Ngày hôm sau, Đào Nguyện lại lần nữa đi vào căn phòng nơi nhốt Sơn Giáp Vương, Sơn Giáp Vương bị ném vào góc và tay chân đều bị trói lại để đề phòng.
Nghe thấy âm thanh, Sơn Giáp Vương khó khăn mở mắt ra, khi nhìn thấy là Đào Nguyện, trong lòng gã lại đột nhiên co rút, bởi vì gã không biết ngày hôm qua mình rốt cuộc đã nói cái gì.
Đào Nguyện nhìn gã đàn ông cao lớn thô kệch này đang thu mình trong góc một cách đáng thương, thật khó có thể tưởng tượng rằng gã chính là thủ lĩnh thổ phỉ lừng danh Sơn Giáp Vương.
“Tôi đến đây để thông báo với anh rằng hiện giờ, mẹ anh, vợ con anh và cả những tên thổ phỉ đang xen lẫn trong thành phố, tất cả đều đã bị bắt.”
“Tôi làm thổ phỉ là chuyện của tôi! Không liên quan gì đến họ, họ vô tội. Luật pháp hiện nay đã không còn tội liên đới* nữa, các người không thể bắt người tốt một cách bừa bãi được!” Sơn Giáp Vương kích động nói.
*Một người phạm tội cả nhà bị vạ lây thời xưa.
“Anh còn biết luật à?” Đào Nguyện đặc biệt muốn cười to, “Một thủ lĩnh thổ phỉ như anh lại nói luật pháp với tôi? Đây đúng là chuyện hài hước nhất mà tôi từng nghe đó. Quả nhiên, bản chất của con người là như vậy, một thổ phỉ coi luật pháp không ra gì, coi mạng người như cỏ rác lại biết luật pháp khi người thân của mình cần được bảo vệ.”
Nụ cười trên mặt Đào Nguyện chợt biến mất, cậu lạnh lùng nhìn gã nói: “Người thân của anh là người, vậy những người bị các người giết hại dã man thì không phải là người à? Hơn nữa, bọn họ có vô tội hay không, hôm qua anh đã nói rất rõ rồi. Mẹ anh khi còn trẻ là thổ phỉ, e rằng giết không ít người hơn anh đâu, bà ta dựa vào đâu có thể yên tâm an hưởng tuổi già? Con anh mười hai mười ba tuổi đã biết giết người, không phải anh rất kiêu ngạo sao? Bây giờ lại thành vô tội?”
Sơn Giáp Vương nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có, gã sinh ra đã là thổ phỉ và bắt đầu giết người khi mới vài tuổi, gã biết rằng mình sẽ không có kết cục tốt. Nhưng gã sẵn sàng chịu đựng bất cứ kết quả nào, chỉ muốn cho mẹ già và vợ con có cuộc sống như người bình thường, nếu sớm biết như vậy thì gã sẽ không để vợ con tham gia.
Đào Nguyện đến gần, cúi đầu nhìn gã nói: “Những oan hồn bị các người giết hại ủy thác tôi đến báo thù cho họ, đám thổ phỉ các người đừng mơ được yên thân. Mẹ và vợ con anh đều sẽ không có kết cục tốt. Tôi đã chuẩn bị một số thứ tốt cho họ, khi thời cơ đến tôi sẽ sai người lén cho họ ăn vào, khiến họ muốn sống không được muốn chết không xong. Tôi cũng sẽ sai người cho anh ăn, cho anh cũng trải nghiệm những thống khổ mà sau này bọn họ sẽ phải chịu đựng.”
“Cậu……, thật sự không nhìn ra, cậu lại độc ác như vậy!” Sơn Giáp Vương ngay cả sức nghiến răng cũng không có, lần đầu tiên trong đời, gã cảm nhận được nỗi đau khi bất lực cùng mặc cho người xâu xé. Gã không sợ chết, cho dù dao lớn rơi xuống cũng không chớp mắt. Nhưng vì mẹ và vợ con, gã tình nguyện chết ngàn vạn lần thay bọn họ, cũng muốn đổi lấy cái chết tốt đẹp cho bọn họ.
“Con người của tôi, thích nhất chính là lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác. Nếu không để các người tự mình cảm nhận thì làm sao các người biết được nỗi đau của người khác chứ?”
