Bát Hoang Kiếp

Quyển 2 - Chương 35



Dịch giả: Goldenclub

Đám người Trần Vũ vẫn bám theo phía sau Đoan Mộc Vũ ba ngày, dĩ nhiên bọn họ không rõ chuyện gì, nên cũng không dám làm, mà cứ thả ra Truyền Âm Phù trở về Lạc Tinh Tông để điều tra chuyện này thật giả ra sao, cho đến khi xác nhận là Lạc Anh tự mình hạ lệnh, đám người Trần Vũ cực kì không cam lòng thối lui, dù sao bọn họ dù lớn lối thế nào, nếu vô cớ xuất binh, cũng không cách nào cường ngạnh động thủ, nếu tương lai Lạc Anh truy cứu chuyện này, bọn họ cũng sẽ chịu không nổi.

Không có đám người Trần Vũ ở trước mắt quấy rối, nhóm người Đoan Mộc Vũ cũng trở nên dễ dàng hơn, Phong Vũ và Lam Mị cộng với tiểu mập mạp quen thuộc đường nên cứ trèo đèo lội suối, được hơn mười ngày là ra khỏi biên giới Tổ Long sơn mạch, trên đường đi họ gặp phải các loại yêu thú, thế nhưng đại đa số cũng bị Đại Hắc rống một tiếng liền bị đuổi chạy mất, thỉnh thoảng có người to gan lớn mật, lại thành vong hồn dưới Phi Vũ kiếm.

Một ngày kia, Phong Vũ và Lam Mị, tiểu mập bàn tán tin đồn thú vị của giới tu hành, bỗng nhiên hắn biến sắc, cả kinh hô lên: "Không tốt, Tiểu Tam gặp phải phiền toái!"

Tiểu Tam là con rắn nhỏ màu vàng mà Phong Vũ từ miệng thả ra lúc trước, nó vẫn bay hơn vài chục dặm phía trước để điều tra tin tức, coi như là đội quân tiền tiêu, tốc độ con rắn nhỏ này cực nhanh, mà cực kỳ bí ẩn, vì vậy cho dù là ở trong rừng sâu, cũng chưa từng gặp phải nguy hiểm gì, nhưng không ngờ hôm nay xuất hiện ở Tổ Long sơn mạch, lại bị đoán được!

Không dám chậm trễ, Đoan Mộc Vũ tập trung Đại Hắc, dẫn đầu xông ra ngoài, mà Lam Mị và tiểu mập mạp cũng nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.

Đoan Mộc Vũ cũng có thể cảm ứng được vị trí con rắn nhỏ này, cho nên chỉ một lát thời gian, cũng đã hóa thành một đạo kiếm quang nhanh chóng lướt đến. Ở một nơi rất xa, đã thấy trên một chỗ sườn núi phía trước, có một đạo nhân ảnh đứng thẳng. Người này xương cốt thật lớn, cao khoảng gần ba trượng, tóc tai bù xù, cởi trần, bên dưới có quấn quanh một tấm da thú, cánh tay giơ lên một cái đại bổng tràn đầy vết xước, giờ phút này trong cái miệng đen vàng khổng lồ của hắn đang nhai nhóp nhép một cái gì đó, thỉnh thoảng có máu màu đen chảy ra, không nghi ngờ gì nữa Tiểu Kim xà kia hẳn là bị gã ăn thịt rồi!

Thế nhưng khi nhìn rõ thân hình cự nhân, Đoan Mộc Vũ bỗng hạ thấp tốc độ ngự kiếm, ở cách một ngàn trượng thì dừng lại, bởi vì, cự nhân này nếu hắn đoán không sai, chính là ‘ Độc Nhân’ rất ít thấy trong truyền thuyết!

‘Độc Nhân" là có từ năm ngàn năm trước, là một loại tà tu vô cùng lợi hại. dùng thủ đoạn rất ti tiện luyện chế mà thành, đầu tiên chọn lựa một nhóm nam nữ tiểu nhi, rồi bồi dưỡng thành đời Độc Nhân thứ nhất, sau đó để một đôi kết hợp, sanh hạ đời Độc Nhân thứ hai, cứ như thế đến đời thứ năm, lúc này Độc Nhân cũng đã vô cùng lợi hại.

