Bắt Em Về Làm Vợ

Chương 61: 61: Em Là Duy Nhất




Tần Nguyệt nhìn Tống Cận Trạch rất lâu, nghe được câu nói của anh, nước mắt của cô bất giác rơi xuống, cô vẫn luôn nắm chặt bàn tay của Tống Cận Trạch sợ nếu buông ra anh sẽ ngay lập tức biến mất.
Bàn tay trái của anh có thể cảm nhận rõ ràng cái nắm tay của cô lực đạo rất mạnh xen lẫn sự run rẫy, Tống Cận Trạch thật sự không hiểu Tần Nguyệt là đang lo sợ điều gì, anh khẽ vuốt tóc của cô rất nhẹ nhàng, lau nước mắt chô cô, nhỏ giọng dỗ dành người trong lòng:
“Có anh ở đây! Không cần sợ.”
Nhớ lại ánh mắt lúc nãy cô nhìn anh, Tống Cận Trạch thấy bên trong ánh mắt ấy đang có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng do dự sau đó lại sợ hãi, muốn hỏi rồi lại thôi hành động này của Tần Nguyệt lập đi lập lại rất nhiều lần, Tống Cận Trạch cũng không khó để nhận ra.

Anh không muốn cô cứ trong tình trạng này mãi, tự giày vò bản thân, không nhịn được liền hỏi:
“Em có chuyện muốn hỏi anh?”
Nghe Tống Cận Trạch hỏi Tần Nguyệt ngước lên nhìn anh, liền muốn nói nhưng cuối cùng cô vẫn không có đủ dũng khí để nói ra điều mình thắc mắc từ chiều đến bây giờ, sau đó Tần Nguyệt liền lãng tránh sang câu nói khác.
“Em….


Đói rồi.” Nhưng thực ra cô không thấy đói, cô lấy tâm trạng nào nữa mà ăn uống.
Lúc chiều, Tần Nguyệt đã chuẩn bị toàn bộ câu hỏi chỉ còn đợi Tống Cận Trạch trở về, vậy mà bây giờ anh đã ở ngay bên cạnh cô, Tần Nguyệt lại không thể hỏi bất kì điều gì giống như có thứ gì đó chặn họng cô lại không thể nói bất cứ điều gì.

Có lẽ, Tần Nguyệt đã lún quá sâu, yêu người đàn ông trước mắt quá nhiều nên sợ sẽ đánh mất hạnh phúc hiện tại.
Nhận thấy cô vẫn chưa đủ sẵn sàng để nói cho Tống Cận Trạch biết, anh không ép hỏi chỉ mỉm cười đứng dậy bế Tần Nguyệt nằm trên giường, rồi quay lại đóng cửa sổ anh sợ gió lạnh sẽ làm cô bị cảm, đi đến bên cạnh khẽ vuốt tóc cô hành động của anh là đang trấn an Tần Nguyệt, lúc Tống Cận Trạch vừa đi đóng cửa sổ cô đã sợ hãi, bật người dậy.
Qua một lúc, Tần Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh, anh mới lên tiếng:
“Anh xuống lấy đồ cho em ăn.

Rất nhanh sẽ quay lại.”
Tần Nguyệt khẽ gật đầu đồng ý.
Tống Cận Trạch mỉm cười: “Ngoan! Đợi anh.”
Vừa đứng dậy, xoay người Tần Nguyệt liền nắm lấy bàn tay của anh, lúc này ánh mắt cô trở nên kiên định liền hỏi anh:
“Anh nhìn em có thấy em có điểm nào giống một người phụ nữ nào khác không.”
Ánh mắt Tống Cận Trạch mở lớn, vẻ mặt anh vô cùng bất ngờ, không một chút phản ứng khi nghe câu hỏi của Tần Nguyệt.


Cuối cùng Tống Cận Trạch cũng đã có câu trả lời vì sao hôm nay Tần Nguyệt lại trở nên lo sợ như vậy, là bởi vì anh.
Mắt thấy phản ứng bất ngờ đứng bất động của Tống Cận Trạch, cô hiểu ra liền nở nụ cười sau đó từ từ buông tay anh ra.

Biểu cảm của anh như vậy, Tần Nguyệt đã có đáp án thì ra trước giờ Tống Cận Trạch anh chỉ xem cô như một người thay thế, vậy mà, cô lại không hay biết cứ tưởng cô đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, cứ nghĩ cô yêu anh nhiều như vậy thì anh cũng yêu cô nhiều không kém, nhưng thật ra người anh yêu không phải cô.
Dựa vào thành giường, Tần Nguyệt liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô cũng nên chấp nhận sự thật thôi, mặc dù, Tần Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý nhưng tim của cô lại đau quá, rất đau, bàn tay cô khẽ đặt lên ngực trái sau đó liền siết chặt tay.
Tần Nguyệt lúc này đau thương đã chấp nhận mình là kẻ thế thân nhưng đột nhiên lúc này Tống Cận Trạch lại bất ngờ lên tiếng.
“Em là duy nhất.

Không một người phụ nữ nào có nữa điểm giống em.”
Dứt lời, Tống Cận Trạch liền xoay người lại kéo Tần Nguyệt vào lòng, đặt nụ hôn lên môi của cô, Tần Nguyệt vẫn chưa định thần trở lại, cô còn đang trong cơn đau lòng, nhưng khi nghe được câu trả lời từ anh, Tần Nguyệt rất bất ngờ, nước mắt cô lại rơi xuống hai gò má nhưng lần này không còn đau thương mà là hạnh phục, chỉ cần Tống Cận Trạch không xem cô là người thế thân như vậy là đủ rồi.


Bàn tay Tần Nguyệt khẽ ôm chặt thắt lưng của anh đáp trả lại nụ hôn.

Cả hai đắm chiềm trong thế giới của hai người, lúc này Tống Cận Trạch bỗng nhiên dừng lại, nụ hôn của anh luyến tiếc buông đôi môi của Tần Nguyệt ra dừng bên khóe môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ nói:
“Nguyệt! Anh yêu em.”
Ban đầu, Tống Cận Trạch chỉ nghĩ đơn giản muốn trêu đùa Tần Nguyệt nhưng khoản thời gian cô vì anh mà bị bắt cóc, toàn thân thương tích nằm trong bệnh viện, lúc đó, Tống Cận Trạch đã ý thức được trái tim của anh không còn ở chỗ anh nữa mà đã hoàn toàn đặt ở chỗ cô, cũng lúc đó anh nhận ra anh yêu cô rất nhiều.
Tần Nguyệt cũng khẽ nói:
“Cận Trạch! Em cũng yêu anh.”
Nghe được điều mình muốn nghe Tống Cận Trạch lại tiếp tục ngậm lấy đôi môi cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.