Người này rõ ràng là một cô gái còn rất trẻ. Toàn thân nàng mặc áo đỏ, dung nhan như ngọc. Nhưng cả người ướt đẫm làm nổi bật lên vóc dáng yểu điệu, ngọc phong cao vút, mông căng tròn. Đây tuyệt đối là vưu vật nhân gian!
Đoan Mộc Vũ không hề lảng tránh, ánh mắt thản nhiên. Còn cô gái thì cũng chẳng có vẻ ngượng ngùng. Một đôi mắt đẹp, đằng đằng sát khí, lạnh như băng cùng với vẻ sẵn sàng liều mạng. Nhất là toàn thân tỏa ra khí thế tự tin tuyệt đối, thật sự là hiếm thấy. E rằng những người đàn ông bình thường căn bản không đủ can đảm đứng trước mặt nàng, ngay cả nói một câu trôi chảy cũng không dễ dàng.
Cô gái này, chính là người tu hành trên con thuyền ban nãy. Hiển nhiên nàng cũng rất nhạy bén, chỉ trong nháy mắt khi chiếc thuyền vỡ vụn, vẫn lặn được xuống nước đuổi theo và bám vào phía dưới thân cây, cho đến khi bị Đoan Mộc Vũ phát hiện.
Cô gái không nói gì, Đoan Mộc Vũ đương nhiên cũng không mở miệng. Hai người cứ như vậy đứng ở hai đầu thân cây, giống như đang nhìn lẫn nhau. Nhưng nếu nói chính xác, thì giống như đang coi đối phương là không khí mới đúng.
Lướt đi trên dòng sông lớn đã được hai canh giờ, bọn họ đã đi được ngoài trăm dặm. Lão giả áo đen kia thân thể bị trọng thương nên không thể nào kịp. Đến lúc này, hai bên bờ sông đã không còn là vách núi dựng đứng nữa. Mặt sông trải rộng, nước chảy chậm dần, tốc độ của thân cây rốt cục cũng đã chậm lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Im lặng từ đầu đến cuối, cho tới lúc này, cô gái áo đỏ mới mở miệng hỏi.
"Tích Nguyệt Hồ!"
Đoan Mộc Vũ không buồn giấu diếm, bởi vì không cần thiết.
"Cùng đường! Nhưng mà chúng ta cần một chiếc thuyền, tối thiểu cũng phải là một cái bè gỗ, nếu không dễ bị đuổi kịp."
Khi cô gái này lên tiếng, giọng điệu không hề giống như đang đề nghị mà lại giống như đang ra lệnh, hơn nữa cũng không có ý định bỏ đi.
Liếc qua nàng một cái, Đoan Mộc Vũ rút chủy thủ ra, thẳng tay chém thân cây dài chừng bốn trượng dưới chân thành ba đoạn, sau đó dùng da thú buộc chúng lại với nhau. Chỉ trong nháy mắt, một chiếc bè gỗ dài cỡ một trượng, rộng chừng bốn thước, thô sơ tới cực điểm đã hình thành.
Cô nàng nhìn Đoan Mộc Vũ giống như đang nhìn thấy một con quái vật, định nói điều gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Cũng may, một cái bè gỗ thô sơ như vậy cũng đủ để khoanh chân mà ngồi. Mặt trời lặn, mặt nước lấp lánh ánh mặt trời đang rào rạt. Đoan Mộc Vũ hết sức cao hứng lấy ra một miếng thịt muối đã nướng chín từ mấy ngày trước, cũng không thèm để ý tới ánh mắt đầy căm tức của nàng, nhồm nhoàm nhai.
"Ngươi có biết lão giả hôm nay điều khiển yêu xà cấp Xích Mục kia là ai không?"
Rốt cục, cô gái áo đỏ không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không có hứng thú!"
Đoan Mộc Vũ trả lời rất đơn giản.
