Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 12



Um.._

Chào buổi sáng Tiểu thư_ Tiểu Hiên đứng cạnh cửa ra vào, cúi đầu nói.

Mộc Trà nhìn xung quanh phòng mình, đưa hai tay vỗ vỗ má cho tỉnh ngủ rồi bước xuống giường

Huỵch

Ai da, lần thứ 31 rồi đấy! Giường gì mà cao dã man, làm mỗi lần leo xuống không cẩn thận là mông lại chạm đất trước chân. Mộc Trà ôm mông chạy vào nhà vệ sinh.

_ Hôm qua là Tiêu thiếu gia đưa Tiểu Thư về

Cô gật nhẹ sau khi nghe báo cáo, thật tốt quá, cô cũng định hỏi làm sao mình lại về được đây nhưng lại có cảm giác không muốn mở lời cho lắm.

Làm vệ sinh sạch sẽ, mặc đồ từ tay người hầu của mình, cô sẵn sàng bước xuống lầu chạm mặt ông nội.

_ Chào ông buổi sáng_ cô vòng tay cúi người

Mộc Đế không nói gì, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục ăn điểm tâm.

Bị ông lơ đi, Mộc Trà đưa bộ mặt nhăn không ra nhăn buồn chả ra buồn ngồi xuống ghế. Chợt, như nhớ lại điều gì đó, cô đứng bật dậy la lên một tiếng A!

Không khí yên lặng bị cô phá hỏng.

_ Ô..ông nội, con muốn ông giúp con cái này được không?_

Mộc Đế cau nhẹ, Tiêu Dũ đã chuốc cháu ông uống thứ gì mà làm nó hôm nay nói chuyện đủ câu đủ chữ thế này?

_ Được, cứ nói_ ông vẫn giữ trạng thái bình thản mà lạnh lùng trả lời

_ Con muốn tập đoàn mình giúp tập đoàn Quách Gia có thêm vốn để trả hết nợ_

Cô vừa nói xong thì quản gia họ khụ khụ, nói như cô chẳng khác nào nói “vứt rồi lượm”

Quách Gia thật ra chỉ là tập đoàn nhỏ nhưng công ty lớn, lâu nay làm ăn cũng có lời chứ không lỗ. Việc kinh doanh và điều hành của Quách gia bị tuột dốc chỉ vì một lí do rất đơn giản, là Mộc Chủ tịch sai người rút cổ phần trong công ty đó. Tại sao ông lại làm thế thì chắc chắn là do việc Quách tiểu thư dám đụng chạm vào cháu gái “rượu” của chủ tịch đây rồi. Bây giờ tiểu thư bảo giúp đỡ lại họ, thế những việc chủ tịch làm cũng như công toi.

_ Con muốn ta giúp gì được?

_ Ông chỉ cần thêm vốn cho công ty của Quách Gia là được

Cô choàng cổ ông bắt đầu nài nỉ_ nha nha, giúp họ nha ông

Ông bật cười, đúng là từ chối con nhóc này không nổi mà. Bị con nhà người ta đánh đến ngất xỉu như thế mà còn đòi giúp được.

_ được_

_ yay, thưa ông con đi học_

Cô lấy cặp chạy thẳng ra ngoài mà không đợi ai nói gì.

_ Tiểu thư, mời lên xe

_ Hôm nay chạy bộ!_ cô la to, chân vẫn phóng như bay

_ Chủ Tịch

_ Quản gia, cứ làm theo ý con bé

Rốt cuộc ông cũng thay đổi suy nghĩ của mình, để con bé sống với cá tính của nó, ràng buộc cũng sẽ không thay đổi được gì. Thay vào đó, cũng có tác hại là biến cháu gái ông thành người giả tạo.

….

_ Chi Linh, xin lỗi hôm qua tỷ bận quá nên không bàn được chuyện có nên giúp muội hay không. Bây giờ công ty nhà muội đã ổn chưa?

Chi Linh đáp trả lại nụ cười giả tạo pha một chút khinh: cảm ơn đã quan tâm Du Tố tỷ. Mọi thứ đều ổn

_ Ồ vậy à, chiều nay đi chơi không? Tỷ muội mình mấy ngày không gặp, tỷ nhớ muội quá àh

Chi Linh chợt cảm thấy xấu hổ cho chính mình vì đã cư xử “sởn gai gốc” như vậy trong bao năm qua. Nếu là tỷ muội tốt, thì đã không phải nhởn nhơ nói những câu dối lòng như vậy rồi.

_ Linh!

Tiếng gọi dễ thương kéo Chi Linh ra khỏi đống suy nghĩ, Du Tố cũng quay mặt lại tò mò là ai? …Hy Tranh? cô ta làm cái quái gì ở đây thế? trong đầu Du Tố chợt xuất hiện hàng ngàn câu hỏi.

Thấy Du Tố đang đứng trước lớp, Hy Tranh cũng không ngại mà đến gần

_ Du Tố, muội phải vào lớp, gặp sau_ nói xong, Chi Linh kéo cổ tay Hy Tranh vào lớp.