Đào Nguyện xoay người, bước ra ngoài, nói với binh lính canh gác bên ngoài: “Treo gã trên cây lớn dưới chân núi đi, để xem có bao nhiêu thổ phỉ sẽ đến chui đầu vào lưới, đến bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, các anh cũng đỡ tốn sức lên núi tìm.”
“Rõ!” Binh lính bước vào phòng và kéo Sơn Giáp Vương ra ngoài.
Đào Nguyện đi dạo bên ngoài ngôi chùa muốn tìm Hạ Lập Viễn, đúng lúc Ninh Hạo Ba đi đến, Đào Nguyện như thường lệ làm lơ sự tồn tại của hắn, chuẩn bị trực tiếp đi qua.
“Như Thanh.” Ninh Hạo Ba đột nhiên gọi.
Đào Nguyện ngạc nhiên nhìn hắn, hắn thế mà lại gọi mình, uống lộn thuốc à?
“Tôi…….” Ninh Hạo Ba cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ là đột nhiên xúc động muốn gọi cậu thôi. Không biết có phải vì giấc mơ kia không mà hai ngày nay hắn luôn bất giác nghĩ về cậu. Nhưng hắn cảm thấy trong lòng hắn vẫn yêu Văn Hàm, trong lòng đồng thời có hai người khiến hắn rất đau khổ và rối rắm.
Đào Nguyện thấy hắn ấp a ấp úng, muốn nói nhưng không biết nói gì, không có kiên nhẫn chờ hắn, trực tiếp rời đi.
Ninh Hạo Ba quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng không biết là cảm thụ gì. Hắn thậm chí không thể phân biệt được là vì mình quá ghen tị với Hạ Lập Viễn hay là thật sự muốn sống với cậu nữa.
Hạ Lập Viễn đang viết báo cáo trong lều, Đào Nguyện đi đến cạnh hắn ngồi xuống, tựa đầu vào vai hắn nói: “Sau khi bắt hết đám thổ phỉ và những nhà khảo cổ vào núi là chúng ta có thể về nhà đúng không?”
“Ừ, em nhớ nhà à?” Hạ Lập Viễn quay đầu, dùng mặt chạm vào trán cậu.
“Có một chút, bà nội và mẹ chắc chắn cũng nhớ chúng ta. Chúng ta ở trong núi nên không thể gọi điện thoại cho họ hay gì cả.”
“Chúng ta sắp được về rồi, điện báo của quân khu nói rằng các nhà khảo cổ học đang trên đường tới. Bảo chúng ta hãy mau bắt hết đám thổ phỉ, tên nào chống cự thì giết thẳng tay, không cần lãng phí thời gian với chúng. Quân đội khác sẽ đến hộ tống các di vật văn hóa, nhiệm vụ tác chiến của quân đội chúng ta sẽ kết thúc khi bọn họ đến đây.”
Đào Nguyện gật đầu, “Em muốn đi hái chút thảo dược mang về, trước khi bọn họ đến đây, em phải tranh thủ đi hái mới được.”
Đào Nguyện không chỉ muốn hái thảo dược mà còn muốn hái một số loại cỏ độc mang về, bởi vì một số thành phần trong độc dược cũng có thể chữa được bệnh nếu biết lợi dụng tốt.
Khi Đào Nguyện đến, cậu đã nói với viện trưởng việc mình muốn trồng thảo dược. Hoang dại tất nhiên là tốt, nhưng một số dược liệu quý hiếm không thể đáp ứng được nhu cầu. Nếu muốn để nhiều người được dùng thuốc tốt hơn thì nhất định phải có nhiều nguyên liệu hơn.
Viện trưởng rất ủng hộ ý tưởng của cậu và nói rằng sẽ trao đổi cụ thể với Cục Dược để bàn phương án trồng thảo dược.
Đào Nguyện cho binh lính đặt bẫy và bắt được mấy tên chủ động đi tìm chết. Có lẽ bọn chúng nghĩ rằng mình là bậc thầy trong việc đặt bẫy cho nên không thèm để vào mắt những cái bẫy do Đào Nguyện đặt. Kết quả là tất cả đều có đi mà không có về, sau đó thì không còn kẻ nào dám đến nữa.
