Bắt Giữ

Chương 7: Chương 7: Mưu Toan Tính Toán




- Không nhìn ra được, số 9, từ nay tôi sẽ không bao giờ coi thường cô nữa!
Giọng nói vừa hào hứng vừa kính nể của số 2 vang lên, thành công kéo tôi trở về thực tại, vừa sợ hãi vừa né tránh rời tầm mắt khỏi số 13, tôi lấp liếm đáp lại số 2:
- Tất nhiên phải thế, anh không nhìn ra tôi giết người cũng rất phong cách hay sao!
- Đúng đúng, nhưng vì sao lúc bị giam giữ lại chỉ có 3 người hộ tống cô?
Số 2 chắc cũng chả có ý móc mỉa gì sau khi đã nhìn thấy cách thức giết người vừa điên loạn vừa biến thái của tôi, chỉ là tôi không hề muốn anh ta biết sự thật nên đành cho qua với tiếng thở dài ra chiều bất đắc dĩ, đoạn nói tiếp:
- Thế, tôi đã cho anh xem, anh đừng quên thỏa thuận của chúng ta.
- Cô yên tâm, dù là ác hồn nhưng tôi thừa hiểu thế nào là chữ tín.
- Ừ, vậy ngày trăng tròn tháng sau tôi sẽ tìm anh.
- Hả? Việc gì mà phải cần tới ngày trăng tròn?
Tôi chỉ cười, xua tay không đáp lời rồi đứng dậy bỏ đi. Thực ra bây giờ tâm trạng tôi khá rối loạn, nửa lo nửa sợ chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi này, tất nhiên là mong ước chính là chạy thoát khỏi số 13.
Nhưng tôi cũng biết chuyện này chỉ là viển vông, chưa kể tới chuyện tôi và hắn đã kết hợp linh hồn, còn phải kể đến tôi yếu hơn hắn rất nhiều lần nữa.
Tuy vậy, tôi vẫn nửa đi nửa chạy khỏi hành lang đó, vận dụng toàn bộ linh hồn lực những mong tìm kiếm đối tượng tiếp theo để “đàm phán”, ấy vậy mà trong phạm vi mấy trăm mét cũng chẳng có ma nào, đúng là trời chẳng chiều lòng người.
Một bàn tay bất chợt ôm ngang thắt lưng tôi, nửa kéo nửa dìu tôi về phía hắn, tôi biết là số 13, trong giây lát cơ thể được tạo nên từ linh hồn lực của tôi cứng đờ, chẳng muốn di chuyển nữa.
- Số 13 à… tôi có thể tự đi. - Tôi cố gắng khống chế giọng nói của mình, những mong nó bớt run rẩy.
- … Tôn Ngạo Dạ.
- Ớ?
Không thể kiềm chế, tôi ngước nhìn hắn, sau đó tôi thành thật ước chi mình đừng làm thế. Đối mặt với gương mặt đáng sợ và đôi mắt độc màu đen của hắn thật khiến máu huyết trong người tôi bốc hơi đi mất - bất chấp sự thật là tôi chả còn tí máu huyết gì.
Số 13 nhìn tôi chăm chú, ánh mắt của hắn thật lạ, vừa như mê mang lại vừa như chuyên tâm muốn nhìn sâu vào linh hồn tôi, cảm giác như ánh mắt ấy hoàn toàn mất hẳn sự khát máu và sức mạnh tuyệt đỉnh của mình.
Cho dù như thế, tôi vẫn rất sợ!
- Tên ta là Tôn Ngạo Dạ. - Hắn nhắc lại, tôi vỡ lẽ, hóa ra hắn còn nhớ được tên của mình. Phát hiện này khiến tôi rùng mình, không chừng hắn sắp hóa quỷ tới nơi rồi cũng nên.
Phải biết, ác quỷ và ác hồn cách nhau không chỉ đơn giản là cách gọi, nếu nói xa xôi như mặt trăng với mặt trời cũng không sai.
Một kẻ chỉ có thể dựa dẫm vào việc giết người thu linh hồn lực và một kẻ thành tài có thể tự hấp thu linh hồn lực bởi con người sống xung quanh, không phải như mặt trăng và mặt trời sao?
- Ahaha, tên rất hay! - Tôi qua loa đáp.

