“Ngươi biết chơi đàn tỳ bà từ khi nào vậy?” Tôn Nguyên là bạn thân nhất của nguyên chủ, cha hắn Tôn tướng quân và cha nguyên chủ là bạn tốt, cho nên hai người họ cũng là bạn tốt của nhau.
“Ta đã luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài, chỉ để có thể đánh bại Diệp Dung ngày hôm nay.” Đào Nguyện thì thầm với hắn, “Mọi người đều cho rằng ta thua kém hắn, nhưng ta muốn chứng minh rằng ta hơn hắn về mọi mặt.”
“Đâu phải ai cũng nghĩ như vậy.” Tôn Nguyên cũng thì thào nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi giỏi hơn hắn mà.”
Đào Nguyện cười nói: “Ngươi thiên vị ta không tính. Ta muốn những người thiên vị Diệp Dung cũng cảm thấy ta giỏi hơn hắn.”
Vu Thiến Vân và những người khác người cũng đi lên, nói với Đào Nguyện: “A Tịch, hồi nãy ngươi thật tuyệt, ta nghe đến ngây người luôn, ta chưa từng nghe qua khúc tỳ bà nào mà hay như vậy hết. Anh trai của ta thích nghe đàn, ta thì không thích, thế là anh ấy nói ta nghe đàn chính là đàn gảy tai trâu. Đợi khi về phủ, ta nhất định phải nói với anh ấy rằng ta không phải trâu, cũng không phải do ta nghe không hiểu, mà là do mấy người đó đàn dở.”
“Đúng đó, ngươi đàn hay hơn……, hay hơn ai đó nhiều. Đám người sinh ra trong gia tộc quan văn bọn họ luôn chướng mắt những người sinh ra trong gia tộc võ tướng chúng ta, như thể tài năng giỏi hơn chúng ta thì cao hơn chúng ta một bậc vậy đó, nghĩ tới là ứa gan rồi.”
“Tiệc ngắm hoa lần nào cũng là bọn họ thay phiên nhau biểu diễn, còn chúng ta thì làm nền, lần này lại đến lượt bọn họ làm nền, thật là hả dạ.”
Bên phía Đào Nguyện, các quý nữ và quý lang sinh ra trong gia tộc võ tướng đều cảm thấy hả giận, trước giờ dù là tài nghệ hay văn thơ, bọn họ đều kém cỏi hơn. Bởi vì gia tộc quan văn và gia tộc võ tướng coi trọng những thứ khác nhau nên cách họ nuôi dạy con cái đương nhiên cũng khác nhau.
Mà Diệp Dung bên này, sau một hồi im lặng xấu hổ, các quý nữ và quý lang cũng bắt đầu nói chuyện với nhau.
“A Dung, Thái Hậu đối với ngươi thật tốt, lư hương hoa sen bạch ngọc kia trông rất đẹp.”
“Thái Hậu đương nhiên đối tốt với A Dung rồi, tài năng và ngoại hình của A Dung là xuất chúng ta trong số chúng ta, bất kệ là nhân phẩm hay gia thế đều khiến Thái Hậu hài nhất, người được lập làm Quân Hậu sau này khẳng định là A Dung.”
“Đúng vậy, Thái Hậu và bệ hạ chắc chắn đều muốn A Dung làm Quân Hậu. Mặc kệ so sánh như thế nào, A Dung cũng mạnh hơn Mục Tịch rất nhiều. Cho dù nhà họ Mục nắm binh quyền thì Mục Tịch cùng lắm chỉ có thể làm Hoàng Quý Quân mà thôi, nhất định sẽ không đảm đương nổi Quân Hậu.”
“Mấy người sinh ra trong gia tộc võ tướng đều là đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển và không có giáo dưỡng, chắc chắn chưa từng học qua các lễ nghi và quy củ, ta cảm thấy hắn hoàn toàn không đủ tư cách làm Hoàng Quý Quân.”
“Phải đó, cho dù hắn lên làm Hoàng Quý Quân thì thế nào? Chỉ cần bệ hạ không thích hắn cùng với tính cách được nuông chiều đến hư hỏng của hắn, rất có thể sau này ngay cả vị trí Hoàng Quý Quân cũng không giữ được. Bên cạnh đó, biên ải đâu thể lúc nào cũng đánh giặc đâu.”