Bọn họ thành công tìm thấy di vật văn hóa dựa theo nội dung lời khai của Sơn Giáp Vương, cũng đã giải trừ nguy hiểm, chỉ chờ các nhà khảo cổ học đến và vận chuyển di vật văn hóa đi là được.
Nhiệm vụ của hai đại đội đã kết thúc, họ chuẩn bị trở về sau khi đã bắt liên lạc được với đội hộ tống di vật văn hóa.
Bọn lính đã hành quân đi phía trước, Hạ Lập Viễn đỡ Đào Nguyện từ từ xuống núi. Khi xuống đến chân núi, Hạ Lập Viễn muốn cõng cậu, lần này Đào Nguyện không từ chối mà lập tức bò lên lưng hắn để hắn cõng mình đi.
Trên đường trở về Quân khu Thủ đô, Đào Nguyện gần như là ngủ quên suốt quãng đường trở về. Hạ Lập Viễn nghĩ rằng cậu mệt mỏi vì hái thuốc, vì vậy hắn cẩn thận ôm cậu vào lòng, cố gắng để cậu có thể ngủ thoải mái hơn.
Sau khi trở lại quân khu, Đào Nguyện về nhà trước, Hạ Lập Viễn phải đi báo cáo. Những di tích văn hóa đó rất quan trọng, họ đã tiêu diệt được hết bọn thổ phỉ, còn bắt được một số tên lẻn vào trong dân thường cải trang thành người tốt, công lao có thể nói là rất lớn.
Bà Hạ và Tô Lan đang đợi ngoài sân, nghe thấy tiếng dừng xe, Tô Lan lập tức dìu bà Hạ ra cổng.
“Như Thanh!” Thấy Đào Nguyện xuống xe, Tô Lan nhờ người giúp việc đỡ bà cụ, tự mình bước nhanh về phía Đào Nguyện, nắm tay cậu nói: “Con về rồi, ở trong núi có cực khổ không con?”
“Mẹ, bà nội, con về rồi.” Đào Nguyện mỉm cười nhìn hai người.
“Bình an trở về là tốt rồi.” Bà Hạ gật đầu nói: “Mau vào nhà nghỉ ngơi đi, con ngồi xe cả quãng đường chắc mệt lắm rồi.”
“Con ngủ suốt trên đường về, vả lại anh Lập Viễn vẫn luôn ôm con nên không mệt lắm đâu bà nội.” Đào Nguyện đi theo họ chậm rãi vào trong.
“Trên xe dằn như vậy làm sao ngủ ngon được, con đó, chỉ biết an ủi chúng ta.” Tô Lan kéo tay Đào Nguyện nói: “Biết hôm nay các con về nên mẹ đã dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho con, trước tiên ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó về phòng ngủ một giấc thật ngon. Ở trên núi vừa không được ăn ngon vừa không có chỗ ngủ tốt, nhìn mặt mày con gầy hết rồi đây này.”
“Còn phải nói sao.” Bà Hạ đau lòng nói “Về rồi thì phải bồi bổ cho có da có thịt lại.”
Đào Nguyện sờ bụng của mình nói: “Là phải bồi bổ thật tốt.”
Đào Nguyện ngồi xuống bàn ăn, bà Hạ và Tô Lan ngồi hai bên, nhìn cậu ăn cơm.
“Ở trong núi sâu, muốn gửi thứ gì vào cũng bất tiện, các binh lính đều ăn lương khô, con nhất định là ăn không quen. Cho dù có thể tự nấu một ít mì và cơm thì cũng không có đồ ăn ngon để ăn, toàn là canh suông nước lã, chắc con thèm ăn lắm đúng không?” Tô Lan nhìn cậu nói.
“Chuyện ăn uống vẫn ổn ạ. Ban đầu dân quân có tặng mấy con cừu, nhưng các binh lính không biết làm, mùi tanh quá nồng nên con không ăn được. Sau này con tự tay làm cừu nướng nguyên con, các binh lính rất thích nên con tự bỏ tiền ra mua về làm cho họ ăn. Cách một hai ngày là có thể ăn một bữa cừu nướng và súp nội tạng cừu, thỉnh thoảng cũng có thịt gà và thịt heo nữa. Trên núi cũng có rất nhiều món ăn hoang dã, gà rừng, lợn rừng, v.v... về cơ bản nếu muốn bắt là có thể bắt được, còn có cả thịt rắn nữa. Con có mang về rất nhiều nấm tùng nhung và linh chi, nấm tùng nhung nướng trên lửa than rồi rắc một chút gia vị lên, rất thơm và ngon luôn. Ngày mai con sẽ làm cho hai người ăn.”
