Một tay vịn lấy vai anh, một tay chống dưới giường, tôi ngồi dậy thành công sau hơn năm ngày tỉnh lại.
_ Giỏi lắm_ anh ôm tôi, nở một nụ cười thật tươi sau đó hôn nhẹ lên trán tôi.
Mặt tôi nóng lên, tôi cá là má tôi đang bắt đầu đỏ vì xấu hổ.
_ Boss, tay boss lạnh không? Con chà tay cho Boss nha_ thằng bé mở cửa chạy đến nắm lấy tay tôi chà vào tay nó. Lạnh thật….không, không phải tay tôi lạnh, tay nó lạnh thật. Nhưng sao tôi lại cảm thấy vui, thế là tôi để yên cho thằng bé chà, nắn, bóp tuỳ ý.
_ Em mệt không?_
Anh hỏi tôi, anh đang quan tâm tôi sao? Tôi ngước lên nhìn anh, tôi không mệt, nhưng tôi im lặng không nói gì…chỉ nhìn anh.
Cho đến khi nghe tiếng cửa mở,
_ Con về rồi đây_ tiếng một bé gái chạy từ cửa vào.
_ Ai da, hôm nay Nguyệt Dao trông vui quá ta?_ anh ôm lấy con bé xoa đầu
_ Ơ, đã bảo không được gọi tên con trước mặt mami mà_ con bé chu môi giận dỗi, trông thật dễ thương.
_ haha, được, chú xin lỗi. Chú quên mất_ anh lại cười.
_ Cũng tại chú Khải và ông cố hết, tự nhiên nói cho chú ấy biết_ thằng bé buông tay tôi, chạy đến kéo tay con bé đến cạnh tôi.
_ Boss à, hôm nay con được 100 điểm trong môn vẽ đấy_ con bé vừa nói vừa trèo lên ôm tôi_ con với Dĩ ca sẽ học thật giỏi, nên Boss đừng giận khi chúng con để người lạ biết tên nha.
_ Ơ, đã bảo chú không phải người lạ mà_ anh cau mày nói.
Hai đứa nhỏ liếc anh rồi nhìn tôi cười tít mắt
….hình như còn một người đang đứng tại cửa chưa vào. Tôi nhẹ nhàng quay đầu nhìn, là một người con trai trững chạc, cao lớn. Anh ta đẹp trai thật, anh đang nở nụ cười với tôi
_ La thiếu gia, cậu muốn ở lại ăn tối không?_
Thì ra người đứng ngay cửa là La thiếu gia.
_ Tôi ăn rồi, cảm ơn anh, Tiêu thiếu.
Tiêu thiếu? Tại sao khi nghe cái tên này tôi lại thấy lòng mình quặn lại, đầu tôi đau quá. Tôi ôm lấy đầu mình, mồ hôi trên trán chợt hiện ra.
_ Chú Dũ, chú Dũ!_ mấy đứa nhóc la lên. Dũ? Nghe thật quen thuộc…nhưng sao đầu tôi càng đau hơn thế này.
_ Mộc Trà?!_ anh chạy đến tôi, nói rõ hơn là La thiếu gia. Sau đó Là Tiêu thiếu chạy đến, anh ôm lấy tôi, lau đi mồ hôi của tôi. Hình như tôi đã ngất xỉu ngay sau khi anh đỡ tôi nằm xuống.
———————-
_ Cô ấy sao rồi?_
_ Tiêu thiếu đừng lo, tiểu thư chỉ là đau đầu nên ngất xỉu thôi
_ Ngất xỉu!?
_ Tiểu thư sẽ tỉnh lại trong vài giờ
_ Vậy à_ Tiêu Dũ thở phào nhẹ nhỏm
_ Chú, mami sẽ tỉnh lại phải không?_ Nguyệt Dao níu vạt áo anh hỏi.
_ Ừ, Dao Nhi không cần lo lắng, mẹ sẽ tỉnh lại sớm thôi_ anh cười nhẹ trả lời
_ Lỡ như Boss ngủ mãi nửa sao?_ Khắc Dĩ trề môi nói
_ Sẽ không đâu, chú hứa_ anh ôm lấy hai đứa, tay vỗ nhẹ lưng.
_ Khắc Dĩ, mau đưa em xuống nhà ăn tối_ La Khải lên tiếng
_ Dạ_ cậu nhóc vâng lời dắt tay muội muội của mình đi xuống lầu, và dĩ nhiên là phải có người đi theo trông chừng kẻo hai đứa ngã.
_ Tiêu thiếu, anh cũng nên ăn chút gì đi_ La Khải khuyên
_ Không, tôi sẽ ở lại với cô ấy_ anh nhìn cô. Hiện trong mắt anh, trong tâm trí anh, trong lòng anh, chỉ có cô. Anh tuy hiện không quan tâm đến sức khoẻ mình, có khi còn cả mạng sống nhưng anh rất quan tâm đến người con gái anh yêu và có thể làm tất cả cho cô.