Bọn họ đều cảm thấy Thái Hậu một lòng thiên vị Diệp Dung, cho nên hoàng đế cũng sẽ thiên vị Diệp Dung. Mục Tịch lại có tiếng là bá đạo và tùy hứng, dù có trở thành Hoàng Quý Quân cũng nhất định sẽ bị hoàng đế ghét bỏ. Một Hoàng Quý Quân bị hoàng đế ghét bỏ và Thái Hậu không thích còn không bằng một Thị Quân được sủng ái. Hơn nữa, bọn họ cảm thấy với dung mạo và tính cách của Diệp Dung, chắc chắn sẽ được hoàng đế thích nhất.
Điều quan trọng nhất là mặc dù cha của Mục Tịch nắm binh quyền, bây giờ có vẻ như rất có lợi với y, nhưng nguy cơ ẩn giấu còn lớn hơn gấp bội. Bởi trong mỗi triều đại, người mà hoàng đế kiêng kị và đề phòng nhất chính là người nắm binh quyền. Đến lúc đó, nếu cha y không muốn giao lại binh quyền, hoàng đế nhất định sẽ tìm cách trừ khử cả nhà họ, Hoàng Quý Quân như y cũng chỉ có thể đến lãnh cung.
“A Dung, bài thơ để dâng lên bệ hạ lần này, ngươi phải viết thật hay để bệ hạ thấy được tài năng của ngươi, bệ hạ nhất định sẽ sớm rung động với ngươi.”
“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ đắc ý vừa rồi của bọn họ thật khiến người ta chướng mắt, chỉ nổi bật được lần này mà làm như ghê gớm lắm vậy. Ta thấy hắn chắc chỉ biết đàn một khúc đó thôi, không biết đám người đó đang tự hào cái gì nữa?”
Mọi người bàn tán hồi lâu nhưng Diệp Dung vẫn im lặng không nói lời nào. Bởi vì cậu ta đã có hiểu biết về thế giới này, cho nên cậu ta biết người lên làm Quân Hậu trước sau nhất định sẽ là Mục Tịch.
Thấy cậu ta nãy giờ vẫn không nói gì, những người khác nhìn nhau rồi nói với cậu ta rằng: “A Dung, ngươi suy nghĩ bài thơ lát nữa phải dân lên bệ hạ đi, bọn ta sang bên cạnh ngắm hoa, không quấy rầy ngươi nữa.”
Diệp Dung nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu suy nghĩ, chẳng qua cậu ta không nghĩ về bài thơ mình sắp viết, mà là đang nghĩ về việc phải làm gì kế tiếp theo tiến độ công lược. Trong hơn một năm, cậu ta đã thành công khiến cho Dự Vương yêu mình, nhưng dựa theo sự lựa chọn của cậu ta, để hoàn thành công lược cuối cùng và trở thành Thái Hậu, cậu ta nhất định phải vào cung.
Trên thực tế, sau khi xuyên vào thế giới này, cậu ta không nhất thiết phải tuân theo lựa chọn của game, có thể lựa chọn cuộc sống khác, chỉ cần đính hôn trước khi hoàng đế đăng cơ thì cậu ta sẽ không cần vào cung. Nhưng cậu ta muốn hoàn thành công lược cao nhất trong thế giới chân thật này, trở thành Thái Hậu và có được hậu cung của riêng mình.
Bối cảnh được thiết lập của tình tiết vào cung này là ông nội cậu ta sẽ ủng hộ bất cứ ai lên làm hoàng đế, vì vậy cậu ta không có khả năng gả cho Dự Vương. Mà khi phải vào cung, cậu ta đã nói với Dự Vương rằng dù có vào cung thì cậu ta cũng sẽ thủ thân vì gã. Lý do cậu ta nói như vậy là để thể hiện sự bất đắc dĩ và thống khổ khiến Dự Vương yêu hắn sâu đậm hơn. Mục đích quan trọng nhất là để Dự Vương biết rằng cậu ta sẽ thủ thân vì gã, sau này khi cậu ta có con của Dự Vương, Dự Vương sẽ càng ủng hộ cậu ta hơn.
