Ái Hy ra khỏi vạt áo của mình, Vương Hoàng chán ghét ném cho Ái Hy một cái nhìn khinh bỉ, đưa tay phủi phủi áo như đang ghê tởm vì bị Ái Hy chạm vào.

Mọi hành động đều không hề được Ái Hy để tâm, Ái Hy chỉ biết rằng mình cần làm rõ chuyện này!

- “Nhắc lại một lần nữa, tên của cậu ấy là Hạo Thần!” – Vương Hoàng điềm tĩnh giải thích, dường như đang cố nhẫn nhịn khi trông thấy Ái Hy rơi nước mắt.

Mọi chuyện dường như đã vượt quá xa so với những gì Ái Hy tưởng tượng, đến mức này Ái Hy cũng không thể đứng vững được nữa, thả người ngồt bệt xuống nền đất, đôi mắt không chút hạn định tâm hồn.

Chuyện gì thế này?

Nếu thật sự là như thế, thì hơn một tháng qua Ái Hy đã nhầm lẫn người con trai ấy là người mang cái tên “Minh Vỹ” còn sót lại trong tâm trí ư?

Nơi đỉnh đầu lại bắt đầu trở nên đau buốt đến tê dại, Ái Hy chỉ còn biết vô thức đưa tay ôm lấy đầu, quỳ sụp xuống nền đất.

Gương mặt… một gương mặt mờ nhạt đang ẩn hiện trong tâm trí của Ái Hy…

Quen thuộc… nhưng lại vô cùng lạ lẫm!

Trước mẳt Ái Hy tối dần… tối dần… sau đó hoàn toàn mất đi mọi giác quan, bóng người nhỏ bé cũng ngã gục sàn nhà lạnh lẽo…



- “Lập tức cử người đi tìm cô ấy! Không được bỏ sót bất kỳ nơi nào!” – Minh Vỹ tức giận đập mạnh vào bàn làm việc của ông Hàn, đôi mắt trừng lên, lửa hận vẫn chưa dứt trong đôi mắt tuyệt đẹp.

Không có căn cứ để khẳng định Ái Hy đã chết sau vụ chấn động, lại càng không có bất kỳ lý do nào để Minh Vỹ bỏ cuộc như thế!

Tìm… phải tìm kiếm, không thể bỏ sót bất cứ cơ hội nào để lại được nhìn thấy Ái Hy lần nữa.

- “Tại sao ta lại phải giúp con?” – Hai bàn tay ông Hàn đan vào nhau, điềm đạm nhìn Minh Vỹ đầy thuyết phục.

Đây gọi là quy luật “Có qua có lại mới toại lòng nhau”, nếu nghĩ ông Hàn sẽ giúp Minh Vỹ tìm kiếm người con gái vô giá kia vì tình nghĩa thì hoàn toàn là sai lầm… đối với ông, cái gì cũng phải có cái giá của nó.

- “Tôi sẽ nghe theo lời ông… vô điều kiện! Chỉ cần đem cô ấy trở về với tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.