Bát Gia Tái Thế

Chương 32: 32: Người Bị Bắt Nạt Tưởng Là Đồng Thau Ai Ngờ Lại Là Vương Giả





Ánh mắt hai tên vệ sĩ đầy khinh thường, ban đầu họ cũng không thích làm giúp Tiền Bình việc thế này, dù sao làm nghề này hầu như đều xuất thân từ gia cảnh nghèo khó, người bình thường cớ gì lại làm khó người bình thường?
Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất, họ đã bình tĩnh trở lại, thời gian dần trôi, sự bình tĩnh dần trở thành niềm vui và phấn khích.

Họ suốt ngày bị người khác sai khiến, chỉ khi giúp Tiền Bình xử lý người mới khiến họ tìm được niềm vui hơn người.

Không chỉ vậy.

Mỗi lần làm việc giúp Tiền Bình đều được nhận phần thưởng hậu hĩnh.

Nhận lệnh của Tiền Bình, cả hai rút gậy sắt ra, lao về phía Trần Đức.

Ánh mắt Trần Đức chợt lạnh, hai tên này ra tay rất mạnh, nếu người bình thường bị đánh có lẽ đã gãy mấy khúc xương.

“Hừ!”
Trần Đức hừ lạnh một tiếng, giữ lấy cánh tay hai kẻ đang vung tới với tốc độ cực nhanh rồi vặn.

“Rắc!”
Thoáng chốc, cánh tay hai người đều trật khớp.

Cây gậy sắt trong tay rơi xuống.

Trần Đức bắt được một cây, trở tay ném về phía Tiền Bình.


Tiền Bình đang uống trà, vừa nhấc ấm trà lên đột nhiên ‘choang” một tiếng, nước bắn ra tung toé, vung vãi khắp sàn.

Cây gậy sắt đập trúng bụng Tiền Bình.

“A!”
Tiền Bình hét lên thảm thiết, vô thức ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rụt lại, sống lưng lạnh toát: “Trần… Trần Bát Hoang… mày, mày muốn làm…”
“A!”
Lời còn chưa dứt, Tiền Bình đã thấy một nắm đấm lao vút tới.

Sau đó là từng tiếng thét thê thảm.

Bên ngoài phòng làm việc, Vương Địch mới hút được một phần ba điếu thuốc chợt nghe loáng thoáng thấy có tiếng hét thảm thiết phát ra từ bên trong, nụ cười giễu cợt bất giác hiện lên trên môi.

Học sinh mới đấu với ông ta chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Cái gì mà Trần Bát Hoang với Trần Cửu Hoang, ở trước mặt cháu trai Tiền Bình của ông ta chẳng phải cũng chỉ là cháu trai thôi sao?
Trong văn phòng, tiếng la hét càng lúc càng thảm thiết hơn.

Mức độ thảm thiết này khiến mí mắt Vương Địch cũng phải giật giật.

Tiền Bình mạnh tay như vậy, đừng đánh chết người ta đó!
Vương Địch thật sự lo Tiền Bình ra tay không biết nặng nhẹ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng, suy đi nghĩ lại đây cũng không phải lần đầu Tiền Bình làm chuyện này, có lẽ thằng bé sẽ biết chừng mực, dù sao Trần Bát Hoang khiến Tiền Bình mất hết mặt mũi, ra tay nặng chút cũng có thể hiểu.

Nghĩ đến đây, Vương Địch bắt đầu ung dung, bình tĩnh hút thuốc.

Trong phòng làm việc, Tiền Bình bị Trần Đức ấn xuống đất đánh, hai chiếc răng cửa bị đánh gãy, nước bọt lẫn máu chảy ròng ròng khắp sàn, ánh mắt kinh hãi tột độ, ngoài tiếng la hét ra cũng chẳng thể kêu cứu.

Mà hai vệ sĩ của hắn thấy cảnh này mí mắt đều nhảy dựng, có người muốn kêu cứu nhưng bị Trần Đức lườm, một ánh mắt thôi đã khiến anh ta sợ run, ngoan ngoãn im lặng đứng nhìn.

Cuối cùng họ có thể khẳng định rằng nếu người trẻ tuổi trước mặt này ra tay với họ, chắc chắn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Họ cảm nhận được hơi thở khát máu từ Trần Đức!
Là vệ sĩ chuyên nghiệp, họ biết rõ người có hơi thở kiểu này là sự tồn tại thế nào.

Trận đánh vẫn tiếp tục.

Vương Địch vẫn đang bình tĩnh hút thuốc, mười phút sau ông ta mới hút hết điếu thuốc này.

