Bát Gia Tái Thế

Chương 8: 8: Anh Có Câu Chuyện Cô Ấy Có Rượu





Đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp kiểu quyến rũ trưởng thành, trên người của cô ấy chỉ đang mặc một chiếc váy ren mỏng manh dài đến nửa đùi để lộ ra cặp chân dài trắng nõn mềm mại, nhìn lên phía trên thắt lưng còn lộ ra gần hết đôi gò bồng đào hết sức tròn trịa bắt mắt.

"Cô nàng này đang muốn dùng những gì mà tôi đã dạy để đối phó với tôi hay sao?", Trần Đức nhẹ nhàng đẩy cô ấy xuống giường rồi nói: "Hạ Thiên Tuyết, lâu lắm rồi tôi không dạy dỗ cô cho nên cô cũng càng lúc càng lớn gan đó".

Hạ Thiên Tuyết xoa xoa cổ tay, người đàn ông này vẫn phong độ như trước, cô ấy liền tỏ ra quyến rũ nói: "Anh xấu xa quá à, làm người ta đau muốn chết".

"Cô gọi tôi lên đây làm gì?", Trần Đức ngồi trên giường, không ngừng chiêm ngưỡng thân hình duyên dáng của Hạ Thiên Tuyết.

"Anh nói xem?"
Hạ Thiên Tuyết tự nhiên cưỡi lên đùi Trần Đức, cô ấy cúi đầu xuống, dùng ngón trỏ nâng cằm Trần Đức lên rồi nói: "Tất nhiên là tôi nhớ anh cho nên mới gọi anh lên đây rồi.

Anh trở về thành phố Tần ba tháng rồi mà chỉ tới đây có hai lần, anh không nhớ tôi hay sao?"
Vươn tay nhéo mông của Hạ Thiên Tuyết một cái, Trần Đức nói: "Cô biết rõ là chúng ta không có khả năng mà".

"Đồ đàn ông tồi, sao anh lại nói những lời kinh khủng như vậy", Hạ Thiên Tuyết gỡ tay Trần Đức ra rồi lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn cạnh giường, nói tiếp: "Lafite năm 1982, biết anh rất thích rượu cho nên tôi đặc biệt để dành mời anh đấy".

“Rượu năm 1982 vẫn chưa hết hạn sử dụng sao?”, Trần Đức hỏi.

Biết rõ còn cố hỏi.

Trần Đức nhìn lướt qua thì thấy Hạ Thiên Tuyết đã lấy ra hai chiếc ly nói: "Hôm nay không say không về".


"Rượu ngon như vậy, chưa uống say thì tôi cũng sẽ không rời đi".

"Phải không?"
Hạ Thiên Tuyết bưng hai ly rượu rồi ngồi vào trong vòng tay của Trần Đức nói: "Trần Bát Hoang, giữa người đẹp và rượu anh chọn một cái đi, anh muốn chọn cái nào?"
"Xì...!cô thật là độc ác, nhất định phải chọn một trong hai sao?"
Trần Bát Hoang ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Hạ Thiên Tuyết, lại ngửi thấy mùi rượu.

Anh nói: "Giữa người đẹp và rượu, tôi sẽ chọn rượu".

Anh cầm ly rượu rồi nhấp một ngụm đầu tiên, sau đó lại nói tiếp: "Đây không phải là rượu năm 1982, mà là rượu năm 1984.

Cô bị lừa rồi".

Trần Đức yêu thích rượu thật sự chứ không phải chỉ biết nói suông mà thôi, giữa người đẹp và rượu ngon, nếu như muốn anh chọn một cái thì nhất định anh sẽ chọn rượu ngon trước.

“Được rồi, tên đó dám lừa tôi, hôm sau tôi nhất định sẽ tìm tên đó tính sổ”, Hạ Thiên Tuyết không nghi ngờ lời nói của Trần Bát Hoang chút nào.

Cô ấy đã biết Trần Bát Hoang từ 5 năm về trước.

Ngày xưa Trần Bát Hoang đã cứu cô ấy, cho nên cô ấy đã trở thành người phụ nữ của Trần Bát Hoang.

Nhưng Trần Bát Hoang không thuộc về cô ấy.

Cô ấy không thể nào giữ được dây cương của con ngựa hoang này.

Trong lòng Trần Bát Hoang, cô ấy còn không bằng cả một chai rượu ngon.

Đang nói chuyện thì Hạ Thiên Tuyết liền đổi giọng, không cam lòng hỏi: "Nếu như bắt anh chọn giữa người phụ nữ kia và rượu ngon thì anh có còn chọn rượu nữa không?"
Trong mắt Trần Đức bỗng hiện lên một tia dữ tợn, giống như lời nói của Hạ Thiên Tuyết đã gợi lại một ký ức tồi tệ nào đó của anh.