Tô Lan và bà Hạ nhìn nhau, vỗ vỗ tay Đào Nguyện nói: “Bọn ta ăn lúc nào cũng được hết, con nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày để lấy lại tinh thần trước đi đã.”
Đào Nguyện gật đầu: “Phải nghỉ ngơi thật tốt, vốn dĩ con còn nghĩ khi về sẽ đến bệnh viện làm việc, nhưng tạm thời không được rồi. Có thể con còn phải nói với viện trưởng rằng trong mấy tháng tới con sẽ ít làm bác sĩ hơn, để ông ấy chuẩn bị tâm lý.”
“Mấy tháng?” Tô Lan đầu tiên là khó hiểu, sau đó lo lắng hỏi: “Con cảm thấy không khỏe sao?”
“Không phải không khoẻ.” Đào Nguyện lắc đầu nói: “Con đang mang thai, sau này bụng lớn hơn, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Con, con vừa nói gì?!” Tô Lan mở to hai mắt, sợ mình nghe lầm.
“Con nói là con đang mang thai.” Đào Nguyện bình tĩnh nói: “Con đã tự kiểm tra cho mình, thân thể của con khá tốt, đứa nhỏ cũng khá tốt, sau này cứ nghỉ ngơi nhiều là ổn.”
“Con mang thai?!” Tô Lan nhìn bà Hạ và xác nhận với bà: “Mẹ, Như Thanh nói nó mang thai đúng không? Không phải con đang nằm mơ đúng không?!”
“Ừ, hình như là vậy.” Bà Hạ cũng đang băn khoăn có phải mình đang nằm mơ không.
“Bà nội, mẹ, con thật sự đang mang thai, hai người không phải đang nằm mơ.” Đào Nguyện nói.
“Mẹ sắp lên chức bà rồi? Mẹ sắp lên chức bà rồi! Mẹ đi gọi điện cho Hoài Dân để báo tin vui này với ông ấy!” Tô Lan kích động chạy ra phòng khách.
“Phật Tổ phù hộ, bà vẫn có thể nhìn thấy cháu chắt, a di đà phật, Phật Tổ phù hộ!” Bà Hạ chắp tay niệm Phật không ngừng.
“Lão Hạ, lần này Hạ Lập Viễn nhà ông lại lập công lớn rồi!” Lữ đoàn trưởng nói với Hạ Hoài Dân: “Có thể tìm được di vật văn hóa thuận lợi như vậy, còn bắt hết bọn thổ phỉ lẫn trong dân thường, con dâu của ông cũng đóng một vai trò lớn nha!”
“Đây chính là ví dụ điển hình của câu vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.”
“Còn phải nói sao. Chúng tôi cũng không ngờ hai đứa nó lại có thể hoàn thành nhiệm vụ tiễu phỉ nhanh như vậy.”
“Nhanh thì ai nói gì, mấu chốt là không có binh lính nào tử vong cả! Tôi đang suy nghĩ, nếu lần nào những người lính đó cũng có thể sống sót trở về sau mỗi trận chiến và nhiệm vụ, đây chính là may mắn lớn nhất!”
“Đúng vậy…….” Lữ trưởng gật đầu, trong lòng cũng rất xúc động.
Nghe bọn họ khen con trai và con dâu của mình, mặc dù vẻ mặt của Hạ Hoài Dân rất bình thản, nhưng trong lòng lại rất vui.
“Báo cáo!” Một binh lính đi tới cửa nói: “Thưa chính ủy Hạ, có cuộc gọi từ nhà của ngài.”
“Có nói là chuyện gì không??” Hạ Hoài Dân hỏi.
“Không có, chỉ bảo ngài mau nghe điện thoại, nghe có vẻ như rất sốt ruột.” Binh lính đáp.
“Có khi nào đã xảy ra chuyện gì không? Mau đi nghe đi.” Lữ đoàn trưởng nói.
