Bát Gia Tái Thế

Chương 43: 43: Ra Lệnh





"Đúng vậy, ca hát trước, sau đó ăn uống rồi vui chơi hết cả đêm".

Đám sinh viên reo hò đồng tình.

Hồ Hải Sinh nói với giọng ra lệnh:
"Đàm Thu, nến ở bên kia, đi lấy nến cắm lên bánh cho chủ tịch Lôi mau".

"Đúng vậy, mau đi đi".

Tất cả mọi người ngoại trừ Trần Đức đều không cảm thấy chuyện ra lệnh cho Đàm Thu bằng giọng điệu như vậy là có gì sai.

Ngay cả bản thân Đàm Thu dường như cũng không cảm thấy như vậy là sai, cậu ấy nhanh chóng chạy đi lấy nến trên bàn sau đó cắm từng cái một lên bánh.

Có hơn một trăm ngọn nến, Đàm Thu phải một mình cắm từng cái một, những người khác chỉ đứng xem chứ không có ai định bước lên giúp đỡ.

"Để tôi giúp cậu".

Trần Đức bước lên chia số nến trong tay Đàm Thu sau đó giúp cậu ấy từ từ cắm vào, cuối cùng anh mới lui vào một góc, bắt đầu yên lặng ăn trái cây.

Tô An Khê dẫn đầu bắt nhịp cho mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Đàm Thu và Trần Đức giống như những người ngoài cuộc, không ai quan tâm đến họ.

Kết thúc bài hát, họ bắt đầu chia bánh và tiếp tục ca hát, vẫn không có ai quan tâm đến hai người Trần Đức.


Chỉ có một mình Lâm Dao sau đó đã bưng đến bàn của hai người hai dĩa bánh ngọt.

"Bát Hoang, Đàm Thu, ăn bánh đi, bánh này ăn rất ngon".

Cách ăn mặc của Lâm Dao ngày hôm nay có hơi bình thường, mái tóc ngang vai hơi rối, cô mặc một chiếc váy dài tôn lên dáng người mảnh mai nhưng cũng không che giấu được sự đầy đặn của khuôn ngực.

"Cám ơn".

Trần Đức không khách sáo nhận lấy bánh kem rồi hỏi: "Đêm nay là sinh nhật của Lôi Long sao?"
"Đúng vậy, vốn dĩ tôi cũng không muốn đến nhưng vẫn bị An Khê kéo tới nơi nhàm chán này", Lâm Dao cười nói: "Bát Hoang, anh đến đây vì Ngữ Yên sao?"
“Cứ coi là vậy đi”, nhiệm vụ của Trần Đức là bảo vệ Tống Ngữ Yên, bây giờ đụng phải chuyện này thì cứ xem như anh đang đi theo Tống Ngữ Yên vậy.

Một tia ghen tị lóe lên trong mắt Lâm Dao, cô nói tiếp: "Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ có Ngữ Yên thôi sao? Một đại mỹ nhân như tôi đây mà anh cũng không thèm nhìn một cái à".

"Làm sao có thể, mỗi ngày tôi đều nhìn cô mà".

Lâm Dao đối xử với Trần Đức khá tốt, điều này khiến cho anh cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như vậy thì đáng ra cô không nên đi cùng Tống Ngữ Yên mới phải.

Tống Ngữ Yên chỉ nóng lòng muốn đuổi anh đi càng nhanh càng tốt mà thôi.

“Lâm Dao, mau tới đây”, Tô An Khê lao ra khỏi đám người, kéo Lâm Dao đi rồi nói: “Cậu cũng hát một bài đi”.

Lâm Dao bước lên, cầm lấy micro, hát một bài hát xưa: "Anh có còn nhớ hay không?"
Anh có còn nhớ cuộc gặp gỡ đẹp đẽ đó không?
Anh có còn nhớ những dịu dàng làm say đắm lòng người?
Một chút nhớ thương thoảng qua nơi giao nhau của những giấc mơ.

Từng mảnh ký ức bị mắc kẹt lại nơi lầu Tây.

Có phải anh đã vô tình đánh mất bóng dáng ấy?
Hay anh đã muốn buông đôi tay đã nắm lấy nhau trong cuộc đời này?
Một tấm chân tình không thể đổi lại được một tấm chân tình khác.

"! "
Bài hát của nam được Lâm Dao hát lại toát ra một sức hấp dẫn riêng, nghe hết sức êm tai, khiến cho rất nhiều người bị bài hát này thu hút.