Nhưng mà loại tà tu này lại không biết vì sao biến mất, những Độc Nhân này mất đi khống chế, bọn họ tuy là cả người kịch độc,nhưng tâm trí vẫn còn, cho nên, bọn họ ở vực ngoài Độc Long Đàm xây dựng Độc Nhân quốc, tự thành nhất thể, không lui tới cùng ngoại giới, dĩ nhiên cũng không có ai nguyện ý trêu chọc, ngay cả Yêu tộc cũng không dám.

Thế nhưng những Độc Nhân này mặc dù không có tà tu khống chế, nhưng đã không cách nào thay đổi tình huống tự thân, mọi người cũng là coi độc như mạng, nhiều đời như vậy truyền thừa xuống, có thể nghĩ, trên người bọn họ tích lũy độc tính đáng sợ đến cỡ nào, cho nên, đây cũng là nguyên nhân tại sao con rắn nhỏ màu vàng bén nhạy vô cùng kia không cách nào chạy trốn khỏi độc thủ!

Nhưng làm Đoan Mộc Vũ cảm thấy kỳ quái, chính là Độc Nhân luôn luôn không tranh quyền thế, hôm nay làm sao lại xuất hiện tại Tổ Long sơn mạch?

Đoan Mộc Vũ chần chờ một lúc, Độc Nhân cách đó ngàn trượng đã nhìn thấy sự hiện hữu của hắn, bèn cười quái dị một tiếng rồi chạy từng bước dài tới. Bàn chân giẫm lên đất gây rung động một trận, có thể so với Đại Hắc. Điều này làm lòng người kinh hãi, nơi hắn đi qua, trừ hoa cỏ bị giẫm đạp mà chết ra, lại không thấy một tia độc khí tiết ra ngoài, từ đó có thể biết, Độc Nhân này thật không đơn giản.

Đoan Mộc Vũ vẫn không nhúc nhích, cũng không triển khai công kích mà chỉ lặng yên quan sát Độc Nhân này đi tới, hắn đã nghe nói từ lâu về cách thức tu luyệncủa Độc Nhân, lấy độc nhập đạo, triển khai tu hành, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là lợi hại.

Độc Nhân đến gần Đoan Mộc Vũ trăm trượng, liền ngừng lại, lỗ mũi khổng lồ dùng sức khẽ hít vào một cái, sau đó ồm ồm lên giọng bảo: "Các ngươi tổng cộng có năm, lưu lại ba người làm thịt nướng, còn hai còn lại có thể đi!"

Lúc này Đại Hắc đã chở đám người Lam Mị lao đến, Phong Vũ nghe vậy chỉ cười duyên một tiếng, "Đoan Mộc, đây là Độc Nhân truyền thừa ba mươi hai đời, huyết thống thuần khiết, nói một cách khác chính là kiểu vương hầu ở Độc Nhân quốc, một viên Độc Nhân tâm như vậy đối với ta là đại bổ, đủ để đền bù tổn thất Tiểu Tam.

"Láo xược!" Độc Nhân nghe thấy rất rõ ràng, mắt mở thật to như chuông đồng thoáng cái liền trừng lên, lông tóc dựng thẳng đứng, bàn tay to bè chỉ vào Phong Vũ, nước miếng chảy ròng cất giọng quái khiếu nói: "Ngươi, lưu lại, làm phu nhân, còn lại có thể đi!" Trong lúc nói chuyện, Độc Nhân này hé miệng, ít nhất mấy ngàn độc phong màu đen liền từ trong miệng gã bay ra, ong ong hình thành một mảnh đám mây độc màu đen, lao thẳng tới Phong Vũ!

Mà hơn thế đồng thời, Độc Nhân lại vung bàn tay khổng lồ lên, nhắm ngay Đoan Mộc Vũ, trên lòng bàn tay, hắc quang chớp động, hẳn là một đạo chưởng tâm lôi.

