Bát Gia Tái Thế

Chương 40: 40: Đi Dự Tiệc





Lộ Tùng Minh hét lên thảm thiết, đầu óc ong ong, trong miệng đã cảm nhận được mùi máu tanh, ngay lập tức hắn nhổ ra ba cái răng, quỳ trên mặt đất, máu từ trong miệng chảy ra giàn giụa.

Toàn thân hắn run lên dữ dội, trong lòng kinh hãi đến cực điểm.

Một tát này diễn ra quá nhanh khiến cho ai cũng không kịp phản ứng.

“Sau này đừng để tao gặp lại mày”, Trần Đức lạnh lùng nói rồi liền xoay người che tầm mắt của Tử Hàm.

Trần Đức không muốn Tử Hàm nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu cho nên đã nhẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi dịu dàng nói: "Tử Hàm, nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay em không phải là người có lỗi cho nên anh mới trừng phạt tên xấu xa kia, sau này em không được học theo đâu đấy".

“Vâng ạ”, Tử Hàm ngoan ngoãn gật đầu, trong đôi mắt vẫn còn có chút sợ hãi.

"Được rồi, chúng ta quay về phòng bệnh thôi".

Trần Đức nắm lấy tay Tử Hàm dắt cô bé về phòng bệnh, bất cứ nơi nào anh đi qua thì đám đông vây xem đều lùi lại nhường đường cho anh.

Nếu hôm nay Hoàng Dương không xuất hiện thì Lộ Tùng Minh nhất định sẽ bị đánh tàn phế, nhưng Hoàng Dương đã có lòng giải quyết cho nên Trần Đức cũng không còn cách nào khác ngoài việc nể mặt.

“Đáng lắm”, Đàm Thu khiếp sợ liếc nhìn Lộ Tùng Minh đang phun máu giàn giụa ở bên kia sau đó xì một tiếng khinh miệt rồi mới rời đi theo Trần Đức.


Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Đức, không ai ngờ người thanh niên này lại ra tay hung hãn đến vậy, càng không ngờ Lộ Tùng Minh lại có kết cục thê thảm như thế này.

“Mang nó đi kiểm tra đi”, Hoàng Dương ghét bỏ xua tay, bảo người của mình lôi Lộ Tùng Minh rời đi.

Đi theo Trần Đức tới phòng bệnh, Hoàng Dương lấy ra hai trăm tệ gấp thành hình trái tim đưa cho Tử Hàm rồi nói: "Em gái, đây là quà anh tặng em".

“Anh Bát Hoang, em có nhận được không?”, Tử Hàm quay đầu lại hỏi Trần Đức.

Trần Đức gật đầu.

“Cảm ơn chú”, Tử Hàm đưa tay nhận lấy trái tim rồi cười nói.

"Gọi là anh chứ".

Sắc mặt Hoàng Dương đen lại, anh ta còn chưa đủ tư cách làm chú của em gái Trần Đức, hơn nữa bộ trông anh ta già lắm hay sao?
“Nếu không gọi là anh thì anh sẽ không tặng trái tim cho em nữa đâu”, Hoàng Dương pha trò nói.

"Cảm ơn anh".

"Vậy mới ngoan chứ".

Hoàng Dương đưa trái tim cho Tử Hàm, Tử Hàm vừa nhận được trái tim thì liền tinh quái nói: "Cháu vẫn sẽ gọi chú là chú, phải đẹp trai như anh Bát Hoang thì mới là anh".

Hoàng Dương bất lực nhìn Trần Đức nói: "Anh Bát Hoang, Tứ gia vẫn đang đợi chúng ta ở Thiên Hương Kiều, hay là chúng ta đến đó trước đi?"
"Tử Hàm, anh phải đi ra ngoài với chú, em ở lại chơi với các chị y tá được không?", Trần Đức hỏi Tử Hàm.

“Được ạ, anh Bát Hoang nhớ tới thăm em nhiều hơn nhé”, Tử Hàm chớp chớp đôi mắt to, nắm lấy tay Trần Đức nói: “Mấy ngày nay em nhớ anh lắm”.

"Được rồi, anh nhất định sẽ đến thăm em nhiều hơn".