Cô gái áo đỏ đột nhiên mỉm cười nói: "Lão đã từng là một hộ pháp của Ngự Thú Môn, tên là Hoành Uyên. Chẳng qua, hai mươi năm trước không hiểu vì lý do gì đã bị Ngự Thú Môn trục xuất và đuổi giết, cho đến gần mới xuất hiện trở lại. Nhưng lão vừa mới xuất hiện thì hình như đã tìm được một chỗ dựa lớn mạnh, không biết dùng thủ đoạn gì, mà đã trở thành Môn chủ tiếp theo của Ngự Thú Môn. Ngươi đắc tội với lão, chỉ sợ lão sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đoan Mộc Vũ lắc đầu, lần này dường như không hề có hứng thú đáp lại một câu. Tuy nhiên cô gái áo đỏ hình như lại càng lúc càng có hứng thú với hắn, chăm chú nhìn hắn nói: "Ngươi có muốn biết tại sao lão Hoành Uyên này lại muốn giết ta không? Đó là vì, lão cho rằng ta có Mảnh Vụn Yêu Thạch. Đương nhiên Mảnh Vụn Yêu Thạch chích xác đang ở trong tay ta. Lần này ta giả trang thành công chúa, náu thân trong Cấm Vệ Quân Đại Tần, nhưng không ngờ vẫn bị lão phát hiện ra."
Nói dứt lời, cô gái áo đỏ lập tức im lặng nhìn Đoan Mộc Vũ. Có thể nàng đang hy vọng nhìn thấy chút xíu nét kinh ngạc hay sợ hãi trên mặt Đoan Mộc Vũ. Đáng tiếc, vẻ mặt Đoan Mộc Vũ từ đầu đến cuối vẫn là thờ ơ lạnh nhạt, giống như chẳng nghe thấy gì.
"Được rồi, thật ra thì ta muốn nói ngươi thực sự gặp phải phiền phức lớn rồi! Hoành Uyên đương nhiên sẽ không từ bỏ việc cướp lấy Mảnh Vụn Yêu Thạch. Những người tu hành khác nhận được tin tức cũng sẽ động thân, bất kể chính hay tà. Cho nên, những cuộc đuổi giết rất có thể sẽ nối đuôi nhau mà tới. Còn ta, có lẽ để phòng ngừa lộ bí mật sẽ giết ngươi diệt khẩu, ngươi không sợ sao?"
Nghe tới đây, vẻ mặt Đoan Mộc Vũ rốt cục đã có một chút thay đổi, nhưng không phải là kinh ngạc hay sợ hãi mà chỉ thoáng qua một nét giễu cợt.
"Ngươi muốn gì thì cứ việc nói thẳng, không cần phải thăm dò! Nếu ngươi còn có thực lực để giết ta diệt khẩu, sao còn kiên nhẫn tới lúc này?"
Ngay từ đầu hắn đã nhìn ra, cô gái áo đỏ đã bị trọng thương từ trước.Hơn nữa thương thế đó rất có thể không thể thuyên giảm trong thời gian ngắn. Nếu không, nàng cũng không cần ẩn thân trong con thuyền đó làm gì. Ngày hôm nay, trải qua một thời gian chiến đấu, có vẻ nàng không bị ảnh hưởng gì nhưng thật ra thương thế đã trở nên vô cùng nghiêm trọng từ lâu, không thể chống đỡ thêm được một trận chiến đấu kịch liệt nào nữa.
Lúc này nàng bị Đoan Mộc Vũ nói trúng điểm yếu, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, bởi vì sự thật đúng là như thế! Vốn thấy Đoan Mộc Vũ có tu vi nông cạn, tuổi tác còn nhỏ, nên cho rằng hắn chỉ là một kẻ tay mơ mới bước chân vào tu hành giới. Nhưng không ngờ tới, ánh mắt của người này lại thực sự sắc bén đến thế!
