Bát Gia Tái Thế

Chương 175: Chương 175





Nhưng hiện tại…
Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể!
Nội tâm Đàm Thu rít gào, cô chịu đựng những đau đớn trên người, cậu ấy từ từ bò dậy, đứng ngăn trước người Trương Tử Đằng.

“Xin lỗi tao!”
“Nêu không, mày sẽ phải hối hận!”
Cậu ấy gầm gừ trong cổ họng, giọng trầm khàn, nhấn mạnh từng chữ một.

Một câu giống với ba năm trước.

Thòi gian khác biệt.

Địa điểm khác biệt.


Nhưng người không thay đổi.

Thoáng chốc, ánh mắt Trương Tử Đằng thay đổi.

Những lời này dường như chạm đến điểm mấu chốt của gã.

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Gã cẩn thận suy nghĩ.

Một lát sau, chuyện mà gã vốn cho rằng chỉ chuyện vặt vãnh thường ngày bỗng tựa như một cuốn truyện tranh, dần hiển hiện trong đầu gã.

Ba năm trước đây, trên đường, cũng vì một ngưòi phụ nữ mà đã có ngưòi nói với gã một câu như vậy.

Mà ngưòi đó…
Chính là Đàm Thu!
Cách hơn ba năm, nhưng giờ nhớ lại, cảnh tượng lúc đó vẫn hiện rõ mồn một.

Ngay lập tức, Trương Tử Đằng nở nụ cưòi.

“Ha ha ha ha…”
“Tao cứ thắc mắc sao mày lại cô chấp như vậy, hóa ra là mày”.

“Con chó vô dụng bị tao làm nhục ba năm trước!”
Trương Tử Đằng không chút kiêng nể, thái độ càng thêm ngang ngược: “Ba năm rồi, cũng không biết nhò bạn gái mày đã đi đâu, sao hả, mày vẫn còn muốn tìm tao báo thù?”
Ba năm?

Lòi của Trương Tử Đằng khiến những ngươi xung quanh hoang mang, không biết gã có ý gì.

“Má nó, hóa ra là hắn!”
Tên vệ sĩ cầm đầu đang ngồi nghỉ một bên dường như cũng đã nhớ ra Đàm Thu: “Ba năm trước, bạn gái của thằng chó vô dụng này bắt cá hai tay, thích cậu Trương nhà chúng tôi đây mà!”
“Cứ quấn lấy cậu Trương, đòi làm bạn gái cậu ấy.

Cậu Trương bị lòng thành của cô ta cảm động nên mới đồng ý qua lại!”
“Nào ngờ cô ta đã có bạn trai rồi, có một ngày, thằng chó vô dụng này phát hiện, muôn ra tay với cậu Trương cơ đấy!”
“Đáng tiếc, hắn đâu phải đối thủ của cậu Trương, cuối cùng bị giẫm xuống đất, ăn một miệng cát, còn có nước bọt của chúng
bọt của chúng tôi!”
Đương nhiên, tên vệ sĩ cầm đầu sẽ không nói là Trương Tử Đằng đi dụ dỗ cô gái kia, cũng không nói tỉ mỉ tình cảm giữa hai người, mà chỉ miêu tả lúc đó Đàm Thu đã bị làm nhục như thê nào.

Hắn ta dương dương đắc ý nói ra, lại khiến một vài nam sinh xung quanh khó chịu, bọn họ tự hỏi: Nêu như bạn gái của mình bị Trương Tử Đằng cướp đi thì bọn họ sẽ làm thê nào?
Bọn họ vốn không dám nghĩ đến.

Phút chốc, hễ là nam sinh thì đều cảm thây Trương Tử Đằng quá đáng, tuy nhiên, không ai dám nói ra.

Trái lại, một vài cô gái mù quáng sùng bái Trương Tử Đằng thì càng thêm sùng bái gã, bọn họ cho rằng gã không hề làm sai, còn lớn tiếng giễu cợt Đàm Thu: “Không ngờ đồ rác rưởi mấy năm trước bị xử lý còn dám tìm cậu Trương gây phiền toái!”
“Đúng đấy, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Còn muốn cậu Trương hối hận nữa chứa, ba năm trôi qua, cậu Trương càng sống tốt hơn, thoải mái hơn, sao phải hối hận?”

“Ha ha…”
Đám nữ sinh không ngừng trào phúng.

Xa xa, Lâm Dao đã bị ép lui ra ngoài, đám vệ sĩ cũng đã ngừng tay, tuy nhiên bọn họ vẫn ngăn trước ngươi cô, không cho cô đi qua.

Bỗng nhiên Tống Ngữ Yên cảm thấy buồn nôn, cách làm của Trương Tử Đằng đúng là xâu xa.

Chuyên như vậy chắc hẳn Đàm Thu rất đau lòng?
Vậy mà anh ta còn khi nhục cậu ây!
Thiện cảm của cô ấy đối với Trương Tử Đằng bắt đầu giảm xuống.

“Chó vô dụng, mày nghe chưa? Người như mày thì dựa vào cái gì muốn tao hối hận?”, Trương Tử Đằng cưòi ha hả: “Mày và tao không cùng một thế giới, hôm nay mày có thể đứng nói chuyện với tao đã là vinh hạnh lớn lao của mày rồi đây!”
“Hiểu không hả?”
“Vậy à? Mày không biết bây giò mày đứng gần tao lắm à?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.