Bát Gia Tái Thế

Chương 765



Chương 765

Nếu xét về tổng thể thì Trần Đức quả thật không phải đối thủ của Vân Huyền Thương Không.

Thế nhưng,10 năm trước, chị của Âu Dã Thanh Vũ đã mạnh hơn Vân Huyền Thương Không rất nhiều! Đây phải là yêu nghiệt cỡ nào chứ? Vậy thì đến nay, cô ta sẽ đạt tới một trình độ như thế nào?

“Ha ha, giật mình hả?”, Âu Dã Thanh Vũ cười nói: “Thực tế, tôi chỉ là đoán theo chừng mực thôi. Dù sao, chị ấy cũng chưa ra tay bao giờ, đó chỉ là cảm nhận của tôi khi chị ấy bày ra thực lực của mình thôi”.

“Đúng là giật mình thật, nhưng… cũng chưa là gì”.

Một lát sau, Trần Đức đã bình tĩnh lại, Âu Dã Tư Linh quả thật rất giỏi, nhưng anh cũng không kém. Từ khi anh tu luyện Âm Dương Kinh đến giờ, mới chỉ có 3 năm mà thôi!

Mà chính thức bước vào Luyện Khí kỳ, cũng chỉ chưa đến 3 tháng!

Nếu so sánh thì tuy Âu Dã Tư Linh có tư chất rất biến thái, nhưng cũng chẳng đáng là gì.

“Chưa là gì? Anh đúng là tự tin ghê”, Âu Dã Thanh Vũ trợn trắng mắt, cảm thấy Trần Đức thật thích giả vờ giả vịt. Đây mà còn chưa là gì thì sao Côn Luân Hư lại tự mình đến đón?

“Mặc kệ như thế nào thì tôi cũng đã dùng một số mánh lới thông báo chuyện của anh cho chị tôi rồi. Giờ vẫn không biết chị ấy sẽ có phản ứng gì”.

“Ừ, tôi tổng kết lại chút từ lời cô nói thì chính xác hơn là Long Ngâm vốn là của nhà các cô, giờ lại thành của tôi. Dựa theo di chúc của bố cô thì tôi là chồng chưa cưới của chị cô. Suy ra, cô… là em vợ của tôi?”

“…”, gương mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ lộ ra chút xấu hổ, quả thật không biết nên trả lời thế nào.

Em vợ, cái xưng hô này cũng không hay ho gì.

Ai cũng nói em vợ chính là một nửa của anh rể, nếu cô ta thừa nhận thì chẳng phải là nói mình… cũng là một nửa của Trần Bát Hoang?

“Thanh Vũ, anh biết ngay là em ở đây mà”.

Bên ngoài quán bar bỗng truyền đến giọng của một người đàn ông, sau đó, một chàng trai khoảng 24, 25 tuổi, cao cỡ 1m75, mày rậm, mặc một bộ đồ giản dị màu xanh nở nụ cười bước đến.

Hắn nhìn thoáng qua những khách khứa đang uống rượu trong quán, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo hơn người, đi về phía Âu Dã Thanh Vũ và Trần Đức.

“Đứng lại”, Kỳ Hàn đứng lên, cản hắn lại: “Cậu không thể đi qua”.

“Kỳ Hàn?”, thanh niên nhìn thấy Kỳ Hàn thì cười ha ha nói: “Anh dám cản đường tôi ư? Ai cho anh lá gan đó thế?”

“Cao Viễn, cậu chủ nhà tôi đang bàn chuyện bên kia, cậu muốn đến thì chờ một lát đi”, Kỳ Hàn không chút khách sáo, đối chọi gay gắt, cầm kiếm trong tay giống như có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.

“Được rồi, bớt bắt chước tôi đi, gì mà cậu chủ này với chả cậu chủ nọ, né sang bên chơi đi”, Cao Viễn trực tiếp làm lơ Kỳ Hàn, nhấc chân bước về phía trước.

“Keng!”

Thoáng chốc, Kỳ Hàn đã rút kiếm, chặn ngang trước mặt Cao Viễn: “Tôi nói là cậu không thể bước qua”.

“… Tôi khuyên anh bỏ ra đi”, sắc mặt Cao Viễn lập tức thay đổi.

“Để anh ta lại đây đi, Kỳ Hàn không phải là đối thủ của anh ta”, trong đôi mắt của Âu Dã Thanh Vũ toát ra vẻ bực bội.

“Bạn của cô?”, Trần Đức hỏi.

“Coi như là vậy đi”.

Trần Đức đưa mắt ra hiệu cho Kỳ Hàn, bấy giờ hắn mới cất kiếm đi.

“Hừ, coi như anh biết điều”.

Cao Viễn hừ lạnh một tiếng, đi ngang qua Kỳ Hàn, bước đến trước mặt Âu Dã Thanh Vũ: “Thanh Vũ, nghe nói em gặp nguy hiểm nên anh vội từ Nguyệt Lạc chạy đến để bảo vệ em nè”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.