"Hắc, ngươi, đừng động!"

Đoan Mộc Vũ lắc đầu, kiếm quang chợt lóe, cũng đã bay lên cao hơn trăm trượng, mà phản ứng Độc Nhân cũng cực nhanh, giơ tay chính là một đạo chưởng tâm lôi đánh ra, một đạo chưởng tâm lôi này oanh đến trên mặt đất nổ tung, trong nháy mắt phương viên bên trong trăm trượng hết thảy cỏ cây cũng trong nháy mắt khô héo, hoàn toàn hóa thành một đoàn chướng khí màu xanh đen!

Mắt thấy cảnh này, trong lòng Đoan Mộc Vũ thở dài, thật ra thì hắn cũng không muốn giao thủ cùng với Độc Nhân, bởi vì... thực lực Độc Nhân này đã là tương đương với cảnh giới Linh Thai, Độc Nhân ở cảnh giới này chỉ cần vừa chết, trong phương viên trăm dặm sẽ hoàn toàn hóa thành tử địa.

Giờ khắc này, Đại Hắc đã nổi giận gầm lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, nó là rất thông minh, mặc dù nó da dày thịt béo, lực phòng ngự cực mạnh, nhưng mà nếu bị ba đạo chưởng tâm lôi như vậy bắn vào người, nói không chừng sẽ bị nhiễm độc chết!

Mà tại trên lưng Đại Hắc, Phong Vũ đã vận một mái tóc dài đen nhánh tản ra, tóc đen đón gió biến dài, trên không trung tạo thành một miệng túi, Lam Mị lẩm bẩm, tay nhỏ bé huy động liên tục, đem từng đạo băng trùy nhanh chóng thả ra chính xác, mỗi một đạo băng trùy, cũng có thể đánh rơi một cơn độc phong.

Nhưng đám độc phong này không như bình thường, lực phòng ngự kinh người, băng trùy đánh tới chỉ phát ra tiếng va chạm đinh đinh đương đương, nhưng tóm lại sẽ mất đi liên hệ, sau đó bị tóc dài màu đen của Phong Vũ quấn lấy, hai người bọn họ phối hợp, cũng như cá gặp nước!

Mà tại một mặt khác, Đoan Mộc Vũ thao túng Phi Vũ kiếm không ngừng tránh né, dụ Độc Nhân không ngừng buông thả chưởng tâm lôi, không có ý định công kích, bởi vì... độc trên thân người này độc tính quá mạnh, Đoan Mộc Vũ cũng không nắm chắc.

Cứ như vậy giằng co chốc lát, đợi đến khi Độc Nhân một hơi đánh ra hơn hai mươi đạo chưởng tâm lôi, phương viên một ngàn trượng bên trong đã sớm hóa thành một nơi tử địa, chướng khí xanh đen như vân vụ nổi lơ lửng, cực kỳ khủng bố, đây chính là nguyên nhân khiến Độc Nhân làm người ta đau đầu, không có một ngọn cỏ, thiên địa linh khí cũng muốn bị hủ thực hết cả.

Lúc này, Đoan Mộc Vũ đoán chừng không còn bao nhiêu nữa. Hắn ở trên không trung mới không chút hoang mang thúc dục băng trùy thuật, triển khai công kích đối với Độc Nhân trên mặt đất.

Băng trùy thuật của hắn cũng không phải là loại Lam Mị thi triển... bình thường băng trùy thuật, mà là dung hợp Tật Phong Thuật cùng cố thạch thuật tạo thành thủ đoạn công kích cường đại, từ không trung nện xuống tới, chỉ một cú đánh, đã ném Độc Nhân ra xa hơn mười trượng.

Nhưng mà ngay sau đó, Độc Nhân lắc lắc cái đầu, rồi bò dậy như không có chuyện gì, một đạo băng trùy khổng lồ ngay giữa bộ ngực gã, hẳn là không thể phá vỡ phòng ngự của hắn!

"Hắc hắc hắc..."