Số 13 - hay có thể gọi là Tôn Ngạo Dạ - giơ tay còn lại của mình nâng mặt tôi lên, ép tôi phải đối mặt với hắn. Tôi tiếp tục sợ hãi nhưng cũng không thể lảng tránh, nhìn hắn cúi người ghé sát vào mặt mình, tới khi cả hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng cách đủ để nghe tiếng thở của nhau, hắn mới mở miệng:
- Em phải tập làm quen với ta. Em nên nhớ, em đã là một nửa linh hồn của ta rồi.
Là ảo giác của tôi hay là sự thật, tôi cảm giác trong giọng nói của hắn vừa có chút bất đắc dĩ lại vừa cam chịu cùng yêu chiều.
Chắc chắn là ảo giác!
- Ahaha, tất… tất nhiên!
Ngay lúc ấy, tôi cảm giác được cố ác hồn nào đó ở gần, không kịp định vị là ai, tôi đã vụt người ra khỏi vòng ôm quá sức thân mật này, vừa lao đi vừa nói:
- Mục tiêu mới, tôi phải nhanh chóng thuyết phục anh ta a −!!!
Cho nên tôi cũng không hề biết, Tôn Ngạo Dạ ở phía sau vẫn ngẩn ngơ giữ tư thế ấy một lúc, rồi chậm chạp giơ bàn tay ban nãy nâng gương mặt tôi lên quan sát, lại ngơ ngẩn nhìn một lúc nữa.
Lẽ ra nếu lúc ấy nghĩ kỹ, có lẽ sẽ thấy hắn trở nên kỳ lạ rồi. Có điều nỗi sợ hãi của tôi thời điểm ấy còn quá lớn, chẳng thể khắc chế được.
Aizz, nếu ngày ấy khôn khéo hơn, có khi tôi đã triệt để cắt đứt mối kết hợp linh hồn, đạp chết sự phiền phức này từ trong trứng nước!
Hối hận muộn màng mà!!!
oOo
Tôi lao đi rất nhanh rồi, nhanh hết tốc lực có thể, bẵng một lúc mới dừng lại để thở.
Thật ngạc nhiên là Tôn Ngạo Dạ không xuất hiện ở sau tôi, không biết tôi nên cảm thấy nghi ngờ hay cảm tạ trời phật đậy.
Dù thế nào, nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, tôi men theo cảm giác của mình về hướng phát ra linh hồn lực, càng đến gần càng cảm thấy không yên tâm, ác hồn phía trước rõ ràng là ác hồn mà từ đầu đền giờ tôi chẳng mấy khi tiếp xúc, phải nói là thuộc dạng quái kiệt bậc nhất ấy chứ.
Số 12!
Cô ta, hoặc là anh ta, hừm, nói chung tôi chả phân biệt được giới tính khi mà đối phương cứ quấn vải kín mít hệt như xác ướp như vậy. Nhưng rõ ràng anh - hay cô ta - chẳng phải là xác ướp Ai Cập chi cho cam, tôi biết rõ thế bởi vải quấn quanh người anh/cô ta là vải lụa mềm chứ nào phải vải lanh.
Anh/cô ta di chuyển bằng cách nhảy tưng tưng như cương thi Trung Hoa vậy, tuy nhiên cả năm trời mới di chuyển một lần nên cũng có vẻ không cực khổ lắm. Tất cả những gì tôi biết về anh/cô ta chỉ đơn giản là tự sát, còn lại về giới tính tuổi tác hay thậm chí số lượng nạn nhân hoặc cách thức hạ thủ thì xin thứ cho kẻ bất tài, tôi mò không ra.
Đúng là thê thảm, thế này thì đàm phán thế quái nào đây.
Đương lúc tôi ngập ngừng, số 12 phía trước chợt ngưng lại, rồi từ trong cái bọc vải ấy phát ra tiếng kèn kẹt như người bị nghẹn họng, đoạn, phần đầu của cái bọc vải ấy gãy hẳn sang bên.
Được rồi, đó là phương thức chào hỏi bình thường của số 12, không có gì lạ.
- Chào số 12, - Tôi vui vẻ, thực sự là ngoại hình của số 12 chẳng có gì ghê rợn lắm. - hôm nay anh có vẻ rất phấn khích.
Như thường lệ, số 12 làm lơ tôi và tiếp tục sự nghiệp nhảy tưng tưng của mình. Nhưng giờ tôi đang có chuyện nhờ vả nên làm gì mà bỏ đi như trước được, nên tôi chậm rãi đi theo anh/cô ta, vừa đi vừa lải nhải.
