Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 43: Mười bốn tinh kỵ



Dịch giả: hhnmthvn

"Trấn Hồi Long? Không dối gạt tráng sĩ, bọn tôi phụng mệnh cấp trên từ Đại Doanh Lam Sơn tới đây để điều tra chuyện về trấn Hồi Long. Bởi vì tình báo nói rằng bên trong trấn có phản tặc tụ tập, nhưng không ngờ bên trong lại không hề có một bóng người nào. Vì thế Hiệu úy đại nhân mới ra lệnh mai phục ở hai bên chờ đợi. Nhưng đâu biết rằng khi màn đêm vừa buông xuống, bỗng nhiên có quái vật từ trong trấn giết ra. Chỉ trong nháy mắt chúng đã tàn sát hơn phân nửa đội ngũ. Thậm chí chúng tôi còn chưa kịp phản kích thì Hiệu úy đại nhân đã mất mạng ngay tại chỗ, nên đành chạy trốn đến tận đây. Nếu không gặp được tráng sĩ xuất thủ giúp đỡ thì e rằng chúng tôi đều bị giết rồi. Về phần nữ ngư dân tráng sĩ nói, quả thực tôi không nhìn thấy." Từ Trần Phong lớn tiếng trả lời. Xem ra người này ở trong đám bại binh cũng là người có nhiều uy vọng. Hơn nữa thân hình hắn lại vạm vỡ, trung khí tràn đầy, chắc hẳn là loại binh sĩ đã trải qua bách chiến!

Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu rồi nói: "Nếu vậy thì các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm, còn ta sẽ quay lại trấn Hồi Long để xem xét."

"Tráng sĩ, chậm đã!" Bỗng Từ Trần Phong kêu lên: " Trong trấn Hồi Long vẫn còn rất nhiều hài cốt của đồng đội chúng tôi, cho nên tại hạ lớn gan xin được cùng tráng sĩ quay về. Nếu như nơi đó vẫn còn quái vật, thì trước hết có thể giúp tráng sĩ một tay để báo thù rửa hận. Còn nếu không cũng tiện để tại hạ thu hồi hài cốt đồng đội, tránh việc bị dã thú cắn nuốt!"

"Thế sao? Cũng được!"

Nghe hắn nói vậy, Đoan Mộc Vũ không khỏi nhìn Từ Trần Phong thêm vài lần. Người này rất có đảm khí. Lúc trước rõ ràng bị ba con yêu binh đuổi giết đến mức chạy trối chết mà lúc này vẫn dám xung phong nhận việc chỉ vì hài cốt của đồng đội nên cam tâm tình nguyện mạo hiểm. Đúng là một người không tồi.

Sau đó Đoan Mộc Vũ một thân một mình đi về phía trước, còn Từ Trần Phong cũng hạ lệnh cùng với mười ba tên lính còn lại gắt gao đuổi theo sau. Tất cả không hề có nửa điểm sợ hãi!

Trấn Hồi Long cách gò núi này khoảng chừng bảy tám dặm, Đoan Mộc Vũ phải cố gắng giảm tốc độ thì đám Từ Trần Phong mới có thể miễn cưỡng theo kịp. Nhưng đến khi tới trấn t trânrấn Hồi Long, cũng là lúc nửa đêm rồi!

Lúc này trong trấn yên tĩnh đến phát sợ, không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, khắp nơi đều là những phần còn lại của tay chân cụt. Đoan Mộc Vũ âm thầm cảnh giác, hắn không tin rằng đám yêu binh này lại tình cờ xuất hiện ở đây, bởi vì chúng là thứ phải dùng rất nhiều yêu khí chế thành. Vì thế một khi nó vừa xuất hiện, thông thường luôn mang theo khí thế phô thiên cái địa.

Còn về phần đám Từ Trần Phong ở phía sau, tất cả đều đã rút trường đao ra khỏi vỏ, cung tên cũng được đưa sẵn lên dây cung. Mười bốn người tạo thành một trận thế hình bán nguyệt, theo sát phía sau.