Khuôn mặt anh tiều tuỵ đi nhưng cơ thể anh vẫn cường tráng, dáng vẻ vẫn lạnh lùng, trông lãnh khốc đến lạ thường.
Tiêu Dũ anh đã cho La Khải thấy rằng: Trên đời này…thứ tình cảm đau đớn nhất cũng chính là thứ tình cảm vĩ đại nhất.
_ Thiếu gia, tôi tuy không thể cảm nhận được cảm giác bây giờ của cậu, nhưng tôi có thể chắc rằng mọi người xung quanh không ai muốn cậu như vậy, nhất là Mộc tiểu thư_ bác sĩ Tần lên tiếng, tay vỗ vào vai trái Tiêu Dũ vài cái.
_ Đúng thế, nếu Mộc Trà biết được anh như thế vì cô ấy thì sẽ đau lòng lắm_ La Khải gật đầu đồng ý với những lời vị bác sĩ vừa nói.
_ Khi..cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ ăn_ anh nói, sau đó nắm tay cô để lên trán mình, mắt nhắm nghiền lại.
…………………….
_ Được. Thế tôi xin phép_ bác sĩ Tần cúi đầu cáo lui sau đó bước ra cửa và cẩn thận đóng lại.
Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn khi không ai nói chuyện. La Khải vẫn ngẩn nguòi đứng yên nhìn Tiêu Dũ và cô. Anh thật không hiểu nổi được cảm giác của mình, tại sao miệng nói “bỏ cuộc” nhưng lòng còn “vương vấn”. Tình yêu đối với anh buồn nhất không phải là không ai bên cạnh…mà buồn nhất là khi…có người bước vào cuộc đời mình nhưng…..lại không thuộc về mình. La Khải gồng mình _”mạnh mẽ lên, mày làm được mà”_ sau đó quay lưng bỏ đi.
Ba tiếng sau:
Tiêu Dũ vẫn ngồi đó….suy tư…
Nha Đầu ngốc, lúc trước tại sao không nói cho anh biết em đã đau khổ như thế nào. Tại sao luôn phải giả vờ cứng rắn, cho anh thấy em mạnh mẽ, cho anh thấy em luôn dễ dàng có tình cảm, cho anh thấy…em luôn ổn.
Để giờ anh nhận ra rằng em luôn mạnh mẽ…là vì em yếu đuối đến mức không muốn người khác thấy mình yếu đuối. Em cho anh thấy em luôn dễ dàng có tình cảm..là vì em đã yêu “một người” quá nhiều…và đau vì người đó quá nhiều. Em luôn ổn trước mặt anh…vì chẳng có lúc nào em thật sự hạnh phúc.
Nha Đầu, em có biết em cho anh một tội lỗi rất lớn không? Anh nợ em…
Anh đã rất nhẫn tâm, vô tình làm đau người anh yêu. Nếu sau này em hờ hững, nếu em im lặng, nếu em không còn yêu anh…thì đó là cái giá mà anh phải trả. Nhưng anh rất sợ chuyện đó xảy ra….liệu em có thể tha thứ cho anh, một người từng làm đau em và không trân trọng tình yêu, sự chung thuỷ của em.
Là anh yêu em….nên anh không muốn mất em
_ Thiếu gia, tập đoàn gọi báo là sẽ có một cuộc hội thảo lớn giữa các công ty chi nhánh và họ cần anh đến dự_ quản lý tập đoàn hấp tấp bước vào phòng nói
_……ta sẽ đến đó ngay_ Tiêu Dũ nhẹ buông tay cô ra, kéo chăn đắp lại cho cô. Anh thì thầm_ anh đi đây
Tiếng cửa vừa đóng lại, anh vừa rời đi cũng là lúc đôi mắt thiên thần ấy mở ra.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, đầu cô vẫn còn đau, không chắc mình có thể gượng dậy được.
_ Ay_ cô la nhẹ, sau đó thở gấp
Một tay chống, cô dồn lực vào tay đẩy mình dậy. Phù….thành công rồi.
Nhìn quanh căn phòng, cô nhận ra trong phòng không còn ai…chỉ mình cô.
Cô đưa tay xoa cổ, nghiêng nghiêng đầu sau đó cố dãn người. Đặt chân xuống giường…một tay vịn thành giường rồi gắng hết sức đứng dậy. Cô gồng mình, mồ hôi bắt đầu hiện ra.
Và cô nâng được người mình lên và rồi
*cau mày
_ Xin lỗi chủ tịch, tôi sẽ cẩn thận_ anh quản lý vội cúi đầu xin lỗi sau đó nhặt túi xách mình vừa làm rơi lên.
Tiếng xe nổ lên…_ Khoan_ anh nói…sau một hồi im lặng, anh cũng đưa tay ra hiệu “cho xe đi”
———————————————
Cô gượng dậy, cười nhạo mình….tại sao lại khó như thế.