Theo thiết lập của cốt truyện, vị hoàng đế hiện tại sẽ qua đời sau năm năm nữa. Cậu ta nhất định phải mang thai con của Dự Vương trong vòng ba năm, sau đó cậu ta sẽ có thể trở thành Thái Hậu buông rèm nhiếp chính dưới sự ủng hộ của Dự Vương. Cho nên trước khi mang thai con của Dự Vương, cậu ta không thể động phòng với hoàng đế được, nếu không sẽ không đoán ra được mình đang mang thai con của ai, Dự Vương chắc chắn sẽ không cam lòng ủng hộ con của người khác. Nếu Dự Vương trở thành hoàng đế, đừng nói là làm Quân Hậu, ngay cả Quý Quân cậu ta cũng không được làm, huống chi là trở thành Thái Hậu có được hậu cung của riêng mình, bởi triều đại này không cho phép em trai cưới vợ của anh trai. Vì vậy, cậu ta phải lên kế hoạch cẩn thận từng bước và tuyệt đối không được sai lầm ở bất kỳ bước nào.
Diệp Dung đã suy nghĩ kỹ về bài thơ mà mình sẽ viết từ mấy ngày trước rồi, trước khi vào cung thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu đã gợi ý cho cậu ta để hắn có đủ thời gian chuẩn bị và viết ra một bài thơ hay làm vui lòng hoàng đế.
Tuy rằng vị hoàng đế này sống không quá năm năm, nhưng trong vòng năm năm này cậu ta nhất định phải khiến hoàng đế thích mình, tốt nhất là có thể khiến Mục Tịch bị đưa vào lãnh cung và đổi thành cậu ta lên làm Quân Hậu trong vòng ba năm. Vậy thì con của cậu ta mới có thể kế thừa ngai vàng như một lẽ đương nhiên. Cậu ta cảm thấy với hào quang nhân vật chính của mình, sẽ không khó để hoàng đế yêu cậu ta. Hiện tại cậu ta đã khiến Thái Hậu thiên vị mình rồi, đợi sau khi vào cung, cậu ta sẽ có rất nhiều cơ hội đạt được sủng ái của hoàng đế.
Bài thơ mà Đào Nguyện muốn đệ trình đã được viết sẵn, vì dâng lên cho Hoàng Thượng đọc, thể hiện tài năng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất tất nhiên là phải viết một bài thơ phù hợp với mong muốn của hoàng đế.
Đối với một số người trong số họ, cơ hội thể hiện mình trước mặt hoàng đế chỉ có một lần trong đời mà thôi, vì vậy chỉ những người rất tin tưởng vào bài thơ của mình mới dám viết ra và giao cho thái giám bưng khay, cũng thầm mong rằng bài thơ của mình sẽ được hoàng đế nhìn trúng.
Có những người muốn vào cung, tự nhiên cũng có những người không muốn vào cung, không bị gia đình ép vào cung cũng không muốn vào cung, lúc này, họ chỉ cần cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình là được.
Khi Thái Hậu đi nghỉ ngơi, hoàng đế cũng về Ngự Thư Phòng, quản sự công công bên cạnh Thái Hậu đem những bài thơ đó đến cho hoàng đế đọc, hơn nữa còn lấy riêng bài thơ do Diệp Dung viết dâng lên cho hoàng đế theo lời dặn của Thái Hậu.
Sau khi đọc xong, Tiêu Thuân Diệp gật đầu, hắn đã nghe qua tài năng của Diệp Dung rồi, bài thơ này quả thực được viết khá hay. Trước đây hắn thường nghe mẫu hậu nói Diệp Dung tài thế nào, lần này Lưu công công lại đặc biệt lấy riêng bài thơ của Diệp Dung, đây hẳn là ý của mẫu hậu hắn, ám chỉ rằng trực tiếp ban thưởng cho Diệp Dung là được.
Đặt bài thơ do Diệp Dung viết xuống, Tiêu Thuân Diệp tùy tiện lật những tờ giấy khác trong khay, trên một tờ giấy, nét chữ với bút pháp tinh xảo như nước chảy mây trôi đập vào mắt hắn. Hắn kiềm chế và cầm tờ giấy đó lên, thưởng thức những nét chữ trên đó, cách hành bút* tiêu sái, phiêu dật cùng thế bút** thanh thoát như thế này, có thể nói là dùng hết sự tuyệt diệu của đầu bút lông.
*Là phần di chuyển bút sau khi khởi bút đến phần kết thúc của một nét.
