Bát Gia Tái Thế

Chương 777



Chương 777

“Ồ!”

Trần Đức thờ ơ đáp, kế đó, anh bỗng di chuyển, chỉ để lại một cái bóng.

Tay trái nhanh chóng chộp tới, tiếng rồng ngâm xẹt qua giữa không trung, hồ quang chợt lóe, chỉ trong một khoảnh khắc, Trần Đức đã hung hãn lao đến trước mặt Lữ Đông Dã.

Một giây trước, Lữ Đông Dã vẫn còn cười, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn ta chợt nghiêm lại. Hắn ta đã tập trung quan sát thật kỹ, đề cao cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, tuy nhiên, khoảnh khắc Trần Bát Hoang ra tay, hắn ta vẫn không cách nào nhìn thấy bóng dáng đối phương.

Ngoại trừ luồng hồ quang kia, hắn ta không nhìn thấy gì cả.

“Ông!”

Một âm thanh xé gió đột ngột vang lên, kiếm quang lập lòe, Lữ Đông Dã cảm giác bụng của hắn ta bỗng đau đớn dữ dội, kế đó là cảm giác ấm nóng.

Là máu!

Tuy không thấy, nhưng hắn ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó là máu.

Có điều, hắn ta không kịp phản ứng, còn chưa đến một nhịp thở, thanh kiếm kia đã kề sát cổ họng hắn ta.

Kế đó, mặt Trần Bát Hoa kề sát mặt Lữ Đông Dã, đôi mắt kiên nghị và sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Cậu Lữ, tao đã động vào bà nội mày rồi đấy, sao hả? Cắn tao à?”

Sắc mặt Lữ Đông Dã xám như tro tàn, đằng sau cặp kính râm màu vàng nhạt, ánh mắt hắn ta vô cùng hoảng sợ. Hắn ta có thể cảm nhận được khí lạnh và sát khí phát ra từ thanh đoản kiếm đang kề sát cổ mình.

Sao có thể làm được?

Lữ Đông Dã thật sự sợ hãi, bởi vì thực lực của hắn ta là Long Tượng sơ kỳ, hơn nữa, bản thân là một tên điên, từ trước đến nay, hắn ta rất hiếu chiến. Trong suốt những năm qua, Lữ Đông Dã đã chiến đấu vô số lần, cũng giết không ít người, đến nỗi chính hắn ta cũng không nhớ rõ.

Vì thế, Lữ Đông Dã tự nhận bản thân có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.

Ngay cả những lão già lớn tuổi hơn, có cùng cảnh giới cũng là bại tướng dưới tay hắn.

Thế nhưng, với kinh nghiệm phong phú nhường ấy, hắn ta vẫn không cách nào phát giác được Trần Đức đã lao đến như thế nào. Mãi cho đến khi bụng trúng một kiếm, máu tươi tràn ra, hắn ta mới cảm nhận được nguy hiểm.

Ngay khi Lữ Đông Dã chuẩn bị điều động linh khí để phản kích thì kiếm của đối phương đã đặt ở cổ hắn ta.

Hắn ta thật sự không tưởng tượng nổi Trần Bát Hoang đã làm được điều đó như thế nào, Lữ Đông Dã dám xác định ngay cả võ giả Long Tượng trung kỳ cũng không cách nào làm được như vậy.

Chẳng lẽ…

Tu vi của Trần Bát Hoang còn mạnh hơn Long Tượng trung kỳ?

Lữ Đông Dã không dám nghĩ nhiều, hắn ta sợ nếu tiếp tục nghĩ thì bản thân sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Đây là trận chiến tác động đến tâm lý đáng sợ nhất mà hắn ta đối mặt từ trước đến nay.

Không…

Không thể nói là một trận chiến được, bởi vì hắn ta còn chưa có ra tay.

“Tháo kính của mày xuống, tao không thích người khác đeo kính nhìn tao”.

Trần Đức nhìn thẳng vào mắt Lữ Đông Dã, giọng anh vô cùng lạnh lùng khiến Lữ Đông Dã bất giác run lên, kế đó, hắn ta từ từ đưa tay lên, tháo kính mắt xuống: “Trần Bát Hoang, tao là người nhà họ Lữ, tao tin mày là người thông minh, mày sẽ không giết tao…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.