Độc Nhân cười quái dị liên tục, hai bàn tay khổng lồ chà xát loạn xị trên bộ ngực, sau đó chỉ thấy mỗi điểm rớt xuống, đụng phải chướng khí, trực tiếp hóa thành con dơi màu đen, nơi đây chướng khí nhiều, tạo thành con dơi số lượng trong nháy mắt đã ngàn vạn, cuối cùng thứ con dơi này hẳn là hội về thành làm một người khổng lồ màu đen con dơi!

Độc Nhân trực tiếp nhảy tới, thúc dục con dơi đối với Đoan Mộc Vũ trên bầu trời đuổi theo, tốc độ còn rất mau, trọng yếu hơn, con dơi này mỗi vỗ một chút cánh, sẽ đại lượng chướng khí tản ra, theo gió như vậy thổi, giống như mây mù, để cho Đoan Mộc Vũ đừng nghĩ như lúc trước như vậy né tránh.

Bất quá Đoan Mộc Vũ lại cũng không gấp, khẽ mỉm cười, ở xác định này Độc Nhân tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, liền triển khai tốc độ, dọc theo lúc trước rời núi phương hướng lướt gấp đi, mà Độc Nhân này thao túng con dơi cũng là theo sát không nghỉ.

Ở hướng phía sau nhanh chóng phi hành ra hơn ba mươi dặm sau, trong rừng rậm bỗng nhiên chính là một trận kinh hô, sau đó chỉ thấy hơn mười đạo kiếm quang hoảng hốt bay lên, hướng phía sau bỏ chạy, đây hẳn là Trần Vũ Lan Đình đám người, bọn họ lúc trước mặc dù trên miệng công bố rời đi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cho nên lưu lại tâm phúc, vẫn âm thầm theo dõi ở phía sau ngoài Đoan Mộc Vũ mấy người mấy chục dặm, vốn định tùy thời mà động, dù sao đây cũng là giết chết Đoan Mộc Vũ, ra một ngụm ác khí tốt nhất cơ hội.

Vốn là bọn họ đã là cực kỳ cẩn thận, cũng là đi theo Đoan Mộc Vũ đám người phía sau ba bốn mươi dặm, nhưng bọn hắn lại, bất luận là Đoan Mộc Vũ hay là Phong Vũ, cũng có thể dễ dàng nhận thấy được sự hiện hữu của bọn hắn, cho nên hôm nay gặp phải Độc Nhân thực lực mạnh mẻ, Đoan Mộc Vũ lúc này mới cố ý đem dụ dỗ mà đến!

Đám người Trần Vũ cũng không ngốc, trước tiên cũng cảm giác được Độc Nhân này rất khó đối phó, lúc này rối rít rút lui, đáng tiếc, Đoan Mộc Vũ làm sao sẽ cho bọn hắn cơ hội? Cứ mãi như vậy, lại khiêu khích nữa thì tượng đất cũng phải nóng nảy ba phần.

Giờ phút này mắt thấy Trần Vũ đám người muốn chạy trốn, Đoan Mộc Vũ lúc này đem Phi Vũ kiếm tăng lên tới tốc độ nhanh nhất, trong khoảnh khắc liền đuổi theo phía sau một gã Lạc Tinh Tông đệ tử rơi, kiếm quang chợt lóe, đã dễ dàng đem hắn chém giết!

"Hạ Mạch Nhiên! Ngươi thật to gan! Ngươi muốn tạo phản phải không?"

Đoan Mộc Vũ xuất thủ tàn nhẫn, nhất thời để cho đám người Trần Vũ Lan Đình phía trước quá sợ hãi, chửi ầm lên, bọn họ là biết thực lực Đoan Mộc cường hãn, nếu xung đột chính diện, bọn họ liên thủ nhất định có thể đem đánh chết, nhưng mà hôm nay bọn họ muốn trốn tránh truy kích, Độc Nhân một mặt còn muốn đánh chết Đoan Mộc Vũ đương trường, phiền toái này, nói không chừng kết quả toàn quân diệt hết. Phải biết rằng, con dơi độc khổng lồ công kích vô khác biệt a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.