Bát Gia Tái Thế

Chương 11: 11: Cạnh Tranh Công Bằng





Lớp ba đại học năm tư.

Trần Bát Hoang nói ra một câu khiến mọi người khiếp sợ, ngày đầu tiên đến lớp đã nói mình là chồng chưa cưới của hoa khôi?
Một câu đơn giản lại khiến căn phòng vốn đang hơi ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh hơn.

Lâm Dao đang định chào hỏi cũng đột ngột dừng lại.

Suýt nữa cô đã quên.

Học sinh mới hôm nay không phải ai khác, mà là chồng chưa cưới của bạn thân cô!
Chỉ là cô không ngờ chồng chưa cưới của Tống Ngữ Yên lại chính là đại anh hùng mà cô đã khổ sở chờ đợi suốt năm năm.

Nhưng Tống Ngữ Yên lại muốn đuổi anh đi!
“Ngữ Yên à, chỉ có thể xin lỗi cậu thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng, cậu muốn đuổi anh ấy đi, nhưng tớ thì không thể”, Lâm Dao lẩm bẩm.

Khó khăn lắm mới đợi được đại anh hùng, sao Lâm Dao có thể đuổi anh đi? Cô mong ngóng được sống chung dưới một mái nhà với Trần Bát Hoang lắm!
“Tên khốn”.


Tống Ngữ Yên không ngờ Trần Bát Hoang lại trực tiếp như vậy, cô nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Ha ha, chồng chưa cưới của Tống Ngữ Yên?”
“Fuck, độ vô liêm sỉ này đúng là không ai bằng!”
“Ha, điếc không sợ súng! Dám nói mình là chồng chưa cưới của Tống Ngữ Yên, tên này sắp gặp phiền phức rồi”.

“Đúng vậy, chắc chắn Lôi Long sẽ tìm tới đây”.

“…”
Xung quanh bàn tán xôn xao, đủ loại ánh mắt đổ dồn vào Trần Đức, có ánh mắt hả hê sung sướng khi thấy người gặp hoạ, có ánh mắt chờ xem kịch hay, cũng có ánh mắt thương hại anh.

Ở học viện thương mại này có ai không biết phó chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ Lôi Long thích Tống Ngữ Yên, Lôi Long này không chỉ được nể mặt ở học viện thương mại, mà ngay cả người bên ngoài xã hội cũng phải nể mặt cậu ta vài phần.

Ngày thường nam sinh nào lại gần Tống Ngữ Yên đều bị Lôi Long cảnh cáo vài câu, Hạ Kiệt ngồi bên cạnh cô là tay sai vặt của cậu ta, chuyên đi báo cáo những chuyện này.

Trần Đức tuyên bố hùng hồn rằng mình là chồng chưa cưới của Tống Ngữ Yên, không cần nghĩ cũng biết thậm chí không cần Lôi Long ra tay, tay sai của cậu ta và những người theo đuổi Tống Ngữ Yên sẽ xử lý anh.

Trần Đức chẳng quan tâm đến ánh mắt của mọi người, trong mắt anh, những chàng trai cô gái này chẳng qua chỉ là con nít miệng còn hôi sữa mà thôi.

Trần Đức đi tới chỗ Tống Ngữ Yên, liếc nhìn đôi chân thon dài gần như hoàn mỹ của cô, cười thản nhiên bảo: “Ồ, em chính là con gái của Tống Thiên Vũ à, người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa”.

Tống Ngữ Yên nhìn tên trước mặt với ánh mắt cực kỳ chán ghét, đây chính là đệ tử của ân nhân mà bố nói? Tuy khuôn mặt tuấn tú nhưng cách ăn mặc lại quá thô tục.

Quần áo trên người tổng cộng không quá năm trăm, làm sao xứng với cô chủ nhà họ Tống như cô?
Nếu không phải từ khi còn nhỏ bố đã nói những chuyện này thì cô thật sự muốn cho anh một đạp, để anh biết thế nào là chân dài thực sự.