Trần Đức dịu dàng nói rồi ôm Tử Hàm vào trong lòng, sau đó anh chào hỏi các y tá và nhờ họ chăm sóc tốt cho Tử Hàm, cuối cùng mới cùng Đàm Thu rời đi với Hoàng Dương.

Đi trong bệnh viện có rất nhiều người chỉ trỏ vào Trần Đức, sau chuyện vừa xảy ra thì Trần Đức và Tử Hàm cũng đã trở nên nổi tiếng trong bệnh viện, cho dù người ta không biết tên nhưng ai cũng có thể nhận ra bọn họ.

“Anh Bát Hoang, anh nổi tiếng rồi”, Đàm Thu cười lớn nói.


"Vậy sao, thế cũng tốt, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt Tử Hàm nữa", Trần Đức chỉ là bất đắc dĩ, anh cũng muốn sống bình thường khiêm tốn nhưng thực lực của anh lại không cho phép điều đó.

Bên ngoài bệnh viện, Hoàng Dương đích thân mở cửa xe cho Trần Đức và Đàm Thu, chờ hai người lên rồi thì anh ta mới ngồi vào ghế phụ lái.

Ngồi trên xe, Đàm Thu nhìn nội thất sang trọng của chiếc Mercedes Benz mà tấm tắc không thôi: "Tôi mỗi ngày đều chỉ có thể đi tàu điện ngầm, so với đi xe này đúng là kém xa".

"Xa hoa quá, sau này tôi nhất định sẽ mua một chiếc".

Đàm Thu lần đầu tiên được ngồi trên chiếc Mercedes Benz cho nên trong lòng cũng trào dâng sự phù phiếm đã chôn giấu bấy lâu.

Trần Đức thì rất bình tĩnh, loại xe này không tính là thứ gì quá quý giá đối với anh, anh thích nhất chính là xe tăng quân sự, ngồi trên đó thì anh có thể san bằng hết tất cả.

Chiếc Mercedes Benz nhanh chóng chạy tới Thiên Hương Kiều.

Cùng lúc đó.

Tại Thiên Hương Kiều, phía trước câu lạc bộ giải trí Hoạt Sắc Sinh Hương đã có năm ba chiếc ô tô đậu sẵn, mỗi một chiếc ô tô đều có giá trị rất cao.

Những người trẻ tuổi lần lượt bước xuống từ trên những chiếc ô tô đó, hầu hết đều chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi.

Có cả nam cả nữ, khoảng mười lăm mười sáu người, trông rất náo nhiệt.

Trước cửa câu lạc bộ có một chàng trai mặc bộ vest màu lam, tóc tai vuốt thẳng đứng đang đợi, nhìn thấy bọn họ liền lập tức nở nụ cười đi tới: "Tôi tính toán thời gian quả nhiên không sai".

"Lôi Long, sinh nhật vui vẻ".


"Chủ tịch Lôi, mấy ngày không gặp cậu lại đẹp trai hơn rồi".

"Chủ tịch Lôi, chúc mừng sinh nhật cậu".

Một đám người lần lượt tiến lên tay bắt mặt mừng với Lôi Long, Lôi Long ngẩng đầu tự tin đáp lại từng người một, ánh mắt lướt qua trong đám người, cuối cùng dán chặt vào ba cô gái rồi đích thân đi về phía bọn họ nói: "Ngữ Yên, Lâm Dao, An Khê, tôi rất vui vì các cậu đã đến đây tối nay".

"Làm sao bọn tôi không đến tham dự sinh nhật chủ tịch Lôi được chứ? Đây là quà do ba chị em bọn tôi chuẩn bị cho cậu", Tô An Khê mỉm cười rồi đưa ra một gói quà.

"Cảm ơn".

Lôi Long lịch sự nhận lấy gói quà.

Sau đó ánh mắt của cậu ta lại liếc nhìn về phía sau ba người Tống Ngữ Yên giống như đang tìm ai đó.

"Chủ tịch Lôi, cậu nhìn làm gì, tên kia làm sao dám đến đây được, hơn nữa cậu cũng không mời anh ta mà.

Cho dù cậu có mời thì anh ta cũng không dám đến đây đâu, đến đây để tự rước nhục vào người hay sao?”, có một người khác đang đứng bên cạnh Lôi Long đã lên tiếng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.