Bóng thiếu nữ xinh xắn bước ra khỏi khu vườn rộng lớn của toà biệt thự lộng lẫy không một bóng người, bước chân vội vàng và đôi vai nhỏ nhắn đang run lên từng hồi.
Ái Hy bước đi thật nhanh, như thể đang sợ sẽ có ma lực lôi kéo mình quay trở lại điểm xuất phát.
Những hạt mưa lạnh giá rơi không ngớt, xung quanh như bị thứ âm thanh đồng âm của nó nuốt chửng, nhưng vẫn không tài nào xoá nhoà được những chuyện đã và đang xảy ra.
Bàn tay Ái Hy gần như dùng hết lực để bụm miệng lại, cô cố gắng nuốt những tiếng khóc đau đớn vào tận sâu trong trái tim, nhưng vẫn không thể không khóc sau tất cả…
Những tiếng nấc dù cho đã bị ngăn chặn bởi chính bản thân mình, nhưng vẫn bật ra khe khẽ…
Ái Hy cảm thấy cơ thể đang lạnh đến mức tê buốt, nhưng tận sâu bên trong… trái tim cô, nó đã đóng băng suốt ba năm qua và gần như chai lỳ với cảm xúc, giờ đây nó lại thắt chặt lại như thể muốn vỡ tung.
Cô chạy đến gần chiếc cổng ra vào, cả người dường như kiệt sức… cô đã khóc quá nhiều, và đã thật sự kiệt sức.
Bàn tay mềm mại vẫn còn lưu lại hơi ấm của Minh Vỹ siết chặt lấy song sắt của chiếc cửa, những giọt nước trong suốt liên tục chạy dài trên khuôn mặt và rơi xuống nền đất.
Nước mắt hoà lẫn vào nước mưa, thứ nước đó lại khiến cô thêm nặng lòng…
Cô… đã cho anh uống thuốc ngủ loại nhẹ nhất… để giết anh!
Ban đầu, cô muốn anh từ từ trải nghiệm đau đớn khi cả cơ thể không cử động được và bất lực đón nhận cái chết, nhưng giờ đây… cô lại ân hận, thực sự rất ân hận.
Cô đã giết anh… giết bằng cách tàn nhẫn nhất!
Dù cho kế hoạch đã hoàn thành, nhưng cô lại không đủ dũng khí để chứng kiến cái chết của anh do sự áp đặt của mình…
Cô không muốn, không muốn phải làm như thế này!
Ngày trước, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô phải dùng chính đôi tay mình giết chết anh… chưa hề.
Tất cả những gì cô mong ước, chỉ là được sống hạnh phúc bên anh, chỉ cần có anh là đủ rồi.
Ngay từ khoảnh khắc vừa đẩy anh ngã xuống, sự thù hận trong cô lại tan biến vào không khí, bàn tay bất chợt nắm lấy anh kéo ra khỏi mặt nước.
Nhưng chỉ trong một phút giây nghĩ đến việc anh đã giết gia đình mình, thì đôi tay cô lại buông lơi, hững hờ để mặc anh tiếp tục bị nước chiếm hữu.
Cả người Ái Hy tựa vào tường, từ từ trượt dài xuống… cô khuỵu gối trong màn mưa, bật khóc không ngừng…
…
Mưa nặng hạt, sự buốt giá được bao trùm khắp không khí, khiến vạn vật trở nên mờ ảo một cách phi thực…
Hạo Thần ngẩng cao đầu, mái tóc và thân người cậu ướt sũng vì nước mưa, chú mục bóng người đang nằm dài trên thảm cỏ cạnh bể bơi.
Minh Vỹ thở dốc, đôi mắt khép hờ lại, lý trí vẫn còn nhưng thân thể anh lại hoàn toàn rơi vào trạng thái bất động…
Anh đúng thật là vô dụng, vô dụng vì không thể nói cho Ái Hy sự thật, và không thể để cô tiếp tục yêu anh.
Tầm nhìn trước mắt anh mờ nhạt, một phần là do nước mưa… phần còn lại là do tác dụng của viên thuốc vừa được Ái Hy cho uống.
Cảm giác tức ngực do sức ép dưới mặt nước giờ đây không còn hành hạ thân thể anh nữa, nhưng cả người anh cảm thấy thật nặng trĩu và tê cứng.
Nếu Hạo Thần không kéo anh lên, có lẽ giờ này anh đã chết dưới tay cô rồi…
Nhưng cũng không còn quan trọng nữa, vì cô không cần anh và muốn giết anh… cuộc sống cũng không còn ý nghĩa nữa.
“Cảm giác khi bị cô ấy đẩy ngã như thế nào? Có đau không?” Hạo Thần bước đến trước mặt Minh Vỹ, quay lưng về phía anh và cất giọng châm biếm. “Rồi Ái Hy sẽ thuộc về tôi, đừng lo vì cô ấy đã hận đến mức muốn giết anh nên sẽ không có chuyện cô ấy quay về bên anh đâu.”
Minh Vỹ vẫn bất động, nhưng Hạo Thần dường như vẫn chưa muốn để anh yên, tiếp tục cất giọng.
