Ngày đại hôn càng ngày càng gần, trong cung cũng càng ngày càng bận rộn, nhưng trong triều đình thì vẫn như thường lệ, tiến hành từng bước.
Tiêu Thuân Diệp đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng thì đột nhiên đập mạnh vào bàn, đứng lên nói: “Bàn bạc sau đại hôn? Nhà họ Diệp đang uy hiếp trẫm sao?!”
“Bệ hạ bớt giận, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Mặc dù Hứa công công không biết Tiêu Thuân Diệp đang tức giận chuyện gì, nhưng mỗi lần hắn tức giận thì cơn đau đầu sẽ phát tác ngay, thế nên khi thấy Tiêu Thuân Diệp tức giận, ông lập tức khuyên hắn giữ gìn sức khỏe.
Đầu của Tiêu Thuân Diệp đau nhói từng cơn, hắn hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, hắn chắp tay sau lưng rồi bước đến cửa sổ trầm tư, suy nghĩ lại xem mình nên đi gặp ai vào đêm tân hôn.
Bất kể lần này Tiêu Thuân Diệp có thỏa hiệp với nhà họ Diệp hay không thì đều khiến hắn mất thiện cảm với Diệp Dung. Những người ở vị trí cao không thích bị uy hiếp, đặc biệt là hoàng đế, uy nghiêm của thiên tử là không được phép mạo phạm.
Mặc dù Tiêu Thuân Diệp khi còn là Thái Tử rất giỏi nhẫn nhịn, bây giờ đã là hoàng đế thì cũng có lúc phải nhẫn nhịn, nhưng giờ tâm thái của hắn đã khác so với khi còn là Thái Tử rồi, ngoài mặt có thể nhịn nhưng trong lòng thì không.
Việc Diệp Dung dùng thế lực gia tộc để uy hiếp Tiêu Thuân Diệp là một lựa chọn vô cùng sai lầm. Tuy nhiên, bản thân cậu ta lại không nghĩ đây là uy hiếp, mà chỉ là muốn Tiêu Thuân Diệp biết rằng với tư cách là cháu đích tôn của thừa tướng, việc cậu ta nhường vị trí Quân Hậu cho Mục Tịch đã là ép dạ cầu toàn* vì hoàng đế rồi, cho nên hoàng đế phải bồi thường cho cậu ta ở những khía cạnh khác mới phải. Chẳng hạn như tỏ ra coi trọng cậu ta hơn, đêm tân hôn chính là cơ hội tốt nhất để thể hiện.
*Ép dạ cầu toàn (委曲求全): tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhà họ Diệp cũng cảm thấy họ không phải đang uy hiếp, mà chỉ là đang ngầm nhắc nhở hoàng đế rằng nhà bọn họ sẵn sàng ép dạ cầu toàn để ủng hộ hắn, đồng thời cũng xin hoàng đế cho họ thêm lòng tin, ví dụ như cho Diệp Dung và nhà họ Diệp nhiều hoàng ân hơn.
Đào Nguyện cũng biết không phải hoàng đế nào cũng dễ làm như vậy. Các hoàng đế cổ đại nhiều khi phải thỏa hiệp với các quan đại thần, một số hoàng đế còn làm rất không tự nguyện. Đôi khi hoàng đế rất sủng hạnh một người nào đó trong hậu cung, không phải vì thực sự thích người này, mà là vì thể hiện cho gia tộc của người này xem.
Tiêu Thuân Diệp đăng cơ chưa được bao lâu, ngôi vị hoàng đế vẫn chưa ngồi vững, và còn rất nhiều quyền lợi vẫn chưa thu về tay mình. Hơn nữa, vẫn có một số thế lực đang âm thầm để mắt đến ngôi vị hoàng đế của hắn.
Vì vậy, ngay cả khi hắn thực sự đến chỗ của Diệp Dung vào đêm tân hôn, Đào Nguyện cũng sẽ không tức giận. Với lại, cậu biết rằng dù hắn đến chỗ của Diệp Dung thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì với Diệp Dung, hay nói đúng hơn là để đảm bảo rằng đứa nhỏ mà mình đang mang là con của Dự Vương, Diệp Dung sẽ không lên giường với Tiêu Thuân Diệp cho đến khi có thai.