Anh uống hết ly rượu vang lớn chỉ trong một hơi.

Trần Đức nói: "Vấn đề này sẽ không bao giờ có câu trả lời".

“Anh vẫn chưa quên được cô ấy”, Hạ Thiên Tuyết thở dài trong lòng, trong lòng người đàn ông này thì cô ấy vẫn luôn thua kém người phụ nữ đó, cô ấy nói tiếp: “Đừng nói những lời này nữa, chúng ta uống rượu”.

Hạ Thiên Tuyết là một phụ nữ gợi cảm quyến rũ, trong suốt cuộc đời cô ấy đã giao thiệp với đủ mọi loại người nhưng chưa bao giờ tỏ ra như thế này.

Cô ấy nũng nịu dựa vào lồng ngực của Trần Đức nói: "Bát Hoang, tôi đã chuẩn bị rượu ngon vì anh rồi, anh kể cho tôi nghe một ít chuyện cũ của anh đi được không?"

Anh có câu chuyện, cô ấy có rượu.

Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của Hạ Thiên Tuyết chính là được uống rượu cùng với Trần Đức, vì chỉ khi uống rượu thì Trần Đức mới nhắc đến quá khứ của mình, và cô ấy mới có thể hiểu anh hơn một chút.

Người đẹp nằm trong vòng tay anh, rượu ngon tràn vào cổ họng, Trần Đức nhớ lại một số sự việc trong quá khứ và chọn ngẫu nhiên một số thứ có thể nói ra được.

Thời gian chậm rãi trôi, chai rượu vang chậm rãi cạn dần trong bóng tối.

Không biết từ lúc nào Hạ Thiên Tuyết đã trèo lên người Trần Đức, bắt đầu cởi áo của anh, bên dưới lớp quần áo là những vết thương cũ trông rất đáng sợ.

Những vết thương trên thân thể của anh hết sức chằng chịt, vết gậy vết đao vết súng thứ gì cũng có.

Những vết sẹo này đại diện cho quá khứ bí ẩn của người đàn ông này và ghi lại những vinh quang trên cuộc hành trình của anh.

Đèn mờ nháp nháy, ly rượu đã rơi xuống đất, đôi nam nữ đã ôm lấy nhau từ lúc nào.

Đèn tắt, tấm màn đã hạ xuống, cảnh xuân ngay lập tức hiện ra.

Khi Hạ Thiên Tuyết thức dậy qua một đêm, căn phòng bừa bộn, quần áo vứt lung tung trên sàn, trong thùng rác còn có thêm vài cái BCS như minh họa cho chiến tích huy hoàng mới vừa xảy ra mấy giờ trước.

Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh cô ấy đã rời đi.

"Bát Hoang, tôi không tham lam muốn có được trái tim của anh, chỉ cần có được con người của anh thì Thiên Tuyết đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi", Hạ Thiên Tuyết ngồi dậy, nhìn sương mù ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp khẽ động, cô ấy lẩm bẩm một mình.

...!
Tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ.

Văn phòng chủ tịch.


"Trần Bát Hoang, thủ tục chúng tôi đã làm xong cho anh, từ hôm nay anh sẽ đến học viện thương mại.

Nhiệm vụ chính của anh là bảo vệ cô Tống, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều", Diệp Khánh Ngôn đưa cho Trần Đức một phần tài liệu rồi nói tiếp: "Hãy xem một số thông tin ở trên, đừng bỏ qua thông tin nào".

Trần Đức cầm lấy tài liệu đọc qua một lần rồi cười nói: "Ai đã giúp các người dựng nên câu chuyện này vậy? Nó thú vị đấy..."
Trên phần tài liệu kia có viết thân phận được sắp đặt cho Trần Đức.

Theo như tài liệu viết thì anh sẽ đóng vai một người vừa mới xuống núi, là học trò của một đại sư y dược, mà thầy của anh thì đã qua đời.

Chính vì có vị đại sư đó mà Tống Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.

Ngay từ hai mươi năm trước, Tống Thiên Vũ đã hứa hẹn với vị đại sư đó, nếu như sau này vị đại sư đó và ông ấy có con trai và con gái thì sẽ hứa hôn hai đứa trẻ với nhau, còn nếu không phải một cặp trai gái thì cũng sẽ để cho hai đứa trẻ kết nghĩa làm anh chị em với nhau.

Nhưng nếu như vị đại sư đó không có con nối dòng thì một người học trò của ông ấy sẽ giúp ông ấy thực hiện lời hẹn ước.

Mà Trần Đức chính là người học trò sẽ giúp vị đại sư y dược kia thực hiện lời hứa hẹn, vì anh chính là người học trò duy nhất.

Câu chuyện đó đã khiến cho Trần Đức không nói nên lời mất một lúc, công việc đóng vai vị hôn phu này thực sự không hề dễ dàng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.