Ông ta tiện tay ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt ngọn lửa, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị đi vào cho Trần Bát Hoang một bài học.


Ông ta vừa bước đến cửa.

Cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên trong, Vương Địch giật mình, tưởng là Tiền Bình nên định lên tiếng, nhưng lại thấy Trần Đức bước ra mỉm cười nhìn mình.

Sau đó anh đẩy ông ta ra rồi đi.

Cứ bình tĩnh rời đi như thế.

Vương Địch ngây ngốc tại chỗ, vô thức đẩy gọng kính lên, khuôn mặt tràn đầy tức giận, vừa định gọi Trần Đức lại thì đuôi mắt liếc thấy Tiền Bình đang nằm cuộn mình trong góc.

Đột nhiên mí mắt giật giật, ông ta lao nhanh vào.

Lúc này Tiền Bình đã mặt mũi sưng vù, nằm trên đất, người run lẩy bẩy, nước mặt nhạt nhoà, không ngừng nức nhở như một đứa trẻ bị đánh.

Phía trước hắn còn có hai chiếc răng cửa.

“Cậu… Cậu ơi…”, nhìn thấy Vương Địch, Tiền Bình cực kỳ tủi thân, nước mắt lại giàn giụa.

“Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra thế này?”, Vương Địch phẫn nộ gầm lên, ông ta không có con trai, người mà ông ta thương nhất đời này là đứa cháu trai Tiền Bình, coi hắn như con ruột.

Nhìn thấy tình cảnh thảm thương này của Tiền Bình, Vương Địch vô cùng đau lòng, hét lên với hai vệ sĩ phía sau: “Các người làm ăn kiểu gì vậy?”
“Ông chủ Vương…”
“Ông chủ Vương, chúng tôi cũng không làm được gì”.

Hai người run lẩy bẩy, lập tức nói ra sự thật.

Cuối cùng có người còn bổ sung: “Ông chủ Vương, chuyện lần này là do chúng tôi không hoàn thành trách nhiệm, chúng tôi nhận lỗi đồng thời xin nghỉ, bao năm qua ông và cậu chủ vẫn luôn chăm sóc chúng tôi, trước khi đi chúng tôi muốn nói với ông câu này”.

“Nói”, Vương Địch lạnh giọng, Trần Đức đã thật sự chọc giận ông ta.


“Ông chủ Vương, tốt nhất ông đừng gây chuyện với chàng trai kia, cậu ấy…”, ngừng một chút, vệ sĩ ấy nói tiếp: “Có lẽ không phải người bình thường”.

“Là thế nào?”, Vương Địch hỏi.

“Chuyện này… Ông chủ Vương à, chúng tôi cũng không tiện nói, tóm lại… tôi chỉ nói đến đây thôi, hy vọng sau này ông sẽ được bình an”.

Vẻ mặt người vệ sĩ khó xử, cuối cùng cũng không nói ra, nháy mắt với người còn lại rồi cả hai cùng rời đi.

“Cút, mẹ kiếp, hai tên vô dụng!”, Vương Địch phẫn nộ hét lên, sau đó đau lòng bảo: “Đi, Tiền Bình, cậu đưa cháu đến phòng y tế”.

“Cậu…”, người Tiền Bình rất đau, hắn có thể cảm nhận được mình đã bị gãy mấy khúc xương, khi nói giọng cũng run run.

“Đừng nhiều lời, cậu hiểu, cậu nhất định sẽ giúp cháu trả thù, xử lý tên Trần Bát Hoang kia!”, Vương Địch hung dữ nói.

Vừa nói, Vương Địch vừa lấy điện thoại gọi cho người của phòng y tế bảo họ đến đây.

Trên hành lang, hai vệ sĩ bẻ lại xương tay trật khớp cho nhau, người vệ sĩ vẫn luôn im lặng lúc này mới hỏi: “Lão Khổng, vì sao vừa nãy ông không nói cho ông chủ Vương biết lý do?”
“Không phải tôi không nói mà là không dám nói”, lão Khổng trầm ngâm, nhỏ giọng bảo: “Cậu thanh niên kia từng giết người, hơi thở khát máu đó chắc chắn chúng ta không nhìn nhầm đâu”.

“Nếu nói chuyện này cho người khác mà bị cậu ta biết, cậu nghĩ chúng ta còn sống được nữa không?”
“Tôi lo Vương Địch và Tiền Bình không biết thức thời, tiếp tục gây chuyện với cậu ta, đây là ly do chính mà chúng ta đi”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.