** Phong cách dùng bút vẽ tranh, viết chữ.
Khi nhìn thấy lạc khoản* là Mục Tịch, hắn sững sờ một lúc, nghĩ thầm y vậy mà cũng viết được chữ đẹp như thế à, xem ra Mục Vĩnh Thịnh dạy dỗ trẻ con không chỉ bảo chúng giơ đao múa kiếm mà thôi.
*Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
Sau khi đọc kỹ nội dung bài thơ, Tiêu Thuân Diệp vỗ bàn tán thưởng: “Thơ hay!”
Lưu công công sửng sốt một chút, ông liếc nhìn bài thơ đặt trên bàn của Diệp Dung, tiếp tục cúi đầu đứng, do dự không biết có nên nói cho hoàng đế biết ý của Thái Hậu hay không.
Thái Hậu nghỉ ngơi ở Noãn Hương Các trong Ngự Hoa Viên khoảng hơn một canh giờ mới trở lại nơi tổ chức yến tiệc.
Các quý nữ và quý lang cũng đã trở về bàn của mình ngồi xuống, chờ Thái Hậu tuyên bố người được hoàng đế ban thưởng. Có điều trong lòng bọn họ cũng không có quá nhiều hồi hộp, đều cảm thấy khẳng định là Diệp Dung, ngoài trừ hắn làm thơ rất giỏi, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Thái Hậu hiển nhiên thiên vị hắn, phần thưởng của hoàng đế lần này chắc chắn sẽ được trao cho hắn.
Lưu công công bưng phần thưởng của hoàng đế đến, là một khối than chì. Nếu là thứ hoàng đế đặc biệt ban thưởng, đương nhiên sẽ không phải là than chì bình thường, than chì này là cống phẩm, một năm cũng chỉ có năm khối mà thôi. Đây là loại than chì mà hoàng đế thích dùng nhất, khi còn là Thái Tử, hai ba năm hắn mới có được một khối, còn Dự Vương thì muốn là có ngay.
“Thái Hậu nương nương, đây là mực Huân Huy do bệ hạ ban thưởng.” Lưu công công bưng khay hành lễ với Thái Hậu.
“Hả?” Ngay cả Thái Hậu cũng có chút kinh ngạc. “Hoàng Thượng ban mực Huân Huy? Xem ra người được Hoàng Thượng ban thưởng lần này nhất định phải viết thơ rất được lòng Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới ban cho mực Huân Huy mà mình thích dùng nhất.”
Khi Thái Hậu nói câu cuối cùng, bà mỉm cười nhìn Diệp Dung, sau đó mới nói với Lưu công công: “Ngươi đọc khẩu dụ của Hoàng Thượng đi.”
“…… Dạ.” Lưu công công không dám trì hoãn quá lâu, chỉ có thể đọc khẩu dụ của hoàng đế: “Khẩu dụ của bệ hạ, Mục Tịch, tiểu lang nhà họ Mục có tài văn chương lỗi lạc, ý cảnh xa xưa, công văn tuyệt diệu như nước chảy mây trôi. Tài văn chương và bút pháp khiến trẫm thực sự rất thích, đặc biệt ban mực Huân Huy như một lời ngợi khen. Mong rằng tiểu lang nhà họ Mục siêng năng viết và tiếp tục tiến bộ.”
Thái Hậu sửng sốt, tất cả mọi người ngoại trừ Đào Nguyện cũng đều sửng sốt, bọn họ đều cho rằng người được ban thưởng sẽ là Diệp Dung, tại sao cái tên mà Lưu công công đọc ra lại là Mục Tịch?
Diệp Dung là cháu đích tôn của thừa tướng, nhà họ Diệp làm quan mấy đời rồi, lại là thư hương thế gia, tài văn chương của Diệp Dung đã nổi tiếng từ lâu, thơ do hắn viết mà lại thua kém Mục Tịch - người sinh ra trong gia tộc võ tướng ư? Sao có thể chứ? Nhưng tại sao hoàng đế lại ban thưởng cho Mục Tịch thay vì Diệp Dung?
“Người mà Hoàng Thượng muốn ban thưởng là Mục Tịch?” Thái Hậu xác nhận với Lưu công công.
