Bát Gia Tái Thế

Chương 553



Chương 553


“Mau quỳ xuống!”


Tiếng quát thét vang dậy bốn phía, cả đám người có máu mặt ở thành phố Tần, từ đời cha cho đến đời con đều nổi giận với Trần Đức.


Trần Đức vẫn đứng yên.


Không thốt ra một tiếng nào.


Lâm Dao đứng ngay cạnh anh, gương mặt nhợt nhạt, cô đã hạ quyết tâm phải bảo vệ Trần Đức bằng mọi giá, nếu không cô sẽ chết ở đây.


Bốn bề nhao nhao lên, có ra lệnh, có chỉ trích, mắt ai nấy dữ tợn nhìn Trần Bát Hoang chằm chằm, chờ đợi anh khuỵu gối, quỳ mọp, cầu xin được tha thứ…


Mấy chục ông trùm giới kinh doanh, rồi cả đám choai choai con cháu vây anh vào giữa.


Hiện trường gần như đóng băng!





“Tránh ra, tránh ra hết coi!”


Bất chợt từ bên ngoài đám đông vang lên tiếng quát, mười mấy người rẽ đám đông chạy đến, dẫn đầu là một tên chột mắt, thoạt nhìn chừng hơn năm mươi tuổi, theo sau có 13 người, ai nấy đều vạm vỡ khôi ngô, trên người tỏa ra ý sát phạt rõ ràng.


Trong tay bọn họ đều cầm đao kiếm đủ các hình dạng, trên thân vũ khí bén nhọn tỏa ra ánh sáng sắc lạnh kinh người.


Là võ giả!


Tính cả người chột mắt kia là 14 người, hết thảy đều là võ giả!


Từ bọn họ toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, rất đáng sợ, dù có vài tay đại gia không biết sự tồn tại của võ giả, song đều bị họ làm cho thất kinh hồn vía.


Mười mấy người này, tuy số lượng chẳng có bao nhiêu.


Thế nhưng mức độ đáng sợ lại ăn đứt đám đông mấy chục người bình thường, chẳng khác nào một ngọn núi đè lên trái tim từng người, khiến họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Chỉ cần là người có mắt nhìn đều nhận ra 14 người này tuyệt đối không tầm thường chút nào!


“Độc Nhãn Tiết!”


Trong đám doanh nhân tinh anh có người nhận ra kẻ dẫn đầu, tất nhiên cũng nhận ra 13 người theo sau đều là võ giả, đám doanh nhân ai nấy đều biến sắc.


Độc Nhãn Tiết là võ giả rất mạnh dưới trướng nhà họ Tạ, có thể nói là một thủ hạ cực kỳ mạnh của Tạ Cường Đông!


Bình thường hắn không cần phải ra mặt.


Không ngờ lúc này hắn lại đích thân đến đây.


To chuyện rồi!


Độc Nhãn Tiết hớt hải chạy đến chỗ Tạ Lan, cung kính hành lễ: “Thưa cô chủ, tại tôi đến chậm, xin tha lỗi!”


“Hừ, còn biết là đến chậm? Còn không biết tự trừng phạt hả?”, nhìn thấy Độc Nhãn Tiết, thái độ của Tạ Lan càng kiêu ngạo, mặt hất lên trời, nhìn người bằng hai lỗ mũi.


“Biết!”


Độc Nhãn Tiết cúi đầu, tự tát mình hai cái thật mạnh không chút nể nang, cả máu mũi cũng rỉ ra.


13 võ giả còn lại cũng đều đứng vây quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.