Thế nhưng sau khi cẩn thận dò xét một phen, cuối cùng Đoan Mộc Vũ cũng đã xác định là yêu binh xuất hiện trong trấn Hồi Long cũng chỉ có ba con. Thực ra như vậy mới là hợp lí, chứ nếu số lượng mà nhiều thêm một chút nữa thì đám Từ Trần Phong dù có hai trăm người thì e đừng mơ đến chuyện trốn thoát dù chỉ một người.

"Thu hồi thi thể đi, trong tiểu trấn rất an toàn!"

Sau khi nói với Từ Trần Phong xong, Đoan Mộc Vũ liền leo lên một cây đại thụ bên ngoài trấn nhỏ, tranh thủ thời gian khoanh chân ngồi xuống đả tọa. Không hiểu sao lúc này trong lòng hắn có một dự cảm rất xấu, có lẽ đường về Phù Vân Sơn sợ không dễ dàng rồi.

Mạc dù đám người Từ Trần Phong rất bội phục thực lực của Đoan Mộc Vũ, nhưng vẫn không dám buông lỏng. Họ vừa cảnh giới, vừa thu hồi thi thể những binh sĩ đã tử vong ở xung quanh.

Quả nhiên cả một đêm trải qua trong yên bình. Khi Đoan Mộc Vũ từ trên cái cây to nhảy xuống thì đám người Từ Trần Phong cũng đã đem thi thể binh lính trong tiểu trấn mai táng xong. Lúc này bọn họ đang sửa sang lại quân nhu, trong đó có cả mười mấy con Hắc Phong Kỵ đã chạy tứ tán. Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn, không hề có nửa điểm của bại binh.

"Tráng sĩ, chúng ta lập tức sẽ quay trở về Đại Doanh Lam Sơn để bẩm báo chuyện này cho Liêu Phó Tướng. Thân thủ của tráng sĩ cao như vậy, có muốn nhập ngũ hay không? Mặc dù ta chỉ là một Ngũ Trưởng nhỏ bé nhưng nguyện ý tiến cử tráng sĩ." Từ Trần Phong nhìn Đoan Mộc Vũ, rồi chân thành nói.

"Nhập ngũ?"

Đoan Mộc Vũ lắc đầu không nói, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời u ám tràn ngập hắc khí, sau đó bỗng thở dài nói: "Tốt nhất ngươi đừng quay trở lại đây làm gì! Cách đây chừng hai mươi dặm, chắc hẳn đang có một nhóm yêu binh cực lớn đang di chuyển. Phàm những nơi mà chúng đi qua, đến chó gà còn chẳng tha. Một trận hạo kiếp như vậy, suốt ba ngàn năm qua chưa từng xẩy ra, chỉ cần bảy ngày sau tất cả những nơi trong phạm vi Ngô Châu này đều không còn một bóng người. Ta với ngươi cũng gọi là có duyên nên hãy nghe lời ta, rời khỏi đây đi. Chỉ có như vậy mới có thể giữ được tánh mạng."

Nghe thấy Đoan Mộc Vũ nói vậy, trên mặt đám binh lính kia hiện lên vẻ không tin. Dù sao bọn họ cũng là lão binh thân kinh bách chiến, bởi vậy ai nấy đều kiệt ngạo bất tuân. Làm sao có chuyện dễ bị hù dọa như vậy? Cho dù ngày hôm qua chạm trán phải ba con quái vật cực kỳ hung hãn, nhưng lúc đó bọn họ bị công kích quá bất ngờ, chứ không làm gì có chuyện bị chém giết thảm hại như vậy! Hơn nữa, lời nói của Đoan Mộc Vũ cũng quá khoa trương đi!

Thế nhưng, Từ Trần Phong suy tư một chút rồi hỏi lại: "Xin hỏi tráng sĩ, người nói đến yêu binh, liệu có phải là đám quái vật xuất hiện chiều tối hôm qua không?"

"Đúng vậy!"

"Bọn chúng có tất cả bao nhiêu? Với thực lực của tráng sĩ, chẳng lẽ không có cách nào để ngăn cản sao?"

