Đôi khi tôi cảm giác tôi ngu khôn thể tả!
Bởi vì tôi quên mất cái phương tiện mang tên, máy bay!
Ngồi ở phòng chờ hạng nhất cùng với Tôn Ngạo Dạ, tôi chỉ muốn đập đầu tự sát chết luôn cho xong, vì cái gì, vì cái gì không nhớ ra chứ, rõ ràng lần trước là cơ hội hiếm có được tự do, chỉ cần bỏ qua ốc đảo kia chạy thẳng tới thành thị gần nhất rồi chuồn ra sân bay lên một cái máy bay nào đó chuẩn bị cất cánh, chà chà, chỉ vài tiếng sau, chắc chắn sẽ cắt đuôi được hắn khi hắn còn là ác hồn.
Hối hận muộn màng mà.
Thành thật mà nói kể từ thời khắc nhìn thấy Tôn Ngạo Dạ trong lâu đài kia thì tôi đã sớm hối hận mấy ngàn lần, hối hận muốn xanh ruột, mỗi ngày trôi qua thì cái sự hối hận lại như cấp số nhân nhấn chìm tôi như thác lũ, thế nên tình trạng thường thấy nhất của tôi hiện tại là cắn chăn vò tóc bứt tai đủ kiểu. Nhưng sự thể đã rồi, có hành hạ cái chăn hay hành hạ chính tôi thì nó vẫn là thế.
Hiện thời, tôi đang ngồi trong lòng Tôn Ngạo Dạ, vâng, bạn không đọc nhầm mà tôi cũng không kể nhầm, là ngồi trong lòng hắn, chẳng phải tôi muốn như vậy, nhưng thế lực thù địch quá lớn mạnh, người lính du kích là tôi tạm thời chưa có cách phản khách tiến đánh trực diện…
Hơn nữa, trên máy bay hắn cũng không tiện có hành vi ôm ấp sờ soạng tôi quá đáng, nếu không các tiếp viên hàng không thỉnh thoảng đi ngang sẽ cảm thấy hắn bị điên mất.
Tuy vậy, khoang hạng nhất mỗi khách đều có một buồng riêng tư kín đáo để họ nghỉ ngơi, ghế thể ngả thành giường, có bàn làm việc, tivi tủ lạnh thậm chí hệ thống điều chỉnh âm thanh cho tai nghe, không thiếu thứ đồ chơi để giết thời gian trong quá trình bay nhàm chán. Thế nhưng bảo tôi bỏ một đống tiền, đủ để tôi mua điện thoại máy tính cho một chuyến đi chỉ vẻn vẹn có ba giờ đồng hồ… xin lỗi nha, tôi không có rảnh vậy đâu.
Mà cái người đằng sau tôi, con mẹ nó, cũng sử dụng chúng đâu, thật là phí tiền.
… Được rồi, hắn chẳng tốn chút tiền nào cả, mỗi khi hắn muốn sử dụng cái gì liên quan đến tiền, thì chỉ cần tốn chút quỷ lực là nhân loại đó đã chắp hai tay đưa cho hắn rồi, aizz, quả là tư bản chủ nghĩ bất công hút máu mà.
- Anh… định hành động như thế nào? - Tôi lẩm bẩm, phần nhiều là do tò mò, phần khác là do nhàm chán.
Tôn Ngạo Dạ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng tôi, khóe môi hắn khẽ nhếch, đáp lời tôi:
- Đến lúc đó, trực tiếp giết.
… Không thú vị gì cả!
Tôi dẩu môi, không trả lời.
- Nhưng tất nhiên nếu em muốn vờn, ta có thể cho em chơi đùa.
… Sao càng lúc tôi càng cảm giác bản thân chính là sủng vật của hắn ấy nhỉ!
- Ahaha, không cần đâu, chỉ là một thằng nhóc, có gì hay mà vờn chứ!
Tôn Ngạo Dạ bật cười, không tiếp lời tôi, mà lại hỏi một câu hoàn toàn khác:
- Em cho rằng, thằng oắt như vậy lại có thể vượt qua sóng to gió lớn để đứng tại vị trí cao của công ty, cũng như bản thân nó có người anh nổi tiếng mưu mẹo cáo già nhưng lại chẳng hề cảnh tỉnh cho nó việc đụng chạm bang Bò Cạp Đen, thực sự là nó may mắn thôi ư?
- Không tin! - Tôi thảnh thơi đáp, hướng mắt ra cửa sổ đầy mây trắng, lẩm bẩm. - Nhưng cho dù vậy, người đáng phải vờn là kẻ đứng sau chứ.