“Chồng chưa cưới của tôi? Người muốn làm chồng chưa cưới của tôi nhiều lắm, anh cũng phải có thực lực mới được”, Tống Ngữ Yên cố ý dây khó dễ.

“Đúng thế, không tự soi gương vào nước tiểu xem mình là cái dạng gì mà cũng đòi làm chồng chưa cưới của cô Tống đây, thật không biết điều!”, cuối cùng Hạ Kiệt cũng tìm được cơ hội chen vào, khinh thường bảo: “Loại nông dân như mày vào được học viện thương mại đã là được trời cao ưu ái lắm rồi”.

Hạ Kiệt vắt chéo chân, cà lơ phất phơ nói tiếp: “Cút ra đằng sau, đừng đứng đây gai mắt tao, nếu còn không đi thì đừng trách tao không khách sáo”.

Trần Đức không so đo với Tống Ngữ Yên, dù sao cũng đã ký hợp đồng, anh là người tuân thủ quy tắc, tuân thủ hiệp ước.


Anh quay đầu nhìn Hạ Kiệt: “Người anh em ra sau ngồi đi, vị trí này bắt đầu từ bây giờ sẽ là của tôi”.

Hạ Kiệt ngẩn người.

Trần Đức đang phớt lờ cậu ta!
“Này nhóc, vừa nãy mày không nghe thấy tao nói gì à? Mày là người mới đến, không muốn bị đánh thì cút, còn bảo tao ra phía sau ngồi, mày đang làm trò cười đấy à? Ha ha!”
Hạ Kiệt cười ngông cuồng, mấy nam sinh xung quanh cậu ta cũng phá lên cười theo.

Đây là học viện thương mại quý tộc, Trần Đức ăn mặc đơn giản, không chỉ vậy nhìn anh còn gầy hơn Hạ Kiệt, anh bảo Hạ Kiệt ra ngồi phía sau, đùa à?
“Haiz, tôi đã cho cậu cơ hội tự đi, cậu không đi thì để tôi tiễn cậu”.

Trần Đức đột nhiên đưa tay ra, túm lấy cổ áo Trần Đức rồi hất, Hạ Kiệt nặng 70 cân bị ném từ ghế băng xuống đất, bị kéo tới lối đi.

Sau đó Trần Đức trở lại chỗ ngồi, cầm sách của Hạ Kiệt, ném hết lên người cậu ta.

“Bắt đầu từ hôm nay, chỗ ngồi của cậu thuộc về tôi”, Trần Đức nhẹ nhàng nói, động tác lưu loát trôi chảy, tựa như thường xuyên làm những chuyện thế này.

Các bạn học trong lớp đều nhìn ngây người.

Oh shit!
Bọn họ học ở đây đã mấy năm nhưng chưa thấy ai bá đạo như vậy bao giờ!
Học sinh chuyển trường này khó chơi đấy!
“Mẹ kiếp!”

Hạ Kiệt bò từ dưới đất dậy, mặt đỏ bừng bừng, tức giận trừng mắt nhìn Trần Đức: “Thằng kia, mày dám đánh lén tao? Khốn kiếp, hôm nay ông đây không đánh mày một trận, ông đây sẽ theo họ mày!”
Hạ Kiệt phẫn nộ tột đỉnh, cậu ta không ngờ mình lại bị một người mới tới dạy dỗ, cậu ta giơ tay lên đánh về phía mặt Trần Đức.

“Chát!”
Tiếng tát giòn giã vang lên.

Nhưng là Trần Đức đánh Hạ Kiệt.

Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Hạ Kiệt.

Anh túm lấy tay Hạ Kiệt, nhẹ nhàng xoay nó trong lòng bàn tay.

“A!”
Hạ Kiệt còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau trên mặt thì tay đã truyền tới cơn đau dữ dội, như thể cả cánh tay đã sắp gãy.

“Thằng kia, mau thả tao ra!”
“Nếu không tao sẽ cho mày biết tay!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.