- Anh nên tích cực di chuyển trong lâu đài này, dù sao cả năm trời ở không cũng thực chán nản, anh xem lâu đài này rộng như thế khám phá 800 năm vẫn là còn thừa. Hay là thế này, tôi dẫn anh đi xem phòng tra tấn gần đây, nơi đó nếu nói là viện bảo tàng lịch sử cũng không ngoa, nào dụng cụ từ thời trung cổ tới cận đại có đủ, bảo đảm giúp anh mở mang tầm mắt. Nếu anh thấy máu me kích thích quá thì có phòng tranh trên tầng nhẹ nhàng lịch sự hơn, tới đó ngắm nhìn không chỉ giúp anh thư thái tinh thần lại hồi phục sức sống. Nếu anh thấy không ổn, tôi sẽ…

Chẳng cần số 12 ừ hử đáp lời, tôi cứ lẽo đẽo theo anh/cô ta làm một hướng dẫn viên du lịch tận tình, cứ mỗi khi đi sang một phòng nào là tôi vanh vách kể lể những gì tôi đã khám phá trong ấy, hoặc giả chưa khám phá thì tôi cũng mặc anh/cô ta có chịu hay không mà lôi xềnh xệch anh/cô ta vào đó nhìn ngắm một hồi. Tất nhiên là số 12 cũng khá tốt tính, anh/cô ta dù bị tôi lôi kéo như con thoi vậy mà cũng không tỏ thái độ bất mãn chi cả, chỉ đơn giản là tôi kéo tới đâu cũng kệ xác tôi mà quay người nhảy về đường cũ, triệt để chỉ tiêu coi tôi như không khí.
Thật bi ai mà.
Thế mới nói, bảo tôi đi chơi bời chèo kéo thì được chứ bảo tôi đi đàm phán… khụ khụ, có vẻ không thỏa đáng chút nào.
Tuy nhiên vì không có Tôn Ngạo Dạ bên cạnh nên tôi thực sự rất thoải mái, bảo tôi đi cạnh số 12 cả buổi cũng được ấy chứ. Lại nói kết hợp linh hồn với hắn hóa ra cũng có cái lợi, đó là chẳng cần tôi phải mạnh như hắn mới dò ra được hắn ở đâu, bởi đã là một nửa của nhau thì có thể dễ dàng cảm nhận vị trí của đối phương, nên tôi cũng dễ dàng nhận biết hắn ở một vị trí không xa không gần đây lắm. Còn về lý do vì sao hắn không đi theo tôi thì tôi chẳng quan tâm, cứ như bây giờ càng tốt, ai lo việc người nấy chẳng dính dáng tới nhau. Không có hắn đi theo tôi lại càng được là chính mình, vui vẻ tự tại.
Tôi cứ như thế đi theo số 12 cả buổi trời, tốc độ nhảy của số 12 xem vậy mà không hề chậm, với tần suất đều đặn và nhịp nhàng ổn định, nếu anh/cô ta nhảy nhanh hơn một chút không khéo tôi phải vừa chạy vừa đi mới theo kịp. Đi mãi như vậy, mồm tôi thì vẫn liên hồi, cuối cùng cho tới một ngã tư ở lầu 4 thì số 12 dừng lại, đồng dạng tôi cũng dừng theo.
Thân thể trong cái bọc vải kia vặn vẹo, quay đầu về hướng tôi, và sau đó từ trong cái bọc ấy phát ra tiếng rền rĩ khó nhọc chỉ hơn hơi thở một chút thôi, âm thanh ấy vang lên trong hành lang tối mù vắng lạnh này thật sự vừa khổ sở vừa ghê rợn, thế nhưng là một ác hồn, tôi có thể dễ dàng nhìn ra âm điệu cảnh cáo nằm trong ấy.
Chà chà, vị hàng xóm của tôi bực mình rồi đấy.
- Ui chao, sao anh phải như thế chứ, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, tôi quan tâm đến anh cũng là chuyện hiển nhiên phải thế! Nếu bảo tôi thấy anh cô độc nhảy tưng tưng mà bỏ rơi thì thật là không phải phép lại tàn nhẫn đáng ghét! Lại nói, chúng ta ở đây ngoài chuyện nhảy tưng tưng, không phải, di chuyển lung tung trong lâu đài rộng lớn này thì còn làm được gì chứ. Chi bằng hãy mở lòng với nhau cùng giao thiệp, vừa có tác dụng giết thời gian vừa gắn chặt tình đoàn kết giữa các ác hồn, sau này khi thoát ra được không chừng chúng ta còn có thể tập hợp một tổ chức ác hồn quy củ ấy chứ!