Vì là căn phòng cách âm, nên không ai lên giúp cô cả. Vì Tiêu Dũ muốn cô được yên tĩnh trong phòng nên đã bảo những người hầu không được đến gần phòng ba mét, trừ phi có lệnh của anh.
Cô hít một hơi, chống tay, cố thêm lần nữa_ a..A..um_ cô cắn chặt môi, vịn kệ tủ gần mình rồi đứng lên……đau quá…nhưng…đứng lên được rồi, thành công rồi! Nước mắt cô tuôn rơi trên gò má rồi đáp xuống sàn gỗ, tại sao….cô lại muốn đứng dậy và bước đi? Cô có cảm giác rằng mình cần phải biết đi trước, cảm giác này thật lạ…cô rất muốn được nhấc đôi chân bước đi từng bước một. Nói đúng hơn..là cô MUỐN rời khỏi đây….vì cái gì mà cô phải làm như vậy…trong khi mọi người ở đây đều trông rất tốt với cô nhưng tại sao nhỉ? Vì cái gi? Cô thật sự không nhớ nổi….nói đúng hơn…cô không nhớ gì cả!!
“Cố lên, em làm được mà” một giọng nói thân thương vang lên trong đầu cô. Hình như nó đã từng cho cô rất nhiều động lực, năng lượng. Là ai đã nói câu đó?…nhức đầu quá!
Cô mím môi nắm chặt kệ tủ nhấc chân lên…và rồi… cô ngã một lần nữa.
A….máu…
Bị ngã vào kệ tủ cô ôm cánh tay bị chảy máu của mình sau đó dùng miệng thổi đỡ rát. Nếu ai đó nhìn vào sẽ tưởng cô là con nít. Khuôn mặt vừa cau vừa có, đôi môi hồng nhô ra thổi vết thương, đôi mắt buồn long lanh như muốn khóc…. trông thấy mà thương.
Lại tiếng gõ cửa quen thuộc_ Anh vào nhé?_
Cô nghiến răng chịu đựng…gồng mình đứng dậy rồi để thả tự do trên giường sau đó nhanh chóng sửa tư thế nằm ngay ngắn…tay lấy chăn đắp lên mình, che đi vết thương còn đang rỉ máu.
_ Em tỉnh rồi à?_ anh bước vào, tay mang theo một ly kem
………đôi mắt cô như mở to hơn khi nhìn thấy ly kem. Đó là kem sao? Nhìn Ngon quá đi mất!
_ Anh biết người bệnh không được phép ăn đồ lạnh nhưng vì em ngồi dậy thành công hôm nay nên anh thưởng cho em món em thích ăn nhất_ anh đưa tay vuốt tóc cô sau đó từ từ đỡ cô dậy_ Từ từ thôi….đúng rồi. Ngoan lắm!
Vì có cảm giác không lành…anh đã cho xe quay lại Tiêu Hàn Cực. Bác sĩ đã nói cô sẽ tỉnh lại..nếu cô tỉnh lại khi không còn ai bên cạnh thì chắc sẽ xảy ra chuyện mất…
a
…..Tiêu Dũ khựng lại, hình như anh vừa nghe thấy tiếng la nhẹ, rất nhỏ…từ cô. Nghi có gì đó không ổn, anh liền kéo tay cô định hỏi “em có sao không?” Nhưng chưa kịp hỏi đã bắt gặp khuôn mặt đau đớn của cô.
Anh nhìn lại cánh tay gầy gò trên tay mình, là máu!…Một vết thương dài đang rĩ máu trên tay cô. Mắt anh đỏ ngầu_ Là Ai! Là Ai!!
Anh quát, ai dám làm cô ra nông nổi này chứ. Nhất thời không kìm chế được, cánh tay bị thương ấy bị anh nắm mạnh hơn.
Cô rút mạnh tay lại, cắn chặt môi, trái tim cô như đang mách bảo rằng…không được khóc..không thể khóc trước mặt người đàn ông này.
Anh giật mình vì sự lỡ tay của mình. Đưa mắt nhìn cô nhăn nhó sợ hãi, lòng anh đau biết nhường nào. Anh bước vội ra cửa gọi người mang hộp y tế đến sau đó tự mình băng bó cho cô.
Sự dịu dàng của anh làm cô có chút bối rối, nhưng không hiểu sao…cảm giác đau còn nhiều hơn. Tại sao cô luôn thấy đau khi mỗi lần nhìn anh, nghe thấy tiếng của anh, và cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng ấy từ anh…..và cô ghét điều đó, ghét anh và cả chính bản thân cô. Có thể nói cảm giác trong cô hiện giờ…: nhiều Hận hơn Yêu
Hai con người này…liệu sẽ ra sao? Không lẽ…là Duyên không Phận, chỉ trách đời bạt bẽo, đùa cợt với tình yêu của họ.
Từ lúc nào, ly kem đã tan thành nước….trong yên lặng, không ai biết.