“Hồi bẩm Thái Hậu, bệ hạ nói, để nô tài đọc thơ của Mục tiểu lang, mọi người sẽ hiểu tại sao bệ hạ lại muốn ban thưởng cho Mục tiểu lang.”
“…… Ngươi đọc đi.” Nếu hoàng đế đã nói như vậy, bà còn có thể nói cái gì đây?
Sau khi Lưu công công đọc xong bài thơ của Đào Nguyện, mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu, bọn họ không ngờ cậu lại có tài văn chương giỏi như vậy.
Thái Hậu khi còn trẻ cũng là một cô gái tài sắc vẹn toàn nên rất thích những người có tài văn chương. Bà thích Diệp Dung không chỉ vì hắn là cháu của thừa tướng, tính tình và giáo dưỡng hẳn không có vấn đề gì, mà còn vì tài năng văn chương tốt của hắn.
Mà Mục Tịch ở trong lòng bà lại như một con khổng tước vừa kiêu ngạo vừa bá đạo, tuy rất xinh đẹp nhưng tính tình và giáo dưỡng lại tệ vô cùng. Với tính cách và tướng mạo như vậy, làm Quý Quân thì được, nhưng làm Quân Hậu khẳng định là không thích hợp. Song Mục Vĩnh Thịnh lại không muốn để Mục Tịch vào cung, trước đó ông còn nói rằng Mục Tịch nhà bọn họ chỉ làm chính thê.
Mục Vĩnh Thịnh kiêu dũng thiện chiến, đừng nói là hoàng đế cần ông hỗ trợ, Đại Ngụy lúc này càng cần sự bảo vệ của ông hơn, thế nên chỉ có thể để Mục Tịch làm Quân Hậu, và để Diệp Dung - người vốn dĩ thích hợp làm Quân Hậu nhất - làm Hoàng Quý Quân.
Nghe được bài thơ do Lưu công công đọc, ngay cả Thái Hậu cũng phải thừa nhận rằng đây là một bài thơ hay. Nhưng bà vẫn có chút không hài lòng với việc hoàng đế chọn ban thưởng cho Đào Nguyện, bởi vì ngoài việc trong lòng thiên vị Diệp Dung, bà muốn cân bằng cả hai bên.
Nếu Mục Tịch làm Quân Hậu, mà Diệp Dung chỉ có thể làm Hoàng Quý Quân, vậy thì để trấn an nhà họ Diệp, bà đương nhiên phải tỏ vẻ thiên vị hơn đối với Diệp Dung, hoàng đế cũng nên phối hợp với bà mới phải. Bà cho rằng hoàng đế có thể hiểu được ý của mình nên không nói thẳng một cách rõ ràng, cũng thật sự không ngờ rằng tài văn chương của Mục Tịch lại vượt trội hơn Diệp Dung. Sớm biết như thế, bà nên nói với hoàng đế rằng bất kể có bài thơ nào hay hơn bài thơ của Diệp Dung cũng phải ban thưởng cho Diệp Dung.
Nhưng vì hoàng đế đã hạ lệnh rồi, hiện tại nói gì cũng muộn, Thái Hậu đành mỉm cười nhìn Đào Nguyện nói: “Bài thơ này quả thực rất hay, chẳng trách Hoàng Thượng lại ban thưởng cho ngươi.”
Thái Hậu giơ tay ra hiệu cho Lưu công công mang đồ đến trước mặt Đào Nguyện.
Đào Nguyện đứng dậy hành lễ, nói: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng, tạ ơn Thái Hậu.”
Sau khi Đào Nguyện nhận khay, Lưu công công bước về trước mặt Thái Hậu và nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, bệ hạ còn một khẩu dụ.”
“Ồ?” Thái Hậu nói “Ngươi tuyên đi.”
“Khẩu dụ của Bệ hạ, Diệp Dung, tiểu lang nhà họ Diệp không hổ là cháu của thừa tướng, công văn quy củ tinh tế, có thể làm gương. Trẫm đặc biệt giao trọng trách sửa sang lại những nơi chưa hoàn thiện của tàng thư các cho Diệp tiểu lang.”