....................
Ngày đại hôn cuối cùng cũng đến, Đào Nguyện dậy sớm rửa mặt chải đầu, sau đó mặc hết lớp này đến lớp khác hỉ phục dưới sự hầu hạ của cung tì.
Tiêu Thuân Diệp đã đi tế thiên vào sáng sớm, đại hôn gần giữa trưa mới chính thức bắt đầu, có rất nhiều bước phải hoàn thành trong đại hôn, vì vậy hôm nay sẽ là một ngày rất mệt mỏi.
Đào Nguyện ăn chút gì đó cho no bụng, sau đó chải đầu và trang điểm, chuẩn bị xong mọi thứ thì đến cung của Thái Hậu để thỉnh an. Sau khi Tiêu Thuân Diệp tế thiên xong, cậu sẽ cùng Thái Hậu khởi hành từ cung Cảnh Thọ đến Thừa Thiên Điện để thực hiện các nghi lễ khác của đại hôn với Tiêu Thuân Diệp.
Kể từ hôm nay, Đào Nguyện chính là Quân Hậu, cậu mặc hỉ phục của Quân Hậu xuất hiện ở Cảnh Thọ cung, những phi tần đang chờ để vào thỉnh an Thái Hậu lập tức quỳ xuống thỉnh an cậu.
Hôm nay Diệp Dung cũng đã thay hỉ phục của Hoàng Quý Quân, Đào Nguyện đi thẳng đến trước mặt cậu ta, sau đó nhìn cậu ta.
Diệp Dung cung kính quỳ một gối xuống hành lễ: “Thỉnh an Quân Hậu.”
Đào Nguyện cố ý đợi một lúc lâu mới nói: “Miễn lễ.”
Diệp Dung nắm chặt tay trong tay áo, bởi vì từ nay về sau, cậu ta đều phải hành lễ với Đào Nguyện như thế này, điều này khiến cậu ta không cam lòng. Để thay đổi tình huống hiện tại, Diệp Dung nghĩ rằng phải có thai và giành được sự sủng ái đặc biệt của Tiêu Thuân Diệp càng nhanh càng tốt.
Mọi người tiến vào chính điện thỉnh an Thái Hậu, từ hôm nay trở đi, Diệp Dung không được đi song song với Đào Nguyện nữa, mà phải đi đằng sau cậu như bao người khác.
“Thỉnh an Thái Hậu.” Mọi người cùng nhau hành lễ.
“Bình thân.”
“Tạ Thái Hậu.”
Thái Hậu nhìn Đào Nguyện và Diệp Dung, sau đó nói rất nhiều lời răn dạy hai người, đại ý là sau này hai người phải cùng nhau duy trì trật tự hậu cung, phấn đấu trở thành hình mẫu cho các phi tần trong hậu cung, và phải hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt. Sau đó lại dạy bảo những phi tần khác, nội dung đại khái là bảo bọn họ an phận thủ thường, không được náo loạn hậu cung, và phải sinh thật nhiều hoàng tử cho Hoàng Thượng vân vân.
“Xin vâng theo lời dạy của Thái Hậu, chúng thần tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của Thái Hậu.” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Thái Hậu gật đầu, tuy rằng ngoài mặt có vẻ như bà rất hài lòng với lời nói của bọn họ, nhưng trong lòng lại rất rõ rằng mình nói tới nói lui những lời này mà muốn mỗi người bọn họ đều nghiêm chỉnh chấp hành là chuyện không thể nào. Bản thân bà cũng là người từng trải, với tư cách là chiến thắng cung đấu cho đến nay, bà biết rất rõ bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.
Khi sắp đến giờ, một thái giám đến bẩm báo với Thái Hậu rằng giờ lành đã đến.
Sau khi hành lễ với Thái Hậu, Đào Nguyện xuất phát đến Thừa Thiên Điện trước dưới ánh nhìn của mọi người, những người khác ở lại cung của Thái Hậu, đợi khi nào nghi lễ ở Thừa Thiên Điện kết thúc, bọn họ mới đi theo Thái Hậu tham gia tiệc cưới trong cung.