Hắn lại cười, lần này là cười lớn.
Đoạn, hắn kéo tay, ôm siết tôi vào lòng, gần đây với mấy hành động thân mật này của hắn tôi cũng làm nhiều chai mặt rồi, còn cảm thấy may mắn chỉ là ôm thôi đấy.
- Tiểu Trân à, ta phải làm sao với em đây?
Nghe cái danh Tiểu Trân, tôi chỉ có thể nói là bản thân rợn tóc gáy sợ hãi.
Bởi vì, cái danh từ này hắn chỉ gọi khi… trên giường!
Nhìn hắn vung tay, kiến tạo một kết giới vững chắc ngăn cho bên ngoài nhìn và nghe được động tĩnh trong này, tôi chỉ biết đen mặt chửi thề trong lòng.
Con mẹ nó, nếu thời gian có quay trở lại, tôi nhất định sẽ trốn thật xa!!!
oOo
Tới được khách sạn thì tôi đã phờ phạc hốc hác lắm rồi.
Mẹ nó, bạn còn muốn hỏi vì sao ư? Bạn nhìn đi, nhìn cái tên đang tinh thần phấn khởi tràn trề sinh lực kế bên tôi đi. Bạn có biết hầu hạ một ác quỷ về phương diện tình dục là mệt mỏi tới cỡ nào không hả!!! Mẹ nó chứ, vì sao hắn có cơ thể mà lại không bị giới hạn bởi nhân sinh loài người hả! Không đói thì thôi đi, vì sao lại không mệt aaa!
Tóm lại, khi hắn bế tôi leo được lên tới phòng ngủ, thì tôi chỉ có thể lắc qua lắc lại vật vờ như con cá chết mặc hắn đặt tôi lên giường thôi.
- Yếu ớt chẳng giống em chút nào. - Tôn Ngạo Dạ lẩm bẩm, chừng như chiều chuộng lại chừng như bất đắc dĩ.
Nếu có thể cử động được thì tôi đã muốn chửi ầm lên rồi.
Bất chợt, một luồng khí ấm áp ngọt ngào lan tỏa tứ chi của tôi.
Ngước nhìn, chỉ thấy Tôn Ngạo Dạ đang mỉm cười vuốt ve mái tóc tôi, lại cảm nhận số linh hồn lực hắn truyền cho, tôi cảm thán không biết thời gian qua hắn đã truyền cho tôi bao nhiêu linh hồn lực rồi, nếu bảo tôi giết chóc để tích lũy số linh hồn lực như vậy, chắc tôi phải giết thêm trăm người mới đủ.
Có thể thấy, nếu so linh hồn lực thành tiền, thì tôi quả thật là giai cấp tiểu nông không hơn, còn trước mặt tôi chính là vị lãnh chúa quyền tài song thu rồi.
Hoặc có thể coi là kiều nữ và đại gia.
Nghĩ vẩn vơ như thế một lúc, tôi chìm dần vào giấc ngủ.
Rõ ràng, tôi hiểu giấc ngủ với tôi chỉ là cách bản thân bảo toàn lực lượng, không thể coi là ngủ, nhưng khi nằm trong vòng ôm của hắn, tiếp nhận linh hồn lực hắn trao, tôi lại không tự chủ thả lỏng toàn thân, giao phó tất cả cho hắn… rất, bình yên.
Thật sự… không hay chút nào.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi, trước khi mất đi ý thức.
Tỉnh lại, thì trời đã tối.
Tôi đờ đẫn chong mắt nhìn trần nhà một lúc, cảm giác lạc lõng vô định bủa vây khiến trong khoảng khắc tôi chẳng nhớ mình là ai, cũng chẳng biết mình đang ở nơi nào.
Căn phòng yên ắng, chẳng có bất kỳ tiếng động nào chứng tỏ nơi này có tồn tại vật thể sống, thậm chí cả máy móc cũng không phát ra tiếng động nào cả chứ đừng nói gì là hơi thở con người.
Tôi chậm chạp ngồi dậy, bám theo kết nối linh hồn, có chút bất lực, thơ thẩn bước ra phòng ngoài.
Chỉ thấy, Tôn Ngạo Dạ mặc áo choàng của khách sạn, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa đơn, tay trái đặt hờ ở thành ghế, trên bàn, tôi nhìn thấy trong gạt tàn thuốc phải 2-3 điếu xì gà, bên cạnh gạt tàn là chai rượu Chivas 30 năm cùng ly rượu đã rót sẵn kế bên.
Chất rượu vàng sóng sánh, bên cạnh khói thuốc hãy còn mờ mờ tỏ tỏ, Tôn Ngạo Dạ cũng thật biết hưởng thụ.
