Bát Gia Tái Thế

Chương 784



Chương 784

Ánh mắt của Âu Dã Thanh Vũ rất kỳ quái, cô ta quen Cao Viễn lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thông minh một lần, kịp thời bù đắp lỗi lầm, không thực sự dồn bản thân vào chỗ chết.

“Thanh Vũ, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện tiếp”.

“Được!”

Âu Dã Thanh Vũ gật đầu, bảo ông chủ sắp xếp một bàn khác ở nơi vắng vẻ.

Sau đó, hai người cùng nhau rời đi.

Kỳ Hàn cầm kiếm ngồi cách xa, không làm phiền bọn họ.

Mặc dù ba người bọn họ đã rời đi, Cao Viễn vẫn thành thật quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, hắn biết chuyện này Trần Bát Hoang đối với hắn đã là rất khoan dung độ lượng rồi!

Nếu hắn dám đứng lên thì e là thứ chờ đợi hắn chỉ có một con đường chết!

Ở bàn khác, ông chủ lại mang lên một loại rượu tây thượng hạng, nhưng ngược lại, Trần Đức vẫn đang uống rượu của anh, anh cảm thấy rượu trắng vẫn là ngon hơn:

“Chúng ta tiếp tục nói về những chuyện chưa nói xong. Tôi có hai câu hỏi muốn hỏi cô. Thứ nhất, tiếp theo cô có thể sẽ gặp nguy hiểm gì, cố gắng nói rõ hết sức có thể”.

“Thứ hai, về chuyện của chị gái cô, Âu Dã Tư Linh, có phải cô ấy biết rất nhiều chuyện liên quan đến Long Ngâm không?”

Âu Dã Thanh Vũ nâng ly rượu vang lên, tao nhã nhấp một ngụm: “Nguy hiểm mà tôi sắp gặp phải quả thật có chút phiền phức, đó là một gia tộc Âu Dã khác, bên ngoài rất ít người biết chuyện này, thực tế là gia tộc Âu Dã chia làm hai phe, một phe kia bị bố của ông nội tôi đuổi ra khỏi nhà, bọn họ…”

“Dừng”.

Trần Đức ngắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe chuyện của gia tộc cô, tôi cũng không muốn biết tại sao bọn họ lại giết cô, chỉ cần nói sơ qua về thực lực của đối phương là được”.

“Thực lực cụ thể…tôi không biết rõ lắm, tóm lại là rất mạnh, hơn nữa vì gia tộc lánh đời nên mỗi lần đều ra tay rất bất ngờ. Có điều lần này trong gia tộc đã lập sẵn kế hoạch hoàn hảo, có thể nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt bọn chúng triệt để, nhưng vẫn cần thời gian ba ngày mới có thể thu lưới”.

“Được, tôi hiểu rồi, trong ba ngày này, tôi sẽ ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, đi theo cô không rời, sẽ không để ai có thể làm tổn hại một sợi tóc của cô”.

Trần Đức nhẹ giọng nói: “Sau ba ngày, giao dịch hoàn thành”.

Lời nói của Trần Đức vốn dĩ chẳng có gì, rất bình thường, nhưng lọt vào tai Âu Dã Thanh Vũ lại đặc biệt mê người. Dù gì thì cô ta cũng là phụ nữ, cho dù là gia chủ phía sau của gia tộc Âu Dã thì cô ta cũng có một trái tim thiếu nữ.

Lời nói bá đạo khiến trái tim cô ta cảm thấy ngứa ngáy, sau khi ổn định lại tinh thần, cô ta mới đáp: “Được, anh yên tâm, lần trước anh cứu tôi, vốn dĩ tôi đã nợ anh một ân tình, cộng thêm lần này bảo vệ tôi, dùng phần còn lại của Thiên Phương Thạch cho anh, người trong gia tộc sẽ không nói gì đâu”.

“Được”.

Ánh mắt Trần Đức lóe lên vẻ mong đợi, từ trước đến nay anh vẫn luôn thiếu một cái vạc nấu thuốc, một khi luyện chế được vạc thuốc, anh sẽ có thể luyện chế thêm nhiều đan dược hơn!

“Còn về kiếm Long Ngâm, có lẽ chị gái tôi thực sự biết một chút, bởi vì…”, đôi mắt của Âu Dã Thanh Vũ lóe lên những tia hồi ức.

Vốn dĩ cô ta không muốn nói về chuyện này, bởi vì trước đây cô ta cho rằng Trần Bát Hoang tuyệt đối, mười ngàn phần trăm không đủ tư cách và không đủ năng lực làm vị hôn phu của chị gái cô ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.