Hạ Hoài Dân sải bước ra ngoài
“Alô, là tôi.” Hạ Hoài Dân cầm điện thoại nói.
“Cái gì, thật sao?!” Hạ Hoài Dân mở to mắt nói: “Tốt quá rồi! Được, được, tôi biết rồi, bà thông báo cho họ là được. Chờ tôi về rồi nói sau, tôi bên này đang có cuộc họp, ừ.”
“Sao rồi? Ở nhà có chuyện gì không?” Lữ đoàn trưởng nhìn sắc mặt của Hạ Hoài Dân, có vẻ như rất vui mừng, không giống như đã xảy ra chuyện gì lớn.
“Con dâu tôi có thai.” Hạ Hoài Dân ngồi xuống với ý cười không giấu được trong mắt, nói: “Vợ tôi không chờ tôi về rồi nói, còn đặc biệt gọi đến đây, thật ngại quá, trì hoãn thời gian của mọi người rồi.”
“Cái ông này! Trong lòng vui lắm rồi chứ gì? Còn giả bộ nghiêm túc như vậy nữa!” Người bên cạnh đấm ông một cái.
“Chúc mừng ông nha lão Hạ, đã sắp lên chức ông rồi, bọn tôi không đuổi kịp ông rồi.”
“Ông đó, lên chức cha trước tôi, lên chức ông cũng trước tôi, ông nói coi tại sao ông may mắn như vậy hả?”
“Đây là một chuyện vui lớn, ông phải mời bọn tôi uống rượu đó!”
“Yên tâm, nhất định sẽ mời rượu các ông, bảo đảm cho các ông uống đủ.” Hạ Hoài Dân khí phách nói.
Lúc Hạ Lập Viễn về đến nhà cũng đã rất muộn rồi, nhưng khi nhìn thấy cả nhà, ngoại trừ Đào Nguyện, tất cả đều đang trò chuyện sôi nổi với vẻ mặt hưng phấn, thì hắn rất khó hiểu, nghĩ thầm hôm nay mọi người sao vậy? Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ? Cho dù hôm nay bọn họ về thì cũng đâu cần vui vẻ như vậy đâu?
“Về rồi à?” Tô Lan cười nói: “Chúng ta đang bàn bạc giúp con và Như Thanh tổ chức hôn lễ đó. Khi Như Thanh vào cửa, con vẫn đang hôn mê nên không tổ chức hôn lễ, bây giờ phải chuẩn bị chu toàn để bù đắp cho hai đứa.”
“À, dạ.” Hạ Lập Viễn gật đầu nói: “Mọi người chuẩn bị là được, con và Như Thanh phụ trách tham gia.”
“Dĩ nhiên là chúng ta chuẩn bị rồi, không lẽ còn có thể trông cậy vào con chuẩn bị à?” Tô Lan trừng hắn một cái nói: “Con đi ngủ đi, chúng ta một lát nữa sẽ ngủ sau. Chuyện hôn lễ này vẫn còn phải bàn tiếp, đợi ban ngày rồi từ từ nói.”
“Vậy con về phòng ngủ đây.” Hạ Lập Viễn vừa ngồi xuống rồi lại đứng lên, đúng lúc hắn đang muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Như Thanh đang mang thai, cần được nghỉ ngơi nhiều, con nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng đánh thức nó đó.” Tô Lan dặn dò.
“Cái gì?” Hạ Lập Viễn nhìn mẹ mình, chân vừa bước ra liền dừng lại.
“Mẹ bảo con nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng đánh thức Như Thanh.” Tô Lan nói lại lần nữa.
“Không phải, câu trước đó, mẹ nói Như Thanh làm sao?”
“Mẹ nói nó đang mang thai.” Tô Lan nhìn hắn, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ con không biết? Như Thanh không nói với con sao?”
Hạ Lập Viễn không trả lời, đi nhanh về phòng.
Tô Lan lớn tiếng nói với hắn: “Con nhớ để cho nó ngủ đó, đừng đánh thức nó.”