Lúc tôi quay tầm mắt về hắn, thì hắn cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Nhìn nụ cười cưng chiều ấy, lại nhìn bàn tay giơ lên, ra hiệu cho tôi lại gần… có lẽ là do sự liên kết linh hồn, cũng có thể trạng thái hiện tại của tôi quá lạ lẫm chơ vơ, nên tôi chẳng còn chút cảm giác sợ hãi hay hận thù, chừng như hoàn toàn tê liệt rồi cũng nên, bàn chân tôi không tuân theo sự điều khiển, đờ đẫn đi về phía hắn.
Chưa tới đủ gần, hắn đã nhỏm người dậy kéo tôi vào lòng.
Ngửi mùi thuốc nhàn nhạn trên người hắn, lại cảm nhận độ ấm nóng cùng sự cố chấp điên cuồng hắn dành cho tôi qua cái ôm siết, bất giác, tôi cảm thấy nhẹ lòng không ít.
- Sao vậy? - Giọng nói trầm thấp của hắn vang bên tai, xen lẫn mùi rượu như mê như say lòng người.
- Cảm giác… đã đi một chặng đường dài… - Tôi vô thức lẩm bẩm.
Tôn Ngạo Dạ không trả lời, dùng bàn tay to có chút thô ráp vuốt ve cánh tay trần của tôi, hôn lên mái tóc, bờ mi và gò má của tôi một cách rất nhẹ nhàng, rồi thì thầm khe khẽ bên tai tôi:
- Hôm nay là ngày trăng tròn, khó trách em cảm thấy như vậy.
Tôi khép mắt, không biết giải thích như thế nào, nhưng tôi biết cảm giác này không phải do trăng tròn, cũng không phải do hắn hay do bất kỳ ai tạo nên cả.
Cho dù liên kết linh hồn với nhau, hắn cũng không thể hiểu chính xác được tôi.
Đó, cũng coi như là may mắn đi.
- Vậy còn anh, ngày mai anh phải giết người rồi.
Tôn Ngạo Dạ vẫn vuốt ve tôi rất nhẹ nhàng, cái ve vuốt chẳng hề mang theo dục vọng chiếm hữu mà ngược lại mang theo yêu chiều vô hạn khiến tôi có ảo giác rằng bản thân còn hơn cả sủng vật với hắn. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì tôi đã đập tan nó ngay từ trong trứng nước.
Hy vọng làm gì ở một ác quỷ như hắn cơ chứ.
- Từ thời khắc sinh ra, định mệnh của ta là phải giết chóc. - Đương lúc tôi cho là hắn sẽ không trả lời, thì hắn lại thốt một câu như vậy.
Khiến tôi tỉnh cả ngủ.
Ngước nhìn hắn, ánh nhìn kiên định cùng tanh máu kia, lạ lùng thay, không khiến tôi sợ hãi, mà ngược lại, có chút hâm mộ.
Người luôn biết mình cần gì, lúc nào cũng sống tiêu dao hơn kẻ lạc lối là tôi đây.
Sau đó, tôi và hắn đều yên lặng, tôi dõi mắt ra cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng to tròn tỏa sáng một vùng trời nhưng chẳng hề cảm thấy bình lặng, còn hắn, vẫn tiếp tục vuốt ve tôi một cách dịu dàng chẳng mang dục vọng, ấy thế mà vẫn mang cảm giác kiên định chuyên nhất không sao thay đổi.
Có lẽ, định mệnh của tôi là phải chết trong tay hắn.
Định mệnh của tôi, cũng là phải gặp lại hắn…
oOo
Buổi sáng hôm ấy, tôi đã thần thanh khí sảng chăm chú dùng linh hồn lực nhìn ra xa.
Chỉ thấy chàng trai giống như trên hình đang chỉnh trang ngoại hình, vuốt keo xịt nước hoa trước gương, nhìn kỹ hơn nữa, phát hiện làn da cậu ta chẳng đẹp như trong hình, vóc dáng cũng chẳng cao gầy như trong hình mà mang nét bụ bẫm hơn…
- Này này, Dạ, anh chắc chắn người kia là người chúng ta cần phải giết chứ, sao tôi thấy xấu hơn nhiều lắm.
Tôn Ngạo Dạ đến liếc cũng chẳng thèm liếc, vẫn ngồi trên ghế lau con dao mà hắn đã mua ở chợ đen hôm qua. Nhìn trang phục đen tuyền bằng da cùng cái áo choàng dài cũng màu đen kia của hắn, tôi suýt thì quỳ gối buột miệng “Cain đại nhân giá đáo!” rồi.