Thái Hậu nghe xong, trong lòng gật đầu, nghĩ thầm không hổ là Hoàng Thượng, an bài như vậy tốt hơn nhiều so với việc ban thưởng cho cả hai người. Với lại, nếu muốn hai người đều được ban thưởng thì sau khi đọc thơ của Mục Tịch phải đọc thơ của Diệp Dung, nếu thơ của Mục Tịch lại hay hơn Diệp Dung quá nhiều tựa như khúc tỳ bà của y, nhưng vẫn cứng rắn nói rằng hai người ngang tài ngang sức sẽ khó tránh khỏi làm những người con nhà võ tướng thất vọng và buồn lòng.
Việc sửa sang tàn tích của tàng thư các tuy không phải là ban thưởng hay ngợi khen, nhưng nó vẫn thể hiện sự công nhận của hoàng đế đối với tài văn chương của Diệp Dung, đồng thời còn tạo thêm một tầng tín nhiệm. Đây cũng là sự trấn an tốt nhất dành cho Diệp thừa tướng, bởi vì tín nhiệm Diệp Dung chính là tín nhiệm Diệp thừa tướng.
Đào Nguyện nghĩ thầm, hoàng đế chung quy đã làm Thái Tử được hai mươi năm rồi, dù tiên hoàng vô cùng bất công và hao hết tâm tư muốn phế bỏ Thái Tử hắn một cách danh chính ngôn thuận, vậy mà hắn vẫn có thể kiên trì cho đến khi thuận lợi đăng cơ, có thể thấy mưu mô của hắn không tầm thường chút nào. Tranh đấu chốn hậu cung cùng cảnh tàn sát khốc liệt còn nghiêm trọng hơn cuộc chiến trên chiến trường nữa, bất cẩn một chút thôi cũng có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Tiêu Thuân Diệp cầm bài thơ do Đào Nguyện viết, thưởng thức nét chữ trên đó hồi lâu mới cẩn thận kẹp nó vào cuốn sách. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ mà nghĩ, hắn sinh ra đã là Thái Tử rồi, suốt hai mươi năm qua đã phải trải qua bao nhiêu hung hiểm mới kiên trì đến bây giờ, chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất. Dù có trở thành hoàng đế thì bản thân vẫn có rất nhiều việc cũng không thể làm gì được, muốn ngồi vững trên ngai vàng không hề dễ dàng chút nào.
“Khụ khụ khụ…….” Tiêu Thuân Diệp đột nhiên ho liên hồi, một mùi tanh tưởi trào ra từ cổ họng, sau tiếng ho khan thì “Phốc!”
“Bệ hạ, bệ hạ!” Nhìn thấy hoàng đế nôn ra máu, Hứa công công lập tức chạy tới đỡ lấy, lo lắng nói: “Để nô tài đi gọi ngự y!”
“Chờ đã!” Tiêu Thuân Diệp ngăn cản: “Trẫm không sao, không cần gọi ngự y.”
“Nhưng mà bệ hạ…….”
Tiêu Thuân Diệp giơ tay lên và nói: “Đỡ trẫm vào trong nghỉ ngơi đi.”
Hắn biết rất rõ thân thể của mình như thế nào, dù gọi ngự y cũng vô dụng thôi. Hắn không biết mình còn có thể chống đỡ được mấy năm, nhưng chỉ cần còn sống một ngày, hắn sẽ không bao giờ nhường ngôi cho Dự Vương.
Từ hoàng cung trở về phủ, Đào Nguyện sai người cẩn thận cất đi những thứ mà Thái Hậu và Hoàng Thượng ban thưởng, sau đó đi tắm rửa thay y phục.
Ngâm mình trong thùng gỗ lớn, Đào Nguyện duỗi chân ngả người ra sau, nhắm mắt nghĩ ngợi, trước khi đến thế giới này, cậu đã hiểu cặn kẽ về thế giới này rồi. Cậu biết Diệp Dung có tham vọng rất lớn, hơn nữa một mình cậu ta còn đang chơi một ván cờ lớn, bởi vì cậu ta vẫn trong tâm lý mình đang chơi game công lược và nghĩ rằng nếu hoàn thành công lược theo kịch bản thì mình chắc chắn sẽ thắng.
Bối cảnh và thiết lập nhân vật của thế giới này quả thực giống như trong game, nhưng nếu cậu ta vẫn hoàn toàn ôm tâm lý đang chơi game, vậy thì đây là chuyện tốt đối với Đào Nguyện. Vì như vậy cậu ta sẽ dễ đối phó hơn, nói không chừng cậu ta còn tự tìm đường chết nữa, hoàn toàn không cần cậu ra tay.