Chỉ có điều, bây giờ ngay cả sức lực để thẹn quá hóa giận nàng cũng không có đủ! Mặc dù thực lực Đoan Mộc Vũ có vẻ rất yếu, nhưng những mũi tên hắn bắn ra hết sức lợi hại. Với thương thế của nàng hiện giờ, cho dù gần trong gang tấc cũng không thể chém chết Đoan Mộc Vũ trước khi bị mũi tên như thế xuyên qua được. Lạnh lùng hừ một tiếng, nàng quay đầu đi, không thèm nói chuyện nữa.
Vẻ mặt Đoan Mộc Vũ vẫn không có gì thay đổi, cũng không làm ra hành động bỏ đá xuống giếng, mà chỉ thong thả điều khiển bè. Quả thực không khác gì đang đi du ngoạn.
Tuy Đoan Mộc Vũ không nóng vội, nhưng cô gái áo đỏ thì đã không chịu nổi nữa.
"Ngươi thật sự không nóng lòng nào sao? Đừng có tưởng rằng ngươi thật sự đã bỏ rơi được đám người đó! Hoành Uyên dẫu sao cũng chỉ là một trong số rất nhiều người thôi. Nếu ngươi tin ta, vậy hãy chạy tới Tích Nguyệt Hồ nhanh một chút đi. Nói không chừng còn có thể giữ được tính mạng."
"Nhanh hơn nữa cũng vô ích! Nếu ngươi tin ta thì đừng luyến tiếc mà vứt cái Mảnh Vụn Yêu Thạch đi xem ai thèm truy đuổi ngươi?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên đáp. Đối với cái gọi là yêu thạch, hắn quả thật hết sức quen thuộc. Bởi vì theo truyền thuyết, bên trong yêu thạch này lưu giữ một trong những bí mật của Yêu Tinh trong Thiên Địa Cửu Tinh.
Mà Thiên Địa Cửu Tinh, chính là hạch tâm của trời đất này. Trong đó ba ngôi sao Thái Bạch, Tử Vi, Tuyền Ky tạo thành Thiên Giới, hiện giờ do Thiên Đế nắm giữ và quản lý. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Đế lại cường đại như vậy. Không có lực lượng của ba ngôi sao này, Thiên Đế chẳng đáng là cái gì!
Sáu ngôi sao còn lại đều cấu thành nên thế giới của riêng mình, phân biệt là Thanh Mộc Tinh tạo thành Nhân Giới, Yêu Tinh tạo thành Yêu Giới, Ma Tinh tạo thành Ma Giới, Quỷ Tinh tạo thành Quỷ Giới, cuối cùng là Bát Hoang Tinh và Cửu U Tinh thần bí nhất.
Tuy nhiên, theo Đoan Mộc Vũ được biết, hiện giờ bên trong Thiên Địa Cửu Tinh, ngoại trừ Thiên Đế nắm giữ và quản lý ba ngôi sao Thái Bạch, Tử Vi, Toàn Ky ra, thì cũng chỉ còn lại Quỷ Tinh cùng Ma Tinh tồn tại. Nhân Giới Thanh Mộc Tinh và Yêu Giới Yêu Tinh đã biến mất từ lâu, dẫn đến kết quả hai giới Nhân Giới và Yêu Giới đan xen lẫn nhau, sáp nhập thành một giới. Đây chính là nguyên nhân loài người và Yêu tộc thường xuyên tranh đấu. Từ xưa tới nay, hai phe đều có thắng có bại, không phải là gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.
Chỉ còn lại Bát Hoang Tinh và Cửu U Tinh là thần bí nhất. Cho tới tận bây giờ, người ta cũng chỉ mới biết được, Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong Bát Hoang Tinh vô cùng lợi hại. Trước kia, ngay cả bản thể bất diệt Yêu Đế của Đoan Mộc Vũ cũng bị nó luyện hóa. Về phần Cửu U Tinh, thì có mỗi cái tên, chắc nó chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Đó chính là Thiên Địa Cửu Tinh. Ai có được một ngôi sao, người đó có thể đứng đầu một giới. Người nào đạt được ba ngôi sao, địa vị có thể sánh ngang với Thiên Đế.