- Chính là nó.
… Lại là ảnh hưởng của photoshop hay camera360 sao? A di đà phật, thì ra lại là một thanh niên sống ảo, thôi cũng coi như an ủi cậu ta đi, ít ra sau này hình trên bia mộ của cậu ta cũng là một mỹ nam thanh tú.
Tôi gật gù, nhìn đủ rồi mới quay người hỏi Tôn Ngạo Dạ:
- Khi nào chúng ta xuất phát?
Lau xong con dao, hắn giơ nó lên ánh sáng, dưới sự phản chiếu khúc xạ, lưỡi dao ánh lên tia sáng xanh lạnh lẽo, chứng tỏ sực sắc bén khó bề tả nổi. Gương mặt Tôn Ngạo Dạ bộc lộ nét vừa lòng, trong ánh mắt, sự cưng chiều thường trực đã sớm biến mất, nhường chỗ cho tia phấn khích khát máu trở lại.
Ừm… tôi lại sợ rồi đó nha.
- Đi thôi.
Trong khi tôi còn thất thần, hắn đã đứng dậy nắm tay tôi kéo ra bên ngoài.
Khóc, vì sao không cho tôi thời gian chuẩn bị tinh thần aaa.
Thật ra khách sạn tôi và hắn ngụ tại công bằng mà nói có thể đạt chuẩn 3 sao, nhưng so với những tháng ngày vô tình toàn ở khách sạn 5 sao phòng tổng thống, tiêu chuẩn của tôi đã được nâng cao tới kén chọn, thì tôi sẽ chỉ cho nơi này 2 sao thôi. Cũng vì nó ở gần nơi chúng tôi cần “làm việc”, tiện lợi cho việc nghe ngóng, hơn cả tầng 10 lại dễ quan sát mục tiêu, nên Tôn Ngạo Dạ chẳng đắn đo chi mà chọn nó, thật ra hắn cũng có hỏi ý tôi, nhưng lúc ấy tôi đang mệt muốn đứt hơi nên chẳng có ý định từ chối tẹo nào.
Giờ nhìn lại cái thang máy như từ thập niên trước này, chỉ đành lắc đầu chê bai một cái rồi thôi.
Đó là chưa kể, còn có oán hồn trong này nữa đấy!
Con mẹ nó, tôi mới là người sợ ma! Vì sao cô ta vừa thấy tôi và Tôn Ngạo Dạ bước vào đã tái mặt tái mày bám lên trần thang máy thế không hả! Chị hai, chị càng bám lên cao tôi càng thấy sợ đấy!
Tóm lại, biến cố nhỏ kia chẳng ảnh hưởng mấy đến tâm tình Tôn Ngạo Dạ, còn tôi cũng chỉ bước ra khỏi thang máy một cái là quên luôn.
Khi Tôn Ngạo Dạ trả phòng, tôi mới được dịp quan sát sảnh khách nơi này.
Nhìn chung những gì cần có vẫn phải có, nhưng gì không cần thì cũng không có luôn, tóm lại là một sảnh khách tiêu chuẩn với quầy lễ tân gỗ (đã khá cũ) với kiểu dáng vẫn là từ thập niên trước, đèn chùm pha lê sạch sẽ cũng vẫn là với kiểu dáng từ thập niên trước trước, và thảm lót chân thì khỏi nói, là kiểu dáng của những năm trước trước trước rồi.
Được nhất là bộ sofa, bằng da màu đen và trang trí xung quanh bằng gỗ sẫm, nhìn qua vừa cổ kính vừa hiện đại lại không mất phần sang trọng.
Lúc này đây, chỉ có một cô gái đang ngồi đó.
Lúc nhìn đến mặt cô ta, tôi thiếu điều há hốc chảy nước miếng.
Cô gái ấy mặc bộ váy liền đơn giản màu trắng sữa, không có hoa văn gì cả, nhưng nó cũng không che giấu được từng đường cong như ẩn như hiện quyến rũ bậc nhất kia, quả thật là sóng lớn mãnh liệt mà, thật làm người ta tự ti quá đi.
Nhìn lên, cần cổ thon dài, mái tóc đen thẳng gạt hẳn sang một bên vai, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ váy, khiến tôi cảm tưởng trong thanh khiết kia còn ẩn chứa sự ma mãnh cuốn hút không nói thành lời.
Gương mặt… không phải bàn cãi, chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: Họa thủy!
Cô gái ấy đang ngồi ngay ngắn xem tạp chí, ngón tay thon dài trắng nõn nà lướt trên trang báo, chợt, cô ấy khựng lại. Như cảm giác được ánh nhìn của tôi, cô ngước lên.
