Bát Gia Tái Thế

Chương 540



Chương 540


“Tiểu Dao, anh sẽ đợi em thêm nửa tiếng, anh lo bố vợ ở nhà chờ sốt ruột. Những người bạn của em ở thành phố Tần có thể không liên lạc nữa thì sớm tạm biệt đi, anh chỉ vì tốt cho em thôi”.


Trong đôi mắt của Lâm Dao toát ra sự tủi thân và tức giận, trực tiếp xóa tin nhắn đi.


Trước đó nói là 3 tiếng!


Giờ mới được 20 phút, đối phương đã gọi mười cuộc. Cô cảm thấy thật phiền, càng nghĩ lại càng tủi, khóe mắt ướt át, chảy xuống hai giọt nước mắt, trông hết sức đáng thương.


“Không được, không thể để Bát Hoang thấy dáng vẻ này của mình, phải để lại ấn tượng tốt nhất cho anh ấy mới được”, Lâm Dao lau nước mắt, hít sâu một hơi, trên mặt lại lộ ra tươi cười, rồi chạy về phía Trần Đức.


“Làm sao vậy, ai gọi thế?”, Trần Đức thấy Lâm Dao có hơi lạ, bèn tò mò hỏi.


“Một người bạn thôi”, Lâm Dao kéo cánh tay Trần Đức đi vào trong tiệm quần áo rực rỡ muôn màu, xa xỉ kia.


Hai người vừa vào đã có nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón.


“Oa, Bát Hoang, anh xem, tôi cảm thấy bộ quần áo này hợp với anh lắm đó”.


“Còn có bộ này nữa!”


“Bộ này cũng ok!”


Lâm Dao chăm chú lựa vài bộ đồ cho Trần Đức, trong lúc ấy, điện thoại của cô lại vang lên hai lần, song đều bị cô tắt máy.


Đương nhiên Trần Đức có chú ý tới chi tiết ấy, nhưng cũng không nói gì, đi theo Lâm Dao thử hết bộ này đến bộ khác.


Lâm Dao cảm thấy hết sức thỏa mãn mua cho Trần Đức ba bộ quần áo giá trị xa xỉ, lại đi dạo qua tiệm trang phục nữ, thử hết cái này đến cái khác:


“Bát Hoang, cái này đẹp không?”


“Đẹp”.


“Còn cái này?”


“Cũng đẹp”.


“…”


Lâm Dao phát huy bản chất đi dạo phố của con gái đến mức tối đa, không có chút nào là mệt mỏi, trái lại trông còn rất vui vẻ.


Chỉ là, khi cô đang thử chiếc váy trắng xinh đẹp thì bên ngoài tiệm bỗng có một chiếc Porsche màu xanh không để ý quy định mà dừng ngay trước cửa.


Sau đó, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước xuống xe, vẻ ngoài và dáng của cô ta rất đẹp, quần áo, trang sức trên người không có mác, nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra nó tuyệt đối xa xỉ.


Nhẫn kim cương, khuyên tai, vòng cổ, mỗi một kiện trang sức đều là kim cương hột xoàn chân chính.


Cô ta lập tức đi vào, liếc nhìn Trần Bát Hoang, sau đó lạnh nhạt quay đi, bước về phía Lâm Dao, nói:


“Em gái Lâm này, em trai tôi đã chờ cô rất lâu rồi. Cô… vì cậu ta mà cúp nhiều cuộc gọi của em trai tôi như vậy sao? Là một người chị của nó, tôi cảm thấy rất tức giận”.


“Có điều, nể mặt cô sắp gả cho em trai tôi làm vợ bé, tôi sẽ không so đo với cô, mau đi cùng tôi đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.