Mặc dù hôm nay cũng là đại hôn của Diệp Dung và Tiêu Thuân Diệp, cũng là ngày cậu ta chính thức trở thành Hoàng Quý Quân, nhưng chỉ có Đế Hậu kết hôn thì mới có nhiều nghi lễ khác nhau. Bởi vì ở thế giới này tồn tại chế độ một phu một thê nhiều thiếp, chỉ có Hoàng Hậu hoặc Quân Hậu mới là chính thê của hoàng đế, ngay cả hoàng đế cũng chỉ được có một chính thê. Hoàng Quý Quân tuy được xem như bình thê, nhưng nói một cách nghiêm khắc thì cũng chỉ là thiếp mà thôi.
Nếu là trong game, hình ảnh sẽ trực tiếp nhảy từ lễ tế thiên của hoàng đế đến tiệc tối, sau đó đến động phòng để xem hoàng đế rốt cuộc sẽ đến chỗ của ai. Nhưng trong thế giới thực này, thời gian trôi qua từng phút từng giây, và mọi thứ nên xảy ra sẽ thực sự xảy ra.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, Tiêu Thuân Diệp nắm tay Đào Nguyện, cả hai từng bước tiến lên bậc thềm, đứng ở vị trí cao nhất, tiếp nhận sự quỳ lạy chúc mừng của văn võ bá quan.
Khoảnh khắc nắm lấy tay Đào Nguyện, Tiêu Thuân Diệp tự dưng cảm thấy mình đã có được một người quý giá nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời. Hai người nhìn vào mắt đối phương, ánh mắt họ quấn lấy nhau, đây là lần đầu tiên linh hồn họ chạm nhau ở đời này.
Sau khi nghi lễ kết thúc, Đào Nguyện trở lại Phượng Hoa cung để nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ thay triều phục của Quân Hậu và tham gia tiệc tối.
Hôm nay là ngày thành hôn của hoàng đế, toàn bộ kinh thành đều náo nhiệt và vui mừng như ăn tết, không chỉ các văn võ bá quan phải tham dự tiệc tối, mà gia quyến của các quan viên cũng phải vào cung để ăn mừng và tham gia tiệc tối.
Hoàng đế ngồi ở giữa đài cao nhất, Thái Hậu ngồi ở phía dưới bên trái, Đào Nguyện ngồi ở phía dưới bên phải, còn Diệp Dung thì ngồi phía dưới Đào Nguyện. Tầng tiếp theo là những người trong hoàng thất, dưới nữa là trọng thần trong triều, và cuối cùng là các quan viên cùng gia quyến của họ.
Các ca cơ và vũ cơ trong cung đang biểu diễn trên sân khấu ở dưới cùng. Ống tiêu, cổ cầm và trống cùng hoà tấu, vừa múa vừa hát, một khung cảnh ca múa vui vẻ như lễ hội.
Trong lòng Diệp Dung rất có tự tin rằng Tiêu Thuân Diệp sẽ đến chỗ mình, cho nên mặc dù phải ngồi dưới Đào Nguyện, tâm tình của cậu ta vẫn rất thoải mái.
Cậu ta liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thuân Diệp, nhịp tim không khỏi tăng nhanh một chút, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy ngay cả đối với Dự Vương, nhưng cậu ta rất tiếc vì đêm nay không thể thật sự xảy ra chuyện gì với hắn cả. Bởi vì cậu ta phải bảo đảm rằng mình đang mang thai con của Dự Vương, và làm cho Dự Vương tin rằng mình không có xảy ra quan hệ với Tiêu Thuân Diệp trước khi mang thai con của gã, vậy thì cậu ta mới có thể nhận được sự hỗ trợ hết mình của Dự Vương sau khi Tiêu Thuân Diệp chết được.
Diệp Dung đã lên kế hoạch xong hết rồi, sau khi sinh con cho Dự Vương thì sẽ không cho Tiêu Thuân Diệp uống thuốc ảo giác nữa. Cho dù bị người của Dự Vương sắp xếp vào cung của cậu ta biết cậu ta đã lên giường với Tiêu Thuân Diệp, cậu ta cũng có thể nói rằng Tiêu Thuân Diệp dường như đã phát hiện ra điều gì đó, để không khơi dậy thêm sự nghi ngờ từ hắn và để bảo vệ con của hai người, cậu ta đành phải thuận theo Tiêu Thuân Diệp, cậu ta cũng rất khổ sở trong lòng, cứ như vậy, Dự Vương sẽ càng yêu cậu ta nhiều hơn.