Tôi nói liên tù tì, càng nói càng hăng say, càng nói càng lắm lý lẽ. Thực ra cũng may mà số 12 bịt kín như vậy, nếu là số 4 máu nhỏ tong tỏng có khi tôi cũng chả dám nói nhiều thế đâu.
Số 12 yên tĩnh một chút, rồi trước sự ngỡ ngàng của tôi, cái bọc vải ấy tung người lên, lộn một vòng trên không trung hệt như diễn viên xiếc và xoay đôi chân về hướng tôi một cách chuẩn xác như một cây búa lớn, ám chừng chỉ vài giây nữa khi cây búa ấy tông trúng người tôi và cơ thể tôi sẽ như chiếc diều đứt dây bay một vòng trên không trung giống anh/cô ta rồi.
Một lực mạnh mẽ kéo tôi ra sau, tiếp đó bóng dáng quen thuộc đen tuyền xuất hiện trước mặt che lấp tầm nhìn của tôi, nhưng bằng trực quan cảm giác, tôi biết Tôn Ngạo Dạ dùng tay trái còn thảnh thơi chém về hướng số 12 một dao không nhân nhượng.
Cơn tò mò lấn áp nỗi sợ với Tôn Ngạo Dạ, tôi ló đầu ra khỏi tấm lưng của hắn, chỉ thấy tấm vải bọc số 12 rách toạc - thật bất ngờ - xem ra Tôn Ngạo Dạ không hề nương tay mà dùng cả linh hồn lực, để lộ hình hài một người đàn ông gầy gò bên trong.
Khi thấy hình dáng của anh ta, mồm tôi há hốc thiếu điều bỏ vừa quả trứng gà rồi.
Anh ta mặc quần áo trắng muốt, cơ thể lành lặn chẳng hề có chút thương tổn, vì bị ngoại lực tấn công nên cổ và đầu anh ta vẹo hẳn ra sau, nhưng không vì thế mà tôi bỏ qua được mái tóc dài chấm thắt lưng màu trắng sắc bạc, vì lẽ đó khiến tôi nghi ngờ số tuổi thật của số 12 hơn.
Cho tới khi anh ta cúi đầu xuống.
Gương mặt ấy rõ ràng khá trẻ, đường nét gương mặt rất cương nghị, nói không ngoa là rất đẹp trai nếu không có vết rạch lớn xuyên qua miệng anh ta, khiến hàm và mặt anh ta tách ra làm hai hệt như Kuchisake Onna - người đàn bà bị rạch miệng của Nhật vậy, được cái là so với Kuchisake Onna thì vết rạch của anh ta cũng thẳng thớm và gọn ghẽ hơn một chút. So với ngoại hình của nhiều ác hồn trong lâu đài thì đó chẳng là gì, nhưng lại khiến tôi cực kỳ suy ngẫm với cái lý do chết mà anh ta từng gợi ý với mọi người lúc đầu - tự sát.
Thế quái nào như này lại là tự sát được nhờ.
Sau đó, tôi mới chú ý tới… đôi tròng mắt đỏ tươi đầy sắc bén của anh ta.
Tròng mắt đỏ tươi… mái tóc trắng bạch… Bạch tạng?
- Đừng bao giờ đụng vào một nửa của ta, Chu Ôn. - Tôn Ngạo Dạ đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật bắn cả người.
Chu Ôn?
Chỉ thấy số 12 - hay là Chu Ôn gì đó - bật cười khùng khục, đoạn, anh ta hé miệng nói:
- Tôn Ngạo Dạ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.

Ớ, nói được kìa.
Tôn Ngạo Dạ phía trước tôi chẳng ừ hừ nói gì, nhưng xem chừng Chu Ôn cũng chẳng lấy đó làm phiền, tiếp tục:
- Không ngờ kẻ như ngươi cũng bị chúng bắt giữ, thật sảng khoái! Ta lại càng không ngờ, kẻ như ngươi lại chấp nhận kết hợp linh hồn với con nhóc kia.
Ai là con nhóc hả!
