Bát Gia Tái Thế

Chương 752



Chương 752

“Rầm!”

Gần như cùng lúc, lưỡi kiếm của Vân Huyền Thương Không chém vào khoảng không, thay cho thân thể của Trần Đức, một mảng tường biệt thự bị chém nát!

Rào rào!

Một khe hở nứt ra trên tường, không ngừng lan rộng, cả ngôi biệt thự run lên.

“Đâu rồi?”, Vân Huyền Thương Không rút thanh kiếm ra chưng hửng

Rốt cuộc là chuyện quái gì xảy ra vậy?

Trần Bát Hoang đâu?

Đi đâu rồi?

“Ông già, tôi ở đây!”

Trong lúc ông ta đang hoang mang, ở vị trí không xa sau lưng, Trần Đức hiện ra từ trong không khí, cả người rịn mồ hôi lạnh.

Xuất hiện cùng lúc với Trần Đức còn có cả Hồng Y!

Hồng Y sắc mặt tái xanh, thân thể run rẩy, trông có vẻ vô cùng, vô cùng suy nhược.

Mới rồi chính là Hồng Y cứu Trần Đức!

Cô sử dụng thuật ẩn thân, khó khăn lắm mới đẩy được Trần Đức ra chỗ khác, tuy cứu được mạng, nhưng cô gần như đã sử dụng hết linh khí của mình, ngay cả bản thân cũng không còn ẩn đi được nữa, không thể không hiện ra.

Trần Đức được cứu, đồng thời tay phải cầm Long Ngâm, chủ động bổ một nhát trí mạng về phía Vân Huyền Thương Không một cách cuồng bạo, hung mãnh.

“Con sâu cái kiến mà cũng muốn trèo cao tranh đoạt sao? Đúng là chán sống!”, Vân Huyền Thương Không phóng kiếm, trong nháy mắt, cả ngôi biệt thự rùng rùng rung chuyên, cát đá mù mịt, ông ta một lần nữa chém về phía Trần Đức.

“Choang!”

Ngay sau đó, Long Ngâm và trường kiếm va chạm tóe lửa, hệt như hai tảng thiên thạch đâm sầm vào nhau, âm thanh chát chúa vang vọng bốn phía.

Lâm Đồng Vĩ, Diêu Ý Hàn, Lâm Dao cùng một số người thường nhà họ Lâm đều bị chấn động đến chảy máu lỗ tai. Ai nấy hốt hoảng biến sắc, hết thảy vật dụng trong đại sảnh lúc này đồng thời vỡ nát.

Tay phải Trần Đức tê rần, kêu rắc rắc, xương cốt nứt vỡ, trực tiếp biến dạng, dưới áp lực của thanh kiếm bị xoắn vặn với mức độ mà người thường không thể chịu nổi.

“Uỳnh!”

Hai chân của anh dường như phải chịu dựng một lực mạnh đến điên rồ, dưới ngọn Ngũ Hành Sơn đó, toàn bộ đều như chìm sâu vào đất, ống quần rách nát, da thịt bị xé toạc, máu thịt nhầy nhụa.

Vân Huyền Thương Không ra tay quá mạnh, với thực lực hiện tại của Trần Đức, muốn kháng cự lại toàn bộ sức lực của ông ta chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, anh cảm thấy xương khớp toàn thân sắp gãy nát ra đến nơi.

Về phần Vân Huyền Thương Không.

Ông ta vẫn ngạo nghễ đứng trên cao, vạt áo phất phơ lay động: “Ranh con, mày dám đối đầu trực diện với kiếm của tao, lại còn đỡ được, kể ra cũng rất không tồi, nói thật lòng, mày là người đầu tiên đỡ được chỉ với thực lực của Thông Mạch kỳ, cả tao đây cũng phải khen ngợi một câu!”

“Nhưng đáng tiếc, mày giết nhầm người rồi!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.