Thái Hậu chịu không nổi nên đã về Cảnh Thọ cung từ sớm, trước khi tiệc tối kết thúc, Tiêu Thuân Diệp đứng dậy về Càn Dương cung thay y phục, Đào Nguyện và Diệp Dung cũng lần lượt đứng dậy và rời đi, những phi tần khác cũng rời đi ngay sau đó.
Đào Nguyện trở lại Phượng Hoa cung, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, sau đó thay một bộ đồ ngủ màu đỏ bằng lụa, ngồi trên chiếc giường gỗ lớn phủ chăn bông màu đỏ tươi, chờ Tiêu Thuân Diệp đến.
Thực lòng mà nói, trong lòng Đào Nguyện cũng không chắc liệu Tiêu Thuân Diệp có đến với mình hay không. Mặc dù cậu biết rằng cho dù hắn đến chỗ Diệp Dung thì Diệp Dung cũng nhất định sẽ sử dụng thuốc gây ảo giác để tránh xảy ra quan hệ với hắn mà thôi. Nhưng để phòng hờ, hai ngày trước Đào Nguyện cũng cho hắn uống một ít thuốc, để cho dù hắn đến chỗ Diệp Dung thì cũng không thể lên giường với Diệp Dung.
Các phi tần trong hậu cung đêm nay đều không thể ngủ yên. Mặc dù bất kể hoàng đế đến chỗ của ai thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy ghen tị. Nhưng bọn họ vẫn rất tò mò không biết vào một ngày trọng đại như đêm hôm nay, trái tim của hoàng đế sẽ nghiêng về ai đây?
Diệp Dung đã rửa mặt và thay y phục rồi, đang ngồi bên giường chờ đợi. Cậu ta chẳng những bỏ thuốc gây ảo giác vào rượu và trà, mà còn thoa một ít lên miệng và cơ thể của mình nữa, làm vậy là để bảo đảm rằng Tiêu Thuân Diệp không thể duy trì sự tỉnh táo và sẽ xuất hiện ảo giác.
Cánh cửa tẩm cung đột nhiên mở ra, Tiêu Thuân Diệp từ bên ngoài sải bước đi vào, tất cả cung hầu và cung tì trong tẩm cung đều quỳ xuống hành lễ.
Đào Nguyện đứng dậy, tiến lên vài bước hành lễ với Tiêu Thuân Diệp.
Tiêu Thuân Diệp tự tay đỡ cậu dậy, sau đó nói với nhóm cung tì và cung hầu vẫn đang quỳ: “Các ngươi lui ra đi.”
“Dạ.”
Khi lui ra ngoài, các cung tì cũng thả từng tầng từng tầng rèm lụa mỏng trong tẩm điện xuống.
Hai người bước đến giường ngồi xuống, Đào Nguyện nhìn Tiêu Thuân Diệp, ánh mắt tràn đầy yên tâm và cảm động.
“Em nghĩ trẫm sẽ không đến à?” Tiêu Thuân Diệp đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu.
Đào Nguyện cúi đầu nói: “Thần có thể hiểu cho bệ hạ, dù là bệ hạ thì cũng có lúc bất đắc dĩ.”
Tiêu Thuân Diệp ôm lấy cậu, hôn lên trán cậu, “Nếu trẫm đã hứa với em là sẽ đến thì trẫm sẽ không nuốt lời. Em là chính thê của trẫm, đêm nay là đêm động phòng của chúng ta, sao trẫm có thể để em phòng không gối chiếc đêm nay được.”
Tiêu Thuân Diệp cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu, bàn tay tiến vào trong quần áo của cậu vuốt ve.
Đào Nguyện nhắm mắt hôn lại hắn, hai người nằm xuống giường, khi Tiêu Thuân Diệp cởi quần của cậu, Đào Nguyện phối hợp nâng eo lên.
Đào Nguyện cắn môi, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng vẫn có chút đau đớn. Bởi vì tốc độ của hắn hơi chậm, Đào Nguyện đợi một lúc lâu hắn mới tiến vào hết.