- Này này anh xem lại mình đi! - Tôi tức giận, dù sao thì tôi cũng đã 22 rồi đấy nhé! Với cả, sao lại có sự phân biệt đối xử rành rành thế chứ, dù sao tôi cũng đi theo anh ta bắn pháo liên thanh cả buổi trời mà anh ta chả thèm đáp lại, vậy mà Tôn Ngạo Dạ vừa xuất hiện anh ta đã nói còn nhiều hơn mấy năm vừa qua! - Cho dù tuổi đời khi còn sống của tôi có nhỏ hơn anh chăng nữa thì tôi cũng là tiền bối tới lâu đài này sớm hơn anh! Anh không tôn trọng người đi trước thì thôi lại còn xúc phạm nữa, ở đâu ra cái phép cư xử như thế hả!!!
- Ngươi muốn gì? - Tôn Ngạo Dạ chợt lên tiếng, khiến tôi dù có muốn tiếp tục nã pháo cũng đành dừng lại.
Số 12 Chu Ôn lại cười khùng khục, đoạn, anh ta đáp lời:
- Ta cũng như ngươi, ở đây quả thật không tiện cho việc tu luyện, ngày trăng tròn tháng sau ta sẽ có mặt.
Ớ?!
- Được, hẹn ngươi ở tầng 6 khu Nam.
Ớ?!!
- Không thành vấn đề, ta sẽ tới đó vào nửa đêm.
Ớ?!!!
Chu Ôn phất tay, miếng vải bọc thân vốn dĩ rách bươm kia rung rinh rồi liền lại bay vào tay anh ta, rồi anh ta dời mắt khỏi Tôn Ngạo Dạ mà nhìn sang tôi đang ngơ ngác, lại cười:
- Mắt nhìn ngươi kém quá đấy, Tôn Ngạo Dạ.
Tôi bừng tỉnh, sôi máu vụt lên định cho anh ta một quả “phật thủ” thì Tôn Ngạo Dạ kéo tôi lại, chỉ trong tích tắc ấy thôi mà Chu Ôn đã thu người vào tấm vải bọc, và biến mất dạng.
- Hắn ta rốt cuộc là cái gì!!! - Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi, thực ra tôi cũng chẳng hy vọng sẽ có đáp án, chỉ là tức mình mới thế thôi.
Tôn Ngạo Dạ trầm ngâm nhìn tôi một lúc, chợt thở dài một hơi, hắn trả lời:
- Chu Ôn từng là đồng nghiệp của ta.
Ớ ớ ớ!!!
Tôi quá ngạc nhiên quên cả sợ, quay người lại tròn mắt nhìn Tôn Ngạo Dạ, bắt gặp ánh mắt chuyên chú của hắn thì giật mình quay đi không dám nhìn tiếp.
Tôn Ngạo Dạ lại nhẹ nhàng nâng cằm tôi, ép tôi phải đối diện tầm mắt hắn, đoạn, hắn nói tiếp.
- Chu Ôn cũng không phải đơn giản, khả năng che giấu hơi thở và sức mạnh của hắn rất cao, em đừng nên chọc vào hắn.
- Cái gì chứ… - Tôi yếu ớt phản kháng. - Chẳng phải anh bảo tôi đi thuyết phục mọi người sao…
Tôn Ngạo Dạ vuốt ve gương mặt tôi, khiến cơ thể tôi muốn nổi từng trận da gà.
- Chỉ là một cách nói, nếu em thấy không ổn thì cứ đi theo ta là được rồi.
- Không cần! Như thế thực phiền anh quá, cứ để tôi thử sức, cứ để tôi thử sức, ahaha!
Có điên mới theo anh, như thế tôi không đau tim chết mới lạ!

oOo
… Tại một nơi rất xa…
Một thanh niên vội vã chạy xuyên hành lang dài, hành lang vốn lót thảm thắp đèn rất nghiêm trang và sang trọng nhưng có vẻ như chàng thanh niên chẳng hề để tâm, sự vội vã của anh ta càng lúc càng điên cuồng, thật sự khiến người ta nhìn mà lo lắng theo.
Anh ta chạy rất nhanh, băng qua hàng loạt căn phòng khác, mãi tới cuối hành lang đối diện với đôi cửa kép kín cao lớn đụng trần, anh ta mới dừng lại gập người thở dốc, cho tới khi lấy lại nhịp thở bình thường mới gõ cửa xin phép vào.