Ở trong thế giới này, ai cũng có máu có thịt, có suy nghĩ và tính cách độc lập của riêng mình. Cũng chỉ có chính mình mới là nhân vật chính của cuộc đời mình, nếu Diệp Dung cho rằng cậu ta là nhân vật chính của mọi người, và dựa vào hào quang nhân vật chính là có thể bất khả chiến bại, thì cậu ta sẽ sớm nhận ra rằng ở trong thế giới này, hào quang nhân vật chính của cậu ta có lẽ sẽ mang lại cho cậu ta một số lợi ích, nhưng nếu muốn kiểm soát cảm xúc của mọi người bằng hào quang nhân vật chính thì đó là chuyện không thể nào.
Sau khi ngâm mình khoảng hai mươi phút, Đào Nguyện ra khỏi thùng tắm, cầm miếng vải xếp ngay ngắn ở một bên, lau sạch những giọt nước trên người. Thân thể này tuy mới mười sáu tuổi, nhưng cổ nhân không chỉ trưởng thành sớm mà còn phát dục sớm nữa. Dáng người của nguyên chủ mảnh mai, đường cong thon thả, cùng một đôi chân dài thẳng tắp và trắng nõn.
Mặc dù cấu tạo cơ thể của ca nhi giống như nam giới, nhưng vóc dáng của họ nữ tính hơn, người cũng mềm mại và mảnh khảnh hơn.
Mặc áo trong đi đến phòng ngủ, Đào Nguyện quyết định ngủ một giấc trước rồi mới dậy ăn chút gì đó.
Hôm nay ở trong hoàng cung, sự ưu ái của Thái Hậu đối với Diệp Dung dù không quá rõ ràng nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được.
Tuy nhiên điều này cũng khó tránh khỏi, Diệp Dung đã ở thế giới này hơn một năm rồi, phần lớn thời gian đều dành cho việc công lược Dự Vương, một phần nhỏ thời gian thì dùng để lấy lòng Thái hậu và thể hiện bản thân.
Nguyên chủ mẹ mất sớm, cha lại đặc biệt cưng chiều nên tính cách của y quả thực có chút kiêu ngạo, nhưng không đến mức bá đạo. Mà tiếng xấu tính cách bá đạo của nguyên chủ cũng là lan truyền trong một hai năm nay, bởi Diệp Dung ngầm vạch kế hoạch, cậu ta thậm chí không cần tự mình làm gì cả, chỉ cần cậu ta hướng dẫn một chút, các quý nữ và quý lang lấy cậu ta làm trung tâm tự nhiên sẽ lan truyền những lời này. Càng nhiều người biết thì càng nhiều người tin và sau một thời gian dài, điều đó sẽ trở thành sự thật.
Sau tiệc ngắm hoa, những người nhận được ý chỉ của hoàng cung sẽ bắt đầu chuẩn bị vào cung ứng tuyển.
Khi vào cung, bọn họ chủ yếu học các lễ nghi và quy củ trong cung, tuy rằng người ở lại trong cung cuối cùng sẽ có phẩm cấp, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhìn gia thế của họ. Nữ quan và hầu quan của Trữ Tú cung sẽ bẩm báo đúng sự thật những biểu hiện thường ngày của họ với Thái Hậu, đây cũng là một quá trình quan trọng quyết định phẩm cấp của họ.
Sau khi vào cung, các quý lang, quý nữ sẽ được phân vào sân nhỏ tốt nhất trong Trữ Tú cung, dù sao cũng là những người sắp làm chủ tử, không thể ở chung với nô tài được, nên sân của họ tách biệt với các sân khác.
Số lượng ca nhi ở thế giới này tương đối ít, vào cung lần này lại càng ít, chỉ có hơn ba mươi người. Hơn ba mươi người này được phân vào Hiên Mặc Uyển lớn nhất, hai người một gian phòng, mỗi gian phòng đều ở cạnh nhau, ở giữa có một cái sân rộng.
Các hầu quan trong cung cũng biết con cái của quan văn và con cái của võ tướng không hợp nhau, nên để tránh gây ra chuyện liên luỵ đến mình, các hầu quan đã cố gắng hết sức để sắp xếp họ ở cùng một phòng theo gia cảnh của họ.