Bài thi chuyên ngành quan trọng nhất của tôi kết thúc vào chiều hôm nay. Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.
Tôi bước ra khỏi phòng thi, vừa mới khởi động lại điện thoại thì đã nhận được cuộc gọi từ cô Chu.
“Khương Khương à, thằng nhóc Khinh Nghiên có ở bên cạnh con không?”
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Chu Khinh Nghiên cũng đã ra khỏi phòng thi bên cạnh. Tôi vội vàng đi tới, đưa điện thoại cho cậu ấy: “Cô Chu tìm cậu nè.”
Cậu ấy nhận lấy điện thoại, rồi tiện tay xoa nhẹ đỉnh đầu tôi.
“Tớ mới uốn tóc xong mà!”
Tôi che đỉnh đầu rồi lui về sau một bước, trừng mắt với cậu ấy.
Chu Khinh Nghiên nhướn mày, vừa cười vừa đưa tay sửa sang lại chỗ tóc vừa bị xoa một cách chậm rãi.
Đúng lúc này, Dư Dao và bạn cùng phòng của cậu ấy đi ngang qua, trông thấy cảnh này thì khiếp sợ đứng sững lại.
Cũng chẳng thể trách được, dù sao thì sau khi lên Đại học Chu Khinh Nghiên ngày càng khó giao thiệp, tính tình lạnh nhạt, không thích bắt chuyện với người khác.
Cô Chu đã phải khuyên bảo rất nhiều lần, bảo cậu ấy học tập tính cách sáng sủa hoạt bát của tôi.
Tôi nhỏ giọng nói với Dư Dao: “Thấy chưa, đã bảo là cậu ấy chết mê chết mệt tớ rồi mà.”
Tới tận lúc rời đi, trên mặt Dư Dao vẫn còn vài phần hoảng hốt.
Chu Khinh Nghiên đứng cạnh cười cười, dùng tay đang rảnh dắt tay tôi đi khỏi tòa giảng đường.
“Buổi sáng đi học con quên mang điện thoại theo.”
“Vâng, mẹ yên tâm, con chăm sóc Khương Vọng rất tốt luôn. Cuối tuần này bọn con về mẹ nhé.”
Tôi thầm mắng trong lòng: Ờ tốt lắm, “chăm” đến tận bàn nấu ăn, bàn đọc sách thì kinh rồi…
Một giây sau, Chu Khinh Nghiên bỗng dừng bước.
Tôi quay đầu lại xem thử, liền thấy vẻ mặt cậu ấy lạnh lùng đi.
“Mẹ không cần phải tức giận với ông ta, ông ta có gọi thì mẹ cứ cúp thẳng, chặn cả số luôn càng tốt.”
Cậu thong dong nói, “Nếu ông ta có vấn đề gì thì mẹ bảo ông ta tự đến mà nói với con.”
Không biết cô Chu ở đầu dây bên kia đã nói những gì mà đột nhiên Chu Khinh Nghiên cười giỡn: “Con không thèm nhá.”
Điện thoại vừa cúp, tôi đã mở to hai mắt, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Chu Khinh Nghiên hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên đưa tay kéo tôi vào lòng.
Tuyết rơi lả tả trên đầu hai chúng tôi. Chu Khinh Nghiên vùi mặt lên vai tôi, khẽ nói: “Lương Hạo muốn đưa tớ ra nước ngoài học, nói là ông ta có vài mối quen bên châu Âu.”
Tôi đờ người trong thoáng chốc.
Mãi sau tôi mới có thể nói ra: “Vậy cậu định thế nào?”
“Tớ nghĩ…”
Chu Khinh Nghiên dừng lại vài giây, trái tim tôi cũng vì vậy mà thấp thỏm theo.
Ngay sau đó, tôi đã nghe thấy giọng nói chất chứa ý cười của cậu ấy: “Vừa mới hẹn hò chưa bao lâu, tớ không muốn yêu xa đâu.”