Và mỉm cười.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cười một cái là bừng sáng cả khán phòng.
Tôi vô thức cười lại.
Cô gái gật đầu, trong ánh mắt cô ta ánh lên chút bất mãn không hài lòng.
- Phu nhân, đi thôi.
- A, ừ.
Tôi giật bắn người, chạy vội theo Tôn Ngạo Dạ ra ngoài.
Đến lúc lên xe, tôi mới đờ đẫn nhớ ra…
Cô gái ấy, nhìn thấy tôi?
oOo
Thời gian gần đây, Nhật Báo thành phố cảng A luôn có những tin tức chấn động.
Cậu ba nhà họ Hà vừa mới bước ra khán phòng, lên bục phát biểu chưa được hai câu, một bóng người như ma như quỷ nhảy xuống, ngay lập tức cắt một dao vào động mạch cổ của Hà Phạm Gia Uy, cậu chết ngay tại chỗ.
Trước sự ngỡ ngàng của quan khách, bóng người ấy chạy đi bằng tốc độ khó tin, tẩu thoát ngay trước mũi vô số vệ sĩ cũng như lực lượng bảo vệ của sự kiện ngày hôm ấy.
Ngay hôm sau, đại thiếu gia Hà phạm, tổng giám đốc kiêm nhà đầu tư và cổ đông số 1 của tập đoàn Hà thị đột tử tại phòng riêng, nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ta được xác định là do đau tim. Thế nhưng cái chết này lại diễn ran gay sau khi cậu ba Hà gia vừa mất, sự trùng hợp như vậy thật khiến người dân hoang mang sợ hãi. Giới chức trách cùng cảnh sát địa phương đang phối hợp để tiến hành điều tra, được biết…
Tivi tắt phụt, chưa kịp để tôi tấm tắc khen ngợi mình xong nữa.
Tôi bất mãn nhìn ai đó đang cầm điều khiển, âm thầm lên án sự chuyên chế độc tài kia.
Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng phản ứng gì trước hành vi chống đối của tôi, hắn quăng chỉnh Tivi ra và cởi áo khoác, nhìn hành vi tự nhiên của hắn mà tôi bỗng có ảo giác tôi và hắn thật sự là một cặp vợ chồng bình thường.
… Tỉnh, tỉnh ngay!
- No rồi chứ? - Đương lúc tôi trấn tĩnh tâm tình, hắn chợt lên tiếng khiến tôi giật bắn cả người.
Nói tới ngày hôm qua, cũng là ngày tôi giết chết Hà Phạm Quân Uy - đại thiếu gia Hà gia - hắn cũng y lời tôi nói, chỉ đứng nhìn chứ không can thiệp nhiều.
Quá trình, phải nói là vừa phấn khích vừa thoải mái.
Tôi đã để cho hắn nhìn thấy mặt khát máu của tôi.
Cũng như hắn thoải mái để tôi nhìn ra tính cách thật sự của hắn.
Tôi để ý hắn vì tôi sợ hãi, luôn muốn tìm cơ hội thoát thân.
Còn hắn để ý tôi, vì lý do gì, tôi không muốn tìm hiểu cũng chẳng muốn biết đáp án.
Thất thần một lúc, tới khi Tôn Ngạo Dạ tiến tới ngồi cạch, ôm tôi vào lòng, tôi mới sực tỉnh nhận ra mình lại thất thần lần nữa.
Gần đây tình trạng này càng lúc càng nhiều.
- Nghĩ gì thế? - Hắn thầm thì bên tai, hơi thở ấm nóng mang âm thanh dục vọng khiến tôi rùng mình, khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có gì, tôi thả lỏng tựa vào người hắn.
Cái gì tới sẽ tới, có tránh cũng vô dụng.
Đúng lúc ấy, một tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói “Phục vụ phòng đây”. Kéo tỉnh tôi, cũng như khiến hắn khựng lại.
Tôn Ngạo Dạ thở dài, vốn định mặc kệ, nhưng tôi cố tỏ ra tò mò ngóng ra cửa ngoài, hắn đành bất lực tức giận đi mở cửa, tôi cũng hóng hớt đi theo sau.
Nhưng khi mở cửa, lại chẳng thấy bất kỳ ai.
Chỉ có, một cái mâm bạc đặt bên dưới, trên nó, là một bông hồng đỏ tươi như máu, cùng một tấm thiệp.
“Miss you so much.”
Nhớ anh rất nhiều?
Gửi nhầm hả? Hay là, vận đào hoa của cái vị ác quỷ này tới rồi ta?