Ở trong núi đương nhiên không thoải mái bằng ở nhà, tuy rằng ban đầu Đào Nguyện không cảm thấy mệt mỏi lắm, nhưng khi nằm xuống giường và ngửi thấy mùi chăn bông vừa được phơi nắng, cảm giác thoải mái bao trùm lấy cậu, sau đó cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Lập Viễn thận trọng bước vào phòng, đi đến phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, thay áo ngủ rồi xốc chăn lên giường. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Đào Nguyện từ phía sau, cẩn thận không đánh thức cậu, sau đó đặt bàn tay to rộng của mình lên bụng của Đào Nguyện.
Hạ Lập Viễn nghĩ thầm, ở đây có con của họ, thật là thần kỳ. Không biết vậy nhỏ ở trong bụng này đã thành hình chưa nhỉ? Chờ bụng em ấy ngày một lớn nhất định sẽ rất vất vả.
Hạ Lập Viễn hôn lên đỉnh đầu của Đào Nguyện, nghĩ thầm chỉ để cậu sinh con lần này thôi, sau này sẽ không sinh nữa.
Cả nhà đều biết Đào Nguyện mang thai, chỉ có Hạ Lập Viễn là người biết cuối cùng, ngay cả những người chú được phân công đi nơi khác cũng biết trước hắn. Đào Nguyện cũng là một ngày trước khi trở về mới phát hiện mình có thai, không muốn làm hắn lo lắng cả quãng đường nên không nói cho hắn biết, nghĩ rằng dù sao khi trở về hắn cũng sẽ biết. Còn Tô Lan thì nghĩ rằng chắc hắn đã biết nên thông báo cho mọi người, duy chỉ không thông báo cho người sắp làm cha là hắn.
Khi Đào Nguyện thức dậy thì đã gần trưa, Hạ Lập Viễn sáng sớm đã đến quân đội rồi, hắn định bàn bạc với đại đội trưởng về việc sắp xếp một kỳ nghỉ, bởi vì hắn và Đào Nguyện sắp tổ chức hôn lễ.
Tô Lan đang lập danh sách khách mời ở phòng khách để gửi thiệp cưới trước, thấy Đào Nguyện đi ra, bà cười hỏi: “Dậy rồi à? Đói bụng không con?”
“Hơi hơi ạ.” Đào Nguyện sờ sờ bụng.
“Ăn gì trước đi, rồi gọi cho ba với ông nội con, nói với họ là ngày mai mẹ và ba sẽ qua bàn chuyện hôn lễ với họ.” Tô Lan nói.
“Dạ.” Đào Nguyện gật đầu, sau đó hỏi: “Tối hôm qua anh Lập Viễn có về không mẹ?”
“Có.” Tô Lan nói: “Mẹ thấy nó hình như là không biết con mang thai?”
“Con không có nói cho anh ấy biết.” Đào Nguyện cười nói.
“Thảo nào, mẹ thấy nó không trả lời, cho nên mẹ đoán là con chưa nói cho nó biết.” Tô Lan lắc đầu, nhớ tới phản ứng của Hạ Lập Viễn, thật sự là có chút buồn cười.
Sau khi ăn sáng xong, Đào Nguyện định gọi điện cho ba mình, sau đó nghĩ lại, cảm thấy lâu rồi không về nhà nên muốn về một chuyến.
“Mẹ, hôm nay con về nhà ở một đêm, ngày mai mẹ với ba qua, con sẽ về với hai người.” Đào Nguyện nói.
“Cũng được.” Tô Lan gật đầu nói: “Đã lâu rồi con không về, nên về thăm ba với ông nội của con, lát nữa kêu tài xế đưa con về đi. Những thứ con mang từ trên núi về nhớ mang một ít về cho ông nội và ba của con, dù sao thì những gì con tự tay hái được cũng là tấm lòng của con.”
“Dạ, vậy con đi chuẩn bị.” Đào Nguyện đứng dậy đi chuẩn bị đồ muốn mang về nhà mẹ đẻ.
Ông Nhạc và ba Nhạc đã biết chuyện Đào Nguyện mang thai rồi, sau khi Tô Lan gọi điện cho Hạ Hoài Dân, bà đã gọi cho họ và nói cho họ biết Đào Nguyện đang mang thai. Chỉ là họ không biết rằng Đào Nguyện và Hạ Lập Viễn sắp tổ chức hôn lễ. Tô Lan cùng những người khác cũng hàn huyên nói chuyện thâu đêm, sau đó quyết định tổ chức hôn lễ cho hai người.