Tiêu Thuân Diệp ôm chặt Đào Nguyện, vừa hôn môi và mặt cậu vừa bắt đầu di chuyển.
Đào Nguyện kêu lên, loại âm thanh vừa kìm nén vừa hưởng thụ này như đang cổ vũ cho Tiêu Thuân Diệp, dần dần hắn không thể kiểm soát được động tác của mình và trở nên nhanh hơn.
Một sự hưởng thụ tuyệt vời như vậy, cơ thể lại có thể phù hợp như thế, cảm giác này khiến Tiêu Thuân Diệp hiểu được vì sao lại có người mê muội sắc đẹp và dục vọng. Mà người đẹp nhất hiện giờ đang ở trong vòng tay của hắn, hắn cũng đang ở trong cơ thể tuyệt vời nhất, tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất thế gian.
Mặc dù Tiêu Thuân Diệp bị trúng độc nhưng cơ thể lại rất cường tráng, và bởi vì vẫn luôn tập võ nên sức lực của hắn cũng rất mạnh. Cơ thể ca nhi này của Đào Nguyện chịu không nổi sức kéo dài của Tiêu Thuân Diệp, dần dần mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi.
Diệp Dung ngồi bên giường hơn hai canh giờ mà vẫn không thấy Tiêu Thuân Diệp đến, cậu ta càng ngày càng mất kiên nhẫn, cứ đi tới đi lui trong tẩm cung.
Các cung tì đều đứng cúi đầu, không dám khuyên cậu ta đi ngủ trước, bởi nếu bọn họ khuyên cậu ta như thế tức là đang nói hoàng đế sẽ không tới, bọn họ sợ sẽ chọc cậu ta nổi giận.
Mãi đến khi sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, hoàng đế vẫn không tới, Diệp Dung mới ngồi trở lại trên giường. Cậu ta thất thần nghĩ, mình thực sự thất bại rồi, dù đã rất cố gắng để có được thiện cảm của hoàng đế và không ngần ngại sử dùng gia thế lực của gia tộc, nhưng cuối cùng hoàng đế vẫn không chịu đến chỗ của mình. Tại sao vậy chứ?
................
Vừa rạng sáng, Tiêu Thuân Diệp đã thức dậy và đi luyện võ. Thói quen này đã được hắn duy trì nhiều năm, mỗi ngày đều thức dậy vào giờ này. Để giảm sự phát tác của độc tính và có thể sống lâu hơn, hắn phải tập võ hàng ngày để cơ thể khoẻ mạnh, không cho cơ thể bị suy sụp bởi độc tính.
Tiêu Thuân Diệp đã mặc y phục xong, thấy đôi mắt của Đào Nguyện đang mở hờ nhưng vẻ mặt vẫn còn mơ màng, bèn ngồi xuống giường nói với cậu: “Canh giờ còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.”
“Ừm…….” Đào Nguyện thật sự rất buồn ngủ, cậu gật đầu rồi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ tiếp.
Tiêu Thuân Diệp sờ mặt Đào Nguyện, biết rằng tối hôm qua cậu đã kiệt sức rồi, hắn cũng không ngờ mình lại mất kiểm soát đến vậy. Vốn tưởng rằng mình cưới được một Quân Hậu hiền lành điềm đạm, tuy rất hài lòng nhưng không ai có thể thực sự bước vào trái tim mình. Nhưng người trước mặt này đã mở toang cánh cửa đóng chặt trong trái tim hắn, lúc này đang đứng ngoài cửa và định bước vào trong trái tim hắn.
Mười mấy cung tì bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, Tiêu Thuân Diệp rửa mặt và thay y phục dưới sự hầu hạ của bọn họ.
Đào Nguyện ngủ hơn nửa canh giờ, tuy rằng vẫn còn hơi buồn ngủ không muốn dậy lắm, nhưng vì phải đi thỉnh an Thái Hậu nên cậu phải dậy.
Sau khi luyện võ xong, Tiêu Thuân Diệp trở về phòng ngủ, vì hôm nay không phải lâm triều sớm nên hắn sẽ cùng Đào Nguyện đến thỉnh an mẫu hậu.