Cửa mở, đối diện với cửa là một bàn làm việc to lớn chạm khắc tinh xảo, chỉ nhìn qua cũng biết tuổi đời của chiếc bàn cũng gấp mấy lần chàng thanh niên, trên bàn cơ man đồ trang trí và văn phòng phẩm đều thuộc dạng tinh xảo đắt tiền, ghép với hàng loạt đồ nội thất cổ điển tinh xảo xung quanh, càng khiến gian phòng xa hoa lộng lẫy nhưng cũng lạnh lùng không kém. Ngồi sau nó là một ông lão tuổi không dưới 70, ông đang thảnh thơi lật từng sang sách trên một cuốn sách bìa bọc da không đề tựa. Tuy chẳng hề nhìn, nhưng ông vẫn dễ dàng nhận ra sự gấp gáp lo lắng của chàng thanh niên.
Ông lão gấp sách, nhìn lên, ra hiệu cho chàng thanh niên lên tiếng.
Lúc này, anh ta mới dám bộc lộ sự lo lắng của mình qua giọng nói gấp gáp:
- Sư phụ, không hay rồi!
Thấy ông lão vẫn không nói gì mà chỉ chuyên chú nhìn mình, chàng thanh niên đành điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục:
- Số 13 đã kết hợp linh hồn với số 9.
Ông lão nhíu mày, trong một thoáng, dường như ánh mắt của ông lóe lên sự thích thú, nhưng nó biến mất nhanh tới nỗi chàng thanh niên chắc chắn mình nhìn nhầm.
- Không thể nào! - Ông lão lên tiếng. - Số 13 là ác hồn toan tính và độc ác nhất ta từng thấy, không thể có chuyện gã chấp nhận chia sẻ linh hồn lực mình kiếm được cho một linh hồn khác, đó là chưa kể nếu ác hồn kia chịu tổn thương, gã cũng sẽ nhận nhưng tổn thương tương tự. Số 13 tuyệt đối không điên rồ mà tìm cho mình một yếu điểm như thế.
- Con hiểu, thưa sư phụ… - Chàng thanh niên ngập ngừng. - Có thể mọi người trong hội đồng không chú ý số 9 vì quá trình thu thập quá dễ, nhưng con đã nghiên cứu ác hồn này từ lâu, và phát hiện…
Chàng thanh niên ngập ngừng rất lâu, tới mức ông lão nhịn không nổi đành truy hỏi xem anh phát hiện điều gì.
- Con phát hiện, - chàng thanh niên hít sâu, bất chấp tất cả nói hết. - từ thời điểm chết tới khi thu thập số 9, cô ta mới chỉ chết có 3 năm nhưng đã hạ sát 39 người, nếu như là những ác hồn khác bị cố định linh hồn thì trong khoảng thời gian ngắn, tại một địa điểm nhiều người chết như vậy, cho dù người bình thường có vô tri cũng sẽ cảm giác điều gì đó không bình thường, và như vậy sẽ càng dễ dàng tạo nên nhưng tin đồn hoặc cảm xúc dậy sóng cho họ. Ấy vậy mà con đi dò hỏi, xung quanh địa điểm chúng ta thu thập cô ta lại chẳng hề có chút tin tức của cái gọi là sát nhân hay mất tích hàng loạt!
Ông lão nhíu mày, chừng như đã nghĩ ra điều gì đó.
- Cho nên con chợt đoán, - Chàng thanh niên tiếp lời. - liệu có phải cô ta cũng giống như số 13, là ác hồn không bị cố định bởi không gian? Nếu như thế thì xem ra chúng ta đã xem thường cô ta… Vì vậy, con lại tiếp tục điều tra… con phát hiện, sư phụ, rất không bình thường, con phát hiện…
Cảm xúc chàng thanh niên càng lúc càng lo lắng, khiến ông lão phải đứng bật dậy, có lẽ ông cũng nghĩ ra được điều mà anh nghĩ.
- Sư phụ! Cô ta có những cảm xúc tích cực, điều này vốn không thể! Ác hồn nếu có cảm xúc tích cực và đầy đủ năng lực thủ ác…
- Chúng sẽ nhanh chóng biến thành ác quỷ…
Cuối cùng, ông lão cũng nhìn ra tầm quan trọng, mặt ông tái đi.
- Tôn Liêm! Nhanh chóng phái biệt đội tinh nhuệ nhất tới vùng sa mạc Taklamakan!
- Vâng, sư phụ!
- Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt số 9! Nếu để phần “cảm xúc” của số 9 lan được đến số 13… gã chắc chắn chẳng cần giết thêm người nào… cũng có thể đọa hóa ác quỷ một cách dễ dàng…
Càng nói, ông lão càng mệt mỏi, ông trượt người xuống chiếc ghế da đằng sau, thở dài và lẩm bẩm:
- Con cá lọt lưới năm đó… thực khó đối phó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.