"Số lượng bọn chúng nhiều đến mức đếm không xuể. Hôm qua các ngươi mới chỉ gặp có ba con yêu binh, đó là điều vô cùng may mắn. Với thực lực của ta, nếu như gặp phải hơn trăm con yêu binh thì còn có thể đánh một trận, nhưng nếu số lượng nhiều hơn thì đành phải cắm đầu mà chạy. Lời ta đã cạn, các ngươi cứ tự mình lựa chọn!" Đoan Mộc Vũ nói xong, liền không để ý tới nữa. Sở dĩ hắn nói thêm mấy câu này, cũng chỉ vì cảm thấy nhân phẩm của Từ Trần Phong không tồi. Nhưng hắn cũng chỉ nói như vậy thôi chứ không hề giải thích thêm chứ nói chi đến chuyện tận tình khuyên bảo. Bởi như vậy vốn chẳng phải phong cách làm việc của hắn.

Rõ ràng Từ Trần Phong chính là người quyết định tất cả mọi chuyện, sau khi suy nghĩ một lúc hắn lập tức trịnh trọng ôm quyền nói: "Chúng ta chỉ là tàn binh, nếu như thực sự làm đúng theo lời của tráng sĩ, thì cho dù có trở về Đại Doanh Lam Sơn cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa còn không thể báo thù rửa hận cho các huynh đệ và đồng đội! Vì thế ta nguyện ý đi theo tráng sỹ, thứ nhất là để báo ân cứu mạng của tráng sĩ, thứ hai là có thể đi theo tráng sĩ để tiếp tục đánh chết yêu binh, bắt bọn chúng phải trả nợ máu! Cuộc đời này, Từ Trần Phong ta và bọn chúng bất cộng đái thiên, thế bất lưỡng lập!"

Từ Trần Phong đã tỏ rõ thái độ, mười ba binh lính còn lại không cần phải suy nghĩ đã ầm ầm đồng ý đi theo.

"Như vậy thì chuẩn bị một chút, rồi lập tức theo ta lên đường." Đoan Mộc Vũ gật đầu, rất hài lòng.

"Được!" Từ Trần Phong lại ôm quyền, rồi bỗng nhiên xoay người quát lớn: "Mọi người nghe lệnh, mỗi người chuẩn bị: hai con Hắc Phong Kỵ, mang một bộ khôi giáp, một cây trường thương, hai thanh trường đao, mười cái hắc phong lao, đà cung một chiếc, dây cung dự bị ba cân, năm trăm mũi tên, lương khô mười ngày. Nhanh chóng trang bị, sau nửa chén trà lập tức lên đường!"

Ra lệnh xong, mười bốn người bao gồm cả Từ Trần Phong đều lập tức hành động, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tất cả đã đội nón mang giáp, lưng đeo cung và đao, nhảy lên Hắc Phong Kỵ cao lớn. Mười bốn cây trường thương sắc bén cùng lúc chỉ xéo lên trời, lập tức giữa hư không xuất hiện một loại sát khí rét lạnh thấu xương!

"Các ngươi rất tốt!"

Đoan Mộc Vũ khen ngợi một câu rất hiếm thấy, có thể dùng thân thể người phàm để tạo ra được sát khí có cấp bậc như vậy là điều rất hiếm có, tiếc là vẫn còn quá yếu.

"Đa tạ tráng sĩ khích lệ, thực không dám giấu diếm, vốn mấy người chúng ta cũng đã từng là cấm vệ quân bên cạnh Thiên Tử. Chỉ tiếc là không sống nổi ở nơi đó nữa, lại đắc tội với con cháu vương hầu cho nên mới bị đày đến vùng khỉ ho cò gáy này làm binh lính. Nếu nói về việc ra trận giết địch, thì chúng ta chẳng hề sợ kẻ nào!" Từ Trần Phong đầy hào khí nói.

"Đi!"

Đoan Mộc Vũ cũng nhảy lên một con Hắc Phong Kỵ, rồi đi trước dẫn đường, nhanh chóng chạy về phía quan tài hàn ngọc phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.