Đào Nguyện muốn tạo bất ngờ cho họ nên đã về nhà mà không báo trước cho họ.
Ông Nhạc và ba Nhạc dĩ nhiên rất vui khi thấy cậu về, lập tức dặn nhà bếp làm mấy món cậu thích. Sau đó kéo cậu ngồi xuống và hỏi thăm tình trạng thân thể của cậu, còn hỏi cậu sau khi mang thai có khó chịu không.
Đào Nguyện trả lời từng câu một, sau đó kể cho họ nghe về cuộc sống của cậu ở trên núi và những nội dung liên quan đến bọn thổ phỉ.
Ông Nhạc và ba Nhạc lúc này mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, ban đầu chỉ đi xung hỉ và nói rõ đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả thôi. Nhưng sau này khi Đào Nguyện chữa khỏi cho Hạ Lập Viễn, hai người đều không có ý muốn ly hôn, trong lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng.
Đào Nguyện cũng có về vài lần trước đó và nói với họ rằng Hạ Lập Viễn rất tốt với mình để bọn họ yên tâm. Nhưng bọn họ vẫn không nhịn được lo lắng rằng Hạ Lập Viễn sẽ nhớ thương vị hôn thê cũ, không thể sống tốt với Đào Nguyện. Bây giờ bọn họ biết Đào Nguyện có thai, lại nghe cậu nói chuyện này, Hạ Lập Viễn không hề để vị hôn thê cũ trong lòng, hai người cũng chưa gặp nhau mấy lần, lúc này bọn họ mới thực sự an tâm.
“Con muốn ăn gì, hay cần gì thì cứ gọi điện về nhà, dù khó tìm cỡ nào, ba cũng nhất định sẽ tìm được cho con.” Ba Nhạc nói.
“Con biết rồi ba, nếu con cần gì, con nhất định sẽ nói với ba.” Đào Nguyện nói: “Đúng rồi, đêm nay con sẽ ở nhà, ngày mai ba mẹ chồng của con sẽ qua nhà bàn chuyện hôn lễ với hai người.”
“Hôn lễ?” Ba Nhạc và ông Nhạc liếc nhìn nhau, sau đó nhìn Đào Nguyện nói: “Nhà họ Hạ muốn bổ sung hôn lễ cho con và Lập Viễn à?”
“Dạ.” Đào Nguyện gật đầu, “Mẹ chồng con nói là hai nhà nên làm cùng nhau, sẽ bao trọn một nhà hàng lớn nhất thủ đô và mời mọi người hai bên gia đình.”
“Như vậy cũng không tệ.” Ba Nhạc nói với ông Nhạc: “Chúng ta vẫn luôn tiếc nuối vì không thể tổ chức một bữa tiệc vẻ vang mà đã vội vội vàng vàng gả Như Thanh ra ngoài, chắc chắn có người đàm tiếu sau lưng. Vậy nhân cơ hội này, nhà chúng ta hợp lực với nhà họ Hạ tổ chức một buổi tiệc thật trọng đại. Mời tất cả bạn bè và họ hàng đến chung vui.”
Ông Nhạc đương nhiên là rất tán thành, “Gửi điện báo cho Như Phong đi, kêu nó mau về tham gia hôn lễ của Như Thanh.”
“Được, con đi ngay.”
Nhà họ Nhạc và nhà họ Hạ đều là những gia đình giàu có, nhà họ Nhạc vốn là thương gia lớn, không thiếu nhất chính là tiền, lại có thêm những đơn thuốc bồi bổ do Đào Nguyện đưa nên giàu càng thêm giàu. Từ xa xưa, Nhà họ Hạ đã nổi tiếng là gia đình giàu có, sản nghiệp tổ tiên đủ để tiêu xài qua nhiều thế hệ. Bà Hạ và Tô Lan cũng đều là tiểu thư của gia đình giàu có, chỉ riêng của hồi môn của hai người cũng đủ nuôi hai ba thế hệ.
Hai nhà đều không thiếu tiền, bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi con của mình, huống chi bây giờ Đào Nguyện còn đang mang thai một đứa nhỏ. Vì vậy, họ dự định sẽ tổ chức một hôn lễ thật lớn, thật hoành tráng để người thân và bạn bè biết rằng con cái họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.