Trong lúc Lâm Dao hát thì cô còn cố tình nhìn Trần Đức hết lần này đến lần khác, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh lúc trước bọn họ đã gặp nhau ở Tam Giác Vàng giữa mưa bom bão đạn.

Lúc đó cô vẫn còn nhỏ.

Lúc đó cô không biết gì về tình yêu.


Nhưng cảnh tượng lúc đó đã khiến cho cô cả đời không thể nào quên, khắc sâu trong tâm khảm.

Sau khi bài hát kết thúc, bầu không khí bỗng lặng đi trong ít phút cứ như thể mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong bài hát.

“Cậu vẫn đang suy nghĩ về vị anh hùng của cậu sao?”, Tống Ngữ Yên cười nói: “Nếu như vị anh hùng của cậu biết được thì nhất định sẽ cảm động chết mất”.

"Có lẽ vậy".

Lâm Dao bí mật liếc nhìn Trần Đức, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Trần Đức đang ăn bánh cũng có thể nhận ra được, nét mặt anh liền lộ ra vẻ khó hiểu, không biết đây là tình huống gì.

Đàm Thu cười ha hả nói: "Anh Bát Hoang, người đẹp Lâm Dao hình như có ý với anh đó".

"Vậy sao, có rất nhiều cô gái có ý với tôi mà.

Ngay cả con gái của nữ hoàng Anh cũng đã ngủ với tôi rồi", Trần Đức thản nhiên nói.

"Cắt, nói khoác".

Nữ hoàng Anh là ai chứ, đó là người lãnh đạo tối cao của một quốc gia đấy! Cho dù Trần Đức có năng lực cỡ nào thì tuyệt đối cũng không thể với tới được con gái của người ta!
Đàm Thu chắc chắn sẽ không ngờ rằng những gì Trần Đức vừa tùy tiện nói ra lại chính là sự thật.

Mỗi người hát một bài, ngoại trừ Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì các cô gái còn lại đều biểu diễn vì muốn thể hiện trước mặt Lôi Long.

Lôi Long là người hát cuối cùng, sau khi cậu ta hát xong thì bên dưới liền vang lên tiếng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.

“Bạn học Trần Đức, anh có muốn hát một bài không?”, Lôi Long nói vào micrô khiến cho tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Đức.


Cậu ta không gọi Trần Đức là Trần Bát Hoang bởi vì cậu ta cho rằng Trần Đức không xứng đáng với sự khí phách của tên gọi đó.

"Anh ta mà cũng biết hát sao?"
"Chúng ta ở đây đều đã từng được học qua thanh nhạc, còn anh ta chỉ là một người có thân phận thấp kém, chắc chắn chưa bao giờ được học qua".

"Ha ha, bắt anh ta hát cũng tốt, để cho anh ta có thể nhận ra được khoảng cách giữa mình và chủ tịch Lôi, sau đó biết thân biết phận mà tránh xa mấy hoa khôi giảng đường của chúng ta ra".

Có rất nhiều nữ sinh khe khẽ bàn tán với nhau, cảm thấy cực kì ghét bỏ Trần Đức.

"Trần Đức, đừng sợ, anh có hát dở cũng không sao, mọi người đều là bạn cùng lớp cho nên sẽ không cười nhạo anh đâu, chỉ trừ khi nhịn không được mà thôi", Hồ Hải Sinh cố tình nói lớn, Trần Đức còn chưa hát mà cậu ta đã bắt đầu chế nhạo.

“Trần Đức, hôm nay là sinh nhật của tôi, chẳng lẽ anh lại không muốn nể mặt tôi sao?”, Lôi Long tỏ thái độ cứng rắn, đêm nay Trần Đức nhất định phải hát một bài.

Rõ ràng là cậu ta đang muốn đối phó với Trần Đức.

Trần Đức mỉm cười, đang định lên tiếng thì Hồ Hải Sinh đã đột nhiên nói: "Đàm Thu, tới gọt trái cây cho mọi người".

Đàm Thu vội vàng bỏ bánh trên tay xuống rồi chạy đi gọt trái cây.

“Trần Đức, anh đã dám nói mình là vị hôn phu của hoa khôi giảng đường thì cũng phải chứng minh cho bọn tôi xem anh có xứng đáng với hoa khôi giảng đường hay không chứ!”, Hồ Hải Sinh lại một lần nữa mỉa mai: “Hoa khôi Tống Ngữ Yên của chúng tôi làm sao có thể gả cho một kẻ có xuất thân hèn mọn ở tầng đáy của xã hội, hơn nữa còn không có chút năng lực nào được".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.