Bát Gia Tái Thế

Chương 48: Chương 48





Phì Tứ nhìn Trần Đức đang đi về phía mình, vẻ mặt hãi hùng sợ sệt.

Lúc này hắn ta mới hoàn toàn tỉnh táo.

Trần Đức có thể vào được phòng này nghĩa là hơn mười tên đàn em canh gác ở ngoài đã bị hạ gục!
Người này quả không đơn giản!
“Người anh em, có gì từ từ nói, nhiều bạn nhiều cơ hội mà, không cần phải chém tận giết tuyệt như thế”, Phì Tứ đứng dậy, buộc mình phải bình tĩnh, không được mất mặt trước đàn em.

“Xem ra anh cũng biết có gì từ từ nói”, Trần Đức đặt con dao trong tay lên bàn, ngồi xuống ghế sofa: “Hay là bảo người của anh ra ngoài trước đi, rồi chúng ta nói chuyện?”
“Được, được”.

Phì Tứ biết người trước mặt đã nói là làm, vì thế không định phản kháng: “Hai cậu ra ngoài trước đi, nhớ không được thông báo cho bất luận kẻ nào”.

“Vâng, đại ca”.

Ba tên đàn em mở cửa vội vã bước ra, vừa ra bọn họ đã chết lặng.


Chỉ thấy trên lối đi người nằm la liệt dưới đất.

Hơn chục tên đàn em Phì Tứ đưa tới đã bị đánh ngất, nằm ngổn ngang trên đất như xác chết, ai cũng bị đánh mặt mũi sưng vù, không còn hình người.

Cả ba nhìn nhau, bất giác rùng mình.

Xem ra kết cục của họ tốt hơn nhiều…
Trong phòng Tuý Sinh Mộng Tử.

Phì Tứ rất thông minh, thấy Trần Đức đã bỏ dao xuống liền biết anh sẽ không làm khó mình, vì thế đích thân rót rượu cho anh: “Người anh em, không biết tôi nên gọi cậu là gì?”
“Trần Bát Hoang”, Trần Đức hờ hững đáp.

“Được, Bát Hoang à, chuyện hôm nay là tôi sai, Phì Tứ tôi nhận sai, đồng thời tôi cũng là người tôn trọng anh hùng, biết phân biệt hảo hán”.

“Chúng ta cạn ly rượu này, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, sau này cậu đi theo tôi được không? Tôi đảm bảo tương lai của cậu sẽ rộng mở!”

Phì Tứ nói đều là sự thật, so với phụ nữ, hắn ta thích có thêm cánh tay đắc lực hơn, kỹ năng tốt như Trần Đức, nếu đi theo hắn ta chắc chắn tương lai sẽ tiếng tăm vang xa.

“Đi theo anh, anh nghĩ anh có tư cách sao?”, Trần Đức lạnh lùng nhìn hắn ta, tên này thật sự coi anh là côn đồ cắc ké đấy à?
“Hờ hờ…”, Phì Tứ cười ngượng: “Không biết cậu Bát Hoang đây có lai lịch thế nào?”
“Tôi không có lai lịch gì, chỉ muốn nói với anh là sau này đừng có ý đồ với quán bar Thiên Tuyết nữa, đồng thời dạy cho anh một bài học”, Trần Đức nhẹ giọng nói.

Anh không đối xử tàn nhẫn với Phì Tứ chủ yếu là vì anh không thể lúc nào cũng ở đây canh chừng bảo vệ quán bar Thiên Tuyết, mà Phì Tứ lại là người phụ trách thế giới ngầm của Thiên Hương Kiều.

Nếu đối phương chó cùng rứt giậu, anh cũng không thể đề phòng kịp.

Thế nên anh định dùng cách khác.

“Dạy dỗ?”, Phì Tứ vô thức lùi về sau hai bước: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải vậy chứ, tôi đảm bảo sau này sẽ không gây rắc rối cho Thiên Tuyết nữa, lấy danh dự ra đảm bảo”.

“Phì Tứ, tôi có thể thấy được anh là người thông minh từ hành động vừa rồi.

Hơn nữa anh còn rất nhanh nhạy, bước ra khỏi cánh cửa này, lời anh nói có uy tín hay không thì chắc chỉ anh biết thôi”.

Phì Tứ sửng sốt.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.