Bát Gia Tái Thế

Chương 61: Chương 61





Bình thường những người khác trong học viện đều quát tháo cậu ấy, có một số người cảm thấy thông cảm với hoàn cảnh của cậu ấy thì cũng sẽ không muốn thân thiết với cậu ấy.

“Bát Hoang, anh nhất định phải cẩn thận một chút!”, Đàm Thu cuối cùng cũng lên tiếng dặn dò Trần Đức thêm một câu, Trần Đức tuy xoay lưng về phía cậu ấy nhưng vẫn vẫy tay với cậu ấy, sau đó nhanh chóng biến mất vào góc khuất của hành lang.

Cái tên Tiền Bình đó vẫn chứng nào tật nấy, còn dám nhờ cậu của mình đến xử lý anh.

Vậy thì Trần Đức cũng không ngại giải quyết hắn thêm lần nữa.

Hai phút sau Trần Đức đã đứng trước cửa một văn phòng, trên cửa có treo một tấm biển ghi chức danh hiệu phó, bên dưới dòng ghi chức danh còn có đề tên Vương Địch.

Đây là phòng làm việc riêng của Vương Địch, ông ta đang ngồi trên ghế lớn, một tay đặt trên bàn làm việc gõ gõ không ngừng.

Trong phòng làm việc còn có ghế sô pha, Tiền Bình đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha uống trà.


Trần Đức gõ cửa, Vương Địch liếc nhìn ra ngoài một cái rồi lạnh lùng nói: “Vào đi”.

“Hiệu phó Vương, tôi nghe nói ông có chuyện muốn tìm tôi sao?”, Trần Đức liếc nhìn về phía Tiền Bình trước sau đó mới nhìn về phía Vương Địch nói: “Ông muốn trút giận thay cháu trai của mình sao?”
“Trần Bát Hoang, cậu đừng hiểu lầm, tôi là lãnh đạo của học viện thương mại này cho nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với mọi sinh viên chứ không phải chỉ riêng cháu trai Tiền Bình của tôi, cậu hiểu không?”
Vương Địch khoảng 45, 46 tuổi, ông ta mặc vest, đeo kính, đầu hói, trông có vẻ rất hung hăng, ông ta ngồi dựa vào ghế rồi nói một cách hết sức chính nghĩa: “Có vẻ như cậu đã biết tôi tìm cậu là vì chuyện của Tiền Bình”.

“Tôi sẽ không nhắc lại những gì cậu đã làm, cậu chỉ cần biết vết thương của Tiền Bình rất nghiêm trọng khiến cho tôi cảm thấy rất không hài lòng.

Bây giờ cậu phải xin lỗi thằng bé rồi đưa thằng bé đi bệnh viện kiểm tra, sau đó về nhà mời bố mẹ của cậu đến học viện nói chuyện với tôi, có vấn đề gì không?”
“Có vấn đề chứ”.

Trần Đức nói: “Tôi từ chối làm tất cả những chuyện mà ông vừa nói”.

Trần Đức không cần phải nói thêm về những gì đã xảy ra, anh tin rằng Vương Địch đã biết nguyên nhân của toàn bộ sự việc là do Tiền Bình đã chạy tới gây rối cho anh trước.


Không cần phải giả vờ trước mặt anh làm gì.

Vương Địch chỉ trừng phạt anh còn Tiền Bình lại có thể ngồi kế bên nhàn nhã uống trà, làm sao Trần Đức có thể đồng ý được?
Nhìn thì có vẻ như ông ta đang muốn phạt sinh viên vi phạm nhưng thực chất là ông ta đang muốn buộc anh phải cúi đầu trước Tiền Bình.

Ngoài ra…
Bố mẹ của anh, ngay cả anh cũng chưa từng gặp qua.

Làm sao anh có thể mời họ tới đây được?
Quan trọng nhất là lý lịch giả mạo mà Tống Thiên Vũ sắp xếp cho anh có viết rõ rằng bố mẹ của anh đều đã chết, Vương Địch không thể không biết điều đó, bây giờ ông ta bảo anh mời bố mẹ tới đây rõ ràng là đang muốn khinh khi anh không có bố mẹ.

“Trần Bát Hoang, mày đừng có mà không biết điều!”, Tiền Bình hết sức tức giận khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Trần Đức, hắn quát lên: “Mày tỏ thái độ như thế thì cậu của tao hoàn toàn có thể đuổi mày ra khỏi học viện đó, hiểu không?”
Trần Đức thản nhiên “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy thì sao?”
Vương Địch cau mày, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một sinh viên dám tỏ ra lạnh nhạt khi đối mặt với mình, từ xưa đến nay bất cứ sinh viên nào gặp ông ta cũng không thể không run sợ trước quyền lực của ông ta.

Bây giờ ông ta lại bị thằng nhóc không có bối cảnh trước mặt không xem ra gì.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.