“Nói đi, anh cảm thấy như thế nào?”
Một khoảng lặng thinh…
Xung quanh vẫn là tiếng mưa không ngớt, vô tình khiến những người trong cuộc thêm phần đau lòng.
“Đ.. đau…”
Giọng nói trầm khàn bật ra khe khẽ, Minh Vỹ đáp, đôi mắt anh nhắm lại…
Từ khoé mắt anh chạy dài một dòng chảy chạy dài không theo bất cứ một quy luật nào cả, rồi từ từ rơi xuống đất cùng những hạt mưa buốt giá.
Chính bản thân anh cũng không biết đó là nước mắt… hay là nước mưa nữa.
Mọi giác quan của anh tê liệt rồi, không thể cảm nhận thêm được bất cứ một điều gì cả.
Hạo Thần không ngạc nhiên trước câu trả lời của Minh Vỹ, cậu đanh mặt nhìn anh, gằn từng chữ.
“Cô ấy nghĩ anh là kẻ giết gia đình mình, cô ấy đã dành trọn ba năm để tập quên và hận anh, và bây giờ cô ấy đã làm được!” Hạo Thần gầm lên, dường như tất cả những điều cậu che giấu giờ đây lại được cơ hội để giải toả. “Cũng phải cảm ơn anh, việc chính Điền Huân giết người thân của Ái Hy chỉ duy nhất mình tôi và anh biết, nhưng anh lại không thanh minh cho chính mình và tiếp tay cho tôi khiến cô ấy hận anh tận xương tuỷ!”
Hạo Thần bật cười lớn tiếng, cậu gần như trở nên điên loạn…
Lúc Ái Hy đẩy Minh Vỹ xuống nước và bỏ đi… cậu đã thấy cô ôm lấy ngực và bật khóc thành tiếng!!
Thì ra dù cho có làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cô vẫn không thể quên Minh Vỹ để đến với cậu, hắn ta thì có gì tốt cơ chứ?
Hai bóng người thiếu nữ đang đứng bên cạnh cả hai người im lặng đứng sau Minh Vỹ và Hạo Thần vẫn bất động, nhưng có một người đang ngạc nhiên tột độ!!
Người thiếu nữ đang cầm chiếc ô chợt buông thõng tay, thất thần nhìn Hạo Thần…
“Tịnh Nhi, làm gì vậy?! Ướt cả người tôi rồi!!” Chất giọng chanh chua của người còn lại chợt kêu thét lên, cô ta cúi xuống cầm lấy chiếc ô và tự che lấy cho mình.
Tịnh Nhi lại ngỡ ngàng nhìn Hạo Thần, người mà cô tin tưởng nhất…
Người giết Triết Dạ là Điều Huân… kẻ mà cô từng tiếp tay để hại Minh Vỹ lại chính là kẻ giết người cô yêu thương nhất?
Không những thế, cô lại còn giúp họ chia rẽ em gái của Triết Dạ – Ái Hy và Minh Vỹ…
Tiếng giày cao gót di chuyển thật nhanh, Tịnh Nhi không màng đến những giọt nước đang thấm đẫm chiếc váy đỏ nữ tính của mình, bước đến và đẩy ngã Hạo Thần về phía trước.
“Có đúng không?”
Tịnh Nhi rơi nước mắt, đôi mắt cô nhìn cậu như tìm kiếm chút gì đó gọi là sự tin tưởng, nhưng những lời cô vừa nghe được lại là câu phát ngôn của Hạo Thần!!
“Tôi hỏi có đúng không? Đúng không?”
Cố tình nhấn mạnh hai từ “đúng không”, Tịnh Nhi gần như sắp phát điên…
Không thể nào… không thể nào!!
Hạo Thần cũng lặng im không thèm trả lời, vì Tịnh Nhi chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi, cô như thế nào đối với cậu cũng không quan trọng bằng Ái Hy.
Sự thật này… chỉ cần Ái Hy không biết là đủ!
Cô gái đi cùng Tịnh Nhi cũng sững sờ, cô ta đứng yên như tượng gỗ, tiếp tục chờ đợi xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vừa bị xô ngã bất ngờ, Hạo Thần bình thản đứng dậy, lấy từ trong túi ra một vật thể khá nhỏ – là một chiếc dao con!!
Cậu mặc cho Tịnh Nhi đang bị shock đến mức ngã khuỵu xuống đất, mặc cho cô gái kia nhìn mình như thế nào, tiếp tục bước đến gần Minh Vỹ.
“Cô ấy… phải thuộc về tôi!”
Rất tiếc, trong trường hợp này Minh Vỹ cũng hoàn toàn buông thả, anh không muốn đôi co gì cả, và anh cũng không còn chút sức lực nào cả.
Đến tận lúc Hạo Thần chỉ còn cách Minh Vỹ một đoạn ngắn… thì thiếu nữ trong chiếc váy ren đen xuất hiện, quỳ xuống và đưa tay kéo Minh Vỹ ôm vào lòng.
Ái Hy trừng mắt nhìn Hạo Thần căm hận, cất cao giọng một cách dứt khoát.