Bát Gia Tái Thế

Chương 549



Chương 549


Từ lâu, cô đã hiểu rõ một điều, trên đời này có một số người rất đáng chết, nếu để bọn họ sống, trên đời này sẽ càng có thêm nhiều người phải chết.


Lại nói, nếu Tạ Dư Ba không chết thì người chết chính là Trần Đức.


Cô chưa bao giờ là thánh mẫu, đối với Tạ Dư Ba, cô không hề có chút cảm xúc thương tiếc nào.


“Không sợ là tốt rồi!”, trái tim đang treo cao của Trần Đức rốt cuộc cũng buông xuống, anh lo lắng vì chuyện này sẽ khiến Lâm Dao sợ anh.


Xem ra, là anh nghĩ nhiều rồi.


“Vậy thì cô ở đây chờ tôi, vẫn còn rắc rối chưa giải quyết, cô cứ chờ đó, nhìn xem, tôi sẽ gánh chịu hết rắc rối của cô và nhà họ Lâm”.


Trần Đức mỉm cười, không đợi Lâm Dao đáp, anh đã đi về phía Tạ Lan.


Tạ Lan ngồi dưới đất, tay nắm chặt điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị cô ta đang gọi đi, và người được gọi là “bố”.


Thoạt nhìn, có vẻ như là cuộc gọi video.


Thấy Trần Đức đi qua, cô ta không ngừng lui về sau: “Anh… anh không được qua đây, tôi đã gọi điện cho bố tôi, nếu anh dám động vào tôi, chắc chắn anh sẽ chết rất thảm!”


“Cô có biết vì sao lúc ở cửa hàng, tôi chỉ tát cô hai cái, nhưng không giết cô, cũng không làm khó dễ cô không?”, Trần Đức không để tâm đến cô ta, cũng không quan tâm người ở đầu dây bên kia có tiếp điện thoại hay không.


“Vì… vì sao?”, Tạ Lan cũng rất muốn biết đáp án. Đồng thời, cô ta muốn kéo dài thời gian, đợi bố cô ta bắt máy. Bố Tạ Lang đang ở bên cạnh Tạ Phương Kiệt, chỉ cần ông ta nhận điện thoại, cô ta mới có con đường sống.


“Hai lý do!”


“Thứ nhất, thật ra tôi không thích giết người, cô xem, máu trên tay của tôi tanh quá, tôi đã sớm chán ghét việc giết người, huống chi còn là một phụ nữ”.


“Thứ hai, lúc đó cô còn chưa thật sự làm tôi tức giận, tôi chỉ muốn giúp Dao Dao xả giận mà thôi, nên mới quyết định cho cô một cơ hội, thả cô rời đi”.


“Đáng tiếc, cô không biết quý trọng, tên kia là gì nhỉ? Tạ Cuồng Nhân? Là cô gọi đến à?”


Tạ Lan thoáng giật mình.


Nghe được hai lý do, cô ta không khỏi sững sờ.


Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác hối hận.


Đúng vậy, Tạ Dư Ba quả thật do cô ta gọi đến. Sau khi bị Trần Đức tát hai bạt tai, cô ta không phục cho nên muốn lấy mạng Trần Đức.


Không ngờ vốn dĩ đối phương có ý định bỏ qua cho mình.


“Bây giờ… bây giờ còn có thể bỏ qua cho tôi không, tôi sai rồi, chỉ cần anh chấp nhận bỏ qua, tôi bằng lòng trả giá tất cả”, Tạ Lan đau khổ cầu xin, nói với giọng điệu thê lương.


“Ngại quá, tôi không thích cho người khác cơ hội thứ hai”, Trần Đức nói.


“Vậy… vì sao anh… còn chưa ra tay?”, Tạ Lan dò hỏi. Hiện tại, cô ta thầm nghĩ kéo dài thời gian, liếc nhìn điện thoại, trong lòng cô ta gào thét: Bố, mau bắt máy đi! Con gái của bố, đứa con duy nhất này sắp chết rồi! Mau lên!


Ngay khi cô ta đặt câu hỏi và đang gào thét trong lòng thì… rốt cuộc, điện thoại cũng rung lên, màn hình xuất hiện màn đen, đây là dấu hiệu có người đã nhận cuộc gọi video.


“Còn chưa ra tay là vì tôi và cô có cùng mục đích, đợi người ở đầu dây bên kia bắt máy”, Trần Đức thờ ơ nói, sau đó anh giựt phắt điện thoại trên tay Tạ Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.