Để lại Từ Du Tố đứng đó bực bội, cơn giận ghen tức bắt đầu lại nổi lên. Cô thề sẽ đánh bại Hy Tranh cho bằng được, đường đường là tiểu thư nhà họ Từ, không nên thua một con ranh nghèo nàn và xấu xí như vậy được. Thật là nhục nhã!

_ À còn nữa, muội bận không đi chơi được, xin lỗi tỷ nhé_

Du Tố ức chế ráng nở nụ cười, gật đầu tạm biệt rồi bỏ đi.

Vừa bước vào lớp, ai ai cũng bất ngờ, những thành phần lẻo mép, nhiều chuyện bắt đầu nổi lên. “Quách tiểu thư đi học lại, không còn đanh đá như xưa” ” Quách tiểu thư chơi thân với học sinh “thấp hèn”” “Quách tiểu thư cải tà quy chánh” rồi còn nhiều nữa.

_ Kha_ Hy Tranh vừa thấy anh liền chạy tới

Vương Kha nở nụ cười ấm áp, đặt tay lên đầu cô_ Vâng, gọi tôi có chuyện gì không thưa Tiểu Thư?

_ A, đâ…y là Linh_ cô ấp a ấp úng mở miệng giới thiệu

_ là Chi Linh_ Chi Linh sửa, không dám nhìn thẳng vào mặt Vương Kha

_ A..ờ_ Vương Kha không biết nên nói thế nào luôn, vì ấn tượng về Chi Linh đối với anh không tốt cho lắm.

_ Cô vào lớp rồi, vào chỗ đi_ Chi Linh nhắc Hy Tranh rồi đi đến ngồi chỗ của mình

Vương Kha có chút ngạc nhiên về sự thay đổi của Chi Linh nhưng anh bỏ qua một bên, kéo tay Hy Tranh về chỗ ngồi.

_ Hy Tranh_ cô giáo lên tiếng

Giật mình khi nghe tên mình, Hy Tranh không biết phản ứng sao, lúng túng nhìn Vương Kha.

_ Không sao, anh ở đây, nhóc không cần sợ_ Vương Kha lại cười với cô.

_ Hy Tranh_ cô giáo gọi lại

_ a vâng_

_ Chúc mừng em, bức tranh em vẽ hôm trước đã được đem treo vào phòng tranh nổi tiếng nhất thành phố_

Uuuuu_ cả lớp nhốn nháo lên nhìn cô

_ Quay lên bảng ngay_ Vương Kha lạnh giọng, biết chắc Hy Tranh sẽ sợ khi nhiều ánh mắt nhìn cô.

Chi Linh nghe vậy liền cười nhạt, tim chợt nhói.

]renggg[

_ Về thôi_ Vương Kha

_ Linh, về thôi_ Hy Tranh

Tại cổng trường:

_ Tiêu Dũ_ cô chạy tới ôm chầm lấy anh

_ Ngốc, học ngoan không?_ anh nựng iu cái mũi nhỏ của cô

Hy Tranh gật đầu rồi tiếp tục ôm Tiêu Dũ, cô chắc nhớ anh lắm

Vương Kha nhìn mà tim như ngừng đập, tại sao anh lại khó thở, không thể nói lời nào thế này?

_ Tiêu Ca, cảm ơn đã giúp Quách Gia_ Chi Linh cúi đầu

Tiêu Dũ gật đầu_ Ừ, thôi tụi này đi trước, tạm biệt.

Giờ chỉ còn lại hai người, hai trái tim đều đã bị nhói trong hôm nay.

_Để tôi đưa cô về

_Không cần, tôi tự đi bộ

Đừng nói nhiều_ Vương Kha kéo cổ tay Chi Linh vào xe, anh không biết rằng trái tim của cô đang tan chảy từng chút một vì hành động này của anh.

_Đi đâu đây?_ cô nói cộc lốc

_ Ông nói em thay đổi cách nói rồi mà, sao vẫn cộc lốc với anh thế?_ Tiêu Dũ lắc nhẹ đầu bó tay

_ Tiêu Dũ

_hửm

_ hôm nay Vương Kha ngoan lắm

_ em có bình thường không vậy Nha Đầu, sao nói toàn điều lạ không thế

_ Vương Kha nói y hệt Tiêu Dũ a

Trán anh chợt hiện lên chữ “khó hiểu lại càng khó hiểu”

_ Giống là như thế nào?

_ Vương Kha nói chỉ cần có Vương Kha, Nha Đầu không cần sợ ai nữa

Mặt mũi Tiêu Dũ tối sầm lại. Dây thần kinh ghen của anh bắt đầu hoạt động.

]ting[ đèn đỏ hiện lên

Tiêu Dũ? ưm….

Tiêu Dũ chiếm lấy môi cô, rất mạnh nhưng cũng nhẹ nhàng, làm người Nha Đầu chợt nóng ran. Anh đưa tay vuốt từng đường từng nét trên mặt cô, tai cô rồi đến cổ. Thấy Nha Đầu sắp hết hơi, mặt đỏ bừng, anh liền thả cô ra, đôi môi hồng đào lại đỏ mọng lên.

_ au quá i _ cô mếu máo ôm môi mình nói

Anh bật cười xoa nhẹ đôi môi cô_ Xin lỗi, nhưng anh ghen rồi _

]/ting[]ting[ đèn xanh :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.