Tiêu Thuân Diệp vừa đi vào đã nhìn thấy Đào Nguyện đang ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt mơ màng, trông rất đáng yêu.
Tiêu Thuân Diệp bước đến cạnh giường ngồi xuống, sờ sờ mặt cậu nói: “Dậy rồi à?”
Đào Nguyện không nói gì mà nhào thẳng vào lòng hắn, dụi mặt vào ngực hắn.
Tiêu Thuân Diệp hơi sững sờ, cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu đang dụi vào ngực mình như một chú mèo con xinh đẹp và cao quý, dễ thương muốn chết.
Ban đầu hắn hơi cứng người và không biết nên phải ứng thế nào với hành động của Đào Nguyện, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương quyến rũ trên người cậu, hắn không nhịn được giơ tay ôm lấy cơ thể cậu. Hắn vùi mặt vào cổ Đào Nguyện, ra sức ngửi, hít vào mũi mùi hương khiến hắn cảm thấy thoải mái cả người.
Nghĩ đến chuyện sau khi thức dậy vào hôm nay, đến bây giờ vẫn chưa thấy đau đầu, Tiêu Thuân Diệp rằng điều này nhất định là do mình ngửi mùi hương trên người cậu cả đêm.
Cơ ngực của Tiêu Thuân Diệp rất cứng, Đào Nguyện dụi một hồi cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Thuân Diệp nhìn cậu, bị đôi mắt trong veo lại mang theo chút yêu kiều của cậu nhìn khiến trái tim hắn như muốn tan chảy, thậm chí không khỏi nóng lên. Rõ ràng lúc mới vào cung khuôn mặt còn chút trẻ con, thế mà sau khoảng thời gian được thị tẩm này, khóe mắt lại càng thêm phong tình kiều mị.
Không thể trì hoãn canh giờ đi thỉnh an Thái Hậu, sau khi đã tỉnh táo hẳn, Đào Nguyện xuống giường rửa mặt và thay y phục, sau đó cùng Tiêu Thuân Diệp đi đến Cảnh Thọ cung.
Các phi tần đến thỉnh an Thái Hậu nhìn thấy Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện đi tới thì lập tức quỳ xuống hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ, thỉnh an Quân Hậu.”
“Bình thân.” Tiêu Thuân Diệp nhìn bọn họ nói.
“Tạ bệ hạ.”
Sau khi mọi người đứng dậy, Diệp Dung ngước nhìn Tiêu Thuân Diệp, đôi mắt ngậm nước đầy tủi thân, cùng với khuôn mặt đẹp tuyệt trần và sự quyến rũ toát ra từ hào quang nhân vật chính của cậu ta, thật khó để khiến người ta không động lòng.
Đáng tiếc Tiêu Thuân Diệp không hề nhìn cậu ta mà đi thẳng vào trong, còn Đào Nguyện khi đi ngang qua trước mặt cậu ta thì lại nhanh chóng liếc nhìn cậu ta với ánh mắt khiêu khích.
Diệp Dung nắm chặt tay, sau đó nhanh chóng sải bước theo sau, cậu ta thầm nghĩ trong lòng, có gì đâu mà đắc ý? Cuộc chiến tranh sủng này chỉ mới bắt đầu mà thôi, bây giờ ngươi càng đắc ý bao nhiêu thì sau này sẽ khóc càng thảm bấy nhiêu.
Sau khi mọi người tiến vào thỉnh an Thái Hậu, Đào Nguyện và Diệp Dung đã nhận được rất nhiều phần thưởng từ Thái Hậu. Thái Hậu có chuyện muốn nói riêng với hoàng đế nên hôm nay đã cho bọn họ lui xuống sớm.
Có thể rời khỏi Cảnh Thọ cung sớm, Đào Nguyện rất mừng, bởi vì tối hôm qua cậu thật sự rất mệt, vừa hay có thể chạy về ngủ nướng rồi dậy ăn sáng sau.
“Đêm qua Hoàng Thượng đến Phượng Hoa cung?” Thực ra Thái Hậu đã biết chuyện này khi thức dậy vào sáng sớm rồi, và chuyện mà bà muốn nói với hoàng đế chính là chuyện này.
“Vâng.” Tiêu Thuân Diệp đặt tách trà xuống và nói: “Nhi thần biết mẫu hậu muốn nói gì. Là một hoàng đế, nếu ngay cả chuyện lâm hạnh hậu cung mà nhi thần cũng không thể tự quyết định, thì e rằng sẽ khiến bọn họ cảm thấy nhi thần là một hoàng đế có thể mặc cho bọn họ sắp xếp.”
“Chuyện trên triều đình, Hoàng Thượng nhất định không cần ai gia nhiều lời. Chỉ là có một số chuyện ai gia phải nhắc nhở Hoàng Thượng. Nhà họ Diệp trung thành với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không nên làm lòng của trung thần nguội lạnh.” Thái Hậu nói.
“Mặc dù bây giờ nhi thần cần dùng nhà họ Diệp, cũng biết nhà bọn họ trung thành với trẫm, nhưng vẫn phải cho bọn họ biết rằng việc trẫm muốn sủng hạnh Diệp Dung là một chuyện, còn việc bị bọn họ uy hiếp phải sủng hạnh Diệp Dung thì lại là chuyện khác. Nếu như lần nào cũng làm theo ý bọn họ, khiến bọn họ đắc ý vênh váo, bọn họ sẽ được voi đòi tiên.”
Thái Hậu nói: “Hoàng Thượng đương nhiên phải duy trì uy nghiêm trước mặt thần tử, cho bọn họ biết thiên uy là không thể mạo phạm. Nhưng Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, phải biết co biết giãn mới tốt.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết phải làm gì.” Tiêu Thuân Diệp nói.
Thái Hậu gật đầu.
Thật ra, Thái Hậu nói những lời này không phải vì có ý kiến với việc đêm qua Hoàng Thượng đến Phượng Hoa cung, mà chỉ là gần đây bà cũng đã nhìn ra Hoàng Thượng có vẻ thích Đào Nguyện hơn Diệp Dung. Tuy rằng chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà, có điều trong lòng Hoàng Thượng thích ai chỉ có thể do chính hắn quyết định, nhưng đối tốt với ai thì còn tùy thuộc vào tình hình trên triều. Thế nên bà chỉ muốn nhắc nhở hắn rằng đừng quá thiên vị một bên cho đến khi hắn hoàn toàn ngồi vững ngôi vị hoàng đế. Nếu tối hôm qua Hoàng Thượng đến chỗ của Diệp Dung, bà cũng sẽ nhắc nhở hắn không nên quá lạnh nhạt với Phượng Hoa cung vào thời điểm này.
Bởi vậy mới nói, làm Hoàng Thượng cũng không dễ dàng gì. Trong hậu cung, hắn có thể ngủ với người nào mà mình muốn, nhưng lại không thể không ngủ với người mà mình không muốn.
Đào Nguyện tất nhiên có thể giúp Tiêu Thuân Diệp giải chất độc mà hắn trúng, nhưng chuyện Tiêu Thuân Diệp bị trúng độc được giữ bí mật, chỉ có Thái Hậu, bản thân hắn và một vài tâm phúc của hắn biết mà thôi. Hơn nữa, bắt mạch cũng sẽ không biết hắn trúng độc, nếu như Đào Nguyện đột nhiên nói rằng muốn giúp hắn giải độc, hắn nhất định sẽ nghi ngờ cậu làm sao mà biết được.
Mặc dù Đào Nguyện cũng có thể âm thầm giúp hắn giải độc, nhưng nếu vô duyên vô cớ giải được độc thì Tiêu Thuân Diệp chắc chắn sẽ nghi ngờ, mà Đào Nguyện nhất định sẽ trở thành nghi phạm chính.
Và quan trọng nhất là Đào Nguyện không có thói quen làm việc tốt mà không để lại tên, dù là người yêu của cậu thì cũng phải biết rằng chính cậu là người đã giải độc cho hắn. Vì vậy, chuyện giúp Tiêu Thuân Diệp giải độc tạm thời phải hoãn lại và chờ đến thời cơ thích hợp nhất.
Tuy Tiêu Thuân Diệp muốn lập uy, nhưng như Thái Hậu đã nói, phải biết co biết giãn mới tốt, tức là cho một cái tát